Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà

chương 52: mong mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Lá Nhỏ

Một câu thì thầm của anh lại khiến lồng ngực cô quặn thắt.

Tại sao lại đau? Anh biết mình đang nói gì không?

Cô không chắc chắn: “Có lẽ anh bị vai diễn ảnh hưởng.”

Tình cảm thật thật giả giả, cho dù là diễn viên có khả năng kiểm soát tốt cũng có lúc không phân biệt được bản thân và vai diễn.

Văn Tuyết Thời nhìn cô hồi lâu, sau đó quay đầu đi về phía trước: “Có lẽ là vậy.”

Hiện tại không phải lúc họ có thể nói về chủ đề này, họ phải tiếp tục quay phim, vứt bỏ cảm xúc của mình ra sau.

Văn Tuyết Thời là diễn viên chuyên nghiệp, sau khi được Chương Mẫn chỉ ra vấn đề, anh lập tức chỉnh lại cách diễn của bản thân. Sau khi quay lại hai lần, cảnh lần này đã thông qua. Cảnh tiếp theo là vào nửa đêm, cũng là cao trào đầu của bộ phim.

Ông Dục tháo mặt nạ ra, linh hồn hoán đổi, trở thành chính mình khi còn trẻ.

Anh xuyên qua dòng người, đi tới trước mặt cô. Anh còn tưởng đây là giấc mơ, cứ thế kéo cô ra khỏi dòng người.

Trước khi quay cảnh này, đoàn làm phim phải lắp đặt thiết bị một lúc, vì cảnh này cần tới máy quay theo bước chạy bỏ trốn của họ, thế nên trong lúc đó, diễn viên có thể về phòng trong biệt thự nghỉ ngơi.

Vừa nãy Lâu Ngữ đứng khá lâu nên giờ chân tê nhức. Cô vừa cởi giày ra, định nằm lên sofa lúc, có người chợt gõ cửa phòng nghỉ.

Bên ngoài vang lên giọng Hạ Lạc Du: “Chị, bây giờ chị có tiện không?”

Lâu Ngữ kinh ngạc nói đợi chút, đi lại giày rồi ra mở cửa.

Người thanh niên cầm túi đứng bên ngoài: “Mặt nạ môi này, em vừa tới khu trung tâm mua đấy! Biết bọn chị vẫn phải quay phim cực khổ nên em mang tới cho chị ngay.” Tay trái cậu còn cầm theo một cốc cafe.

Lâu Ngữ dở khóc dở cười: “Không phải chứ, tôi nói đùa thôi mà.”

“Lúc chiều đúng thật là lỗi của em, em làm không tốt.” Hạ Lạc Du gãi đầu: “Chị nhận đi.”

Để không khiến cậu ấy ngượng ngùng, Lâu Ngữ chỉ đành nhận lấy đồ: “Cảm ơn nhé, chiều cậu cũng vất vả rồi.”

“Ngày mai còn có cảnh hôn lễ của chúng ta, em sợ lại NG liên tục như hôm nay.” Cậu ấy nhìn cô bằng ánh mắt chân thành: “Vậy nên em…”

Cậu còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ đối diện đã mở ra.

Văn Tuyết Thời đi ra, ba người nhìn nhau.

Hạ Lạc Du chột dạ, nhưng bây giờ họ đang nói chuyện công việc, thế là cậu bình tĩnh hơn, tiếp tục nói với cô: “Vậy nên em có thể tập thoại với chị trước không? Đợi chị quay xong cảnh kia nhé?”

Văn Tuyết Thời liếc nhìn hai người, bước chân vẫn đi về phía cầu thang, nhưng tốc độ rất chậm.

Lâu Ngữ nhìn anh đi xuống tầng, đáp: “Được chứ, nếu cảnh này không quay muộn lắm. Tôi rất thoải mái với chuyện kịch bản.”

Hạ Lạc Du cười rạng rỡ: “Cảm ơn chị, vậy em đợi chị ở phim trường.”

***

Mười giờ tối, biệt thự vẫn sáng đèn.

Lâu Ngữ nhận được thông báo, máy đã được lắp xong, có thể quay cảnh tiếp theo luôn.

Cô quay lại sảnh chính, đeo mặt nạ lên, đồng hồ điểm tới 12 giờ đêm, bữa tiệc kết thúc.

Mọi người lần lượt tháo mặt nạ ra, Tần Hiểu Sương cũng không ngoại lệ. Sau khi cởi mặt nạ, cô đặt ly rượu không xuống bàn, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình.

Cô quay đầu lại thì thấy là Ông Dục.

Nhưng anh của bây giờ… không giống trước đó lắm.

Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh đã chen qua dòng người, đi về phía cô, đột nhiên hỏi: “Cục cưng, sao nhìn em hơi… chín chắn thế.” Anh lắp bắp: “Chắc anh đang nằm mơ.”

Cô sững sờ: “Cục cưng?”

Anh thản nhiên gật đầu: “Sao thế?”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: “Có phải anh uống nhiều quá rồi không?”

“Anh uống rượu sao?” Anh nhìn ngón áp út của cô, lẩm bẩm: “Sao em còn đeo nhẫn thế? Lẽ nào chúng ta kết hôn rồi ư? Nếu là giấc mơ của anh thì có khả năng là vậy.”

“Anh say lắm rồi đấy. Số điện thoại của bạn gái anh là gì? Em gọi cho anh.”

“Bạn gái anh không phải em sao?’

Tần Hiểu Sương cạn lời nhìn con ma men trước mặt, nói rành rọt: “Em đã kết hôn rồi, bạn gái anh cũng là người khác. Bỏ đi, anh say rồi, em không cãi làm gì.”

Cô không muốn dây dưa vấn đề này, rút điện thoại ra chuẩn bị gọi người lái xe thuê, nhưng tay lại bị anh giữ chặt.

“Sao em lạnh nhạt với anh thế?” Giọng điệu anh vô cùng nghiêm túc: “Đây chắc chắn là cơn ác mộng đáng sợ.”

Vừa nói anh vừa chạy ra ngoài cửa.

“Anh kéo em làm gì…”

“Thoát khỏi cơn ác mộng này.”

Anh tin chắc mình đang nằm mơ, cô chắc chắn anh say quá nên lú lẫn. Hai con người cố chấp lại bất giác phối hợp nhịp nhàng, bước chân hòa cùng một nhịp, lao vào màn đêm.

Cò mò* dần cao lên, từ cổng biệt thự cao lớn tới con đường với bóng hoa nhỏ hẹp. Trong màn hình, hai người tựa như hai con kiến chạy không biết mệt mỏi, cố gắng thoát khỏi số phận.

*Thiết bị đòn bẩy để nâng máy móc trong lúc quay, tiếng Anh là rocker arm, mọi người có thể search để dễ hình dung nhé.

Tần Hiểu Sương bị kéo đi một khoảng xa, mắt đảo xuống nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình, chợt nhận ra bản thân không nên như vậy.

Cô cố gắng rút tay ra nhưng lại bị nắm chặt. Trong lúc vùng vẫy, cô không khỏi lảo đảo, Ông Dục mới dừng lại.

Lâu Ngữ không giữ được thăng bằng, cô nghe thấy tiếng giày cao gót, mắt cá chân cạch một tiếng.

Lúc này hai người vẫn nằm trong tầm máy, nhưng chỉ là hai bóng hình nhỏ bé, lát nữa mới cần đổi góc máy để quay cận cảnh.

Vì vậy chỉ có đối phương mới biết vẻ mặt của nhau.

Văn Tuyết Thời quay đầu lại, phát giác ra nét đau đớn thoáng qua trên mặt cô: “Trẹo thật rồi sao?”

Lâu Ngữ lập tức khôi phục vẻ mặt ngày thường: “Không, em diễn thôi.”

Anh sầm mặt: “Không được nói dối.”

Dáng vẻ của anh giống như nếu em không thừa nhận, anh sẽ đích thân kiểm tra.

“Thôi được rồi… Đúng là trẹo chút.” Cô đứng thẳng người dậy: “Không sao.” Lúc này cô còn có thể nghĩ, có phải việc mình làm trên du thuyền gặp báo ứng rồi không, nhân quả luân hồi, giờ chân bị trẹo thật.

Anh nhíu chặt mày: “Em còn quay được không?”

Cô không chút do dự gật đầu: “Được. Chắc vẫn qua được cảnh này, tóm lại chỉ thiếu mỗi cảnh quay cận thôi, nhịn chút là được.”

Dường như anh biết chắc chắn cô sẽ nói vậy cho nên không tranh cãi với cô. Anh đưa tay ra, bế bổng cô lên.

“Văn Tuyết Thời!” Cô sợ hãi hét lên.

“Không phải em muốn quay sao? Vậy chí ít đừng dồn sức vào đoạn đường này.” Anh thấp giọng: “Hoặc là bây giờ anh thả em xuống, em tự đi lên, sau đó tối nay chúng ta kết thúc ở đây.”

“…”

Sau khi cân nhắc, cô không nói gì, nhưng hai tay vẫn cố chấp làm theo ý mình, không ôm lấy anh, một tay buông thõng, lắc lư theo bước đi.

Hai người im lặng đi mấy bước, Văn Tuyết Thời lên tiếng: “Sau khi quay xong em tới bệnh viện khám đi, tối nay đừng tập thoại với Hạ Lạc Du nữa.”

Quả nhiên anh đã nghe thấy.

“Em đồng ý với cậu ấy rồi, bây giờ người ta còn đang đợi em, ngày mai phải quay cảnh đó.”

“Chân em còn chưa khỏi, mai quay cái gì?”

“Em tự biết tính, chỉ trẹo chút xíu thôi, lát nữa chườm đã là khỏi.”

“Em cứ kiên quyết phải tập thoại với cậu ta vào tối nay sao?”

“Không được à?”

Lâu Ngữ cảm thấy tay anh ôm chặt hơn.

“Đương nhiên là được.” Anh cười gượng ép: “Anh chỉ khuyên thôi.”

Cô cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt anh: “Em biết anh quan tâm em, anh đừng lo lắng.”

“Lâu Ngữ.” Anh khẽ gọi tên cô.

“Hả?”

“Không có gì.”

Đoạn đường đi tới biệt thự đã hết.

***

Cuối cùng Lâu Ngữ vẫn được Văn Tuyết Thời bế vào biệt thự trước mắt bao người. Mọi người sững sờ, ngây ngốc, Văn Tuyết Thời lạnh nhạt giải thích cô bị trẹo chân.

Nhưng nếu là bình thường cũng sẽ bảo trợ lý hoặc gọi người tới chứ nhỉ? Đằng này đích thân bế người ta…

Quan hệ của hai người đảo điên rồi.

Trước đây như nước với lửa, ở quán bar lại hôn tới khó dời, giờ lại như vậy, ôi nhiều thông tin để tạo tin đồn quá! Nhưng ngoài mặt ai nấy vẫn tỏ ra chuyên nghiệp, coi như không thấy gì.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Lâu Ngữ, cảnh này vẫn quay xong. Cô quay về phòng nghỉ xem chân, kết quả khi cố gắng quay là mắt cá chân sưng đỏ lên.

Lật Tử cầm túi chườm tới, đang cẩn thận chườm cho cô. Có người chợt gõ cửa, Lâu Ngữ nghĩ chắc chắn là Hạ Lạc Du tới tìm nên bảo cứ vào đi.

Kết quả người tới lại là Văn Tuyết Thời.

Lật Tử lập tức phát giác ra ngón chân Lâu Ngữ căng cứng, đó là phản ứng vô thức của cơ thể.

Cô ấy thức thời cầm túi chườm đứng dậy: “Hình như đá tan rồi, em đi lấy túi mới!”

Cô ấy đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Văn Tuyết Thời chầm chậm đi tới, mắt nhìn mắt cá nhân của cô: “Anh nói rồi mà em cứ thích cố.”

Anh đứng vào chỗ vừa nãy Lật Tử ngồi xổm, ngón tay sờ vào chỗ sưng lên, khẽ ấn mấy cái.

Lâu Ngữ rùng mình: “Đau.”

Anh ngồi xuống, lấy lọ thuốc ra, xịt lên mắt cá chân cô.

Lâu Ngữ cử động chân: “Sao anh còn mang theo cả cái này nữa.”

“Đinh Văn Sơn vừa hay tới tìm anh, anh bảo anh ấy mua cái này luôn.”

“Vậy cảm ơn anh ấy nhé.”

Anh chậm rãi vỗ tay, đứng dậy, đảo mắt nhìn xung quanh: “Cậu em kia đâu?”

Danh xưng kỳ quặc, rõ ràng vừa nãy còn gọi cả họ tên người ta, giờ bỏ luôn cả tên đi.

Lâu Ngữ vừa định nói em cũng không biết, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Văn Tuyết Thời ấn cô xuống: “Anh đi mở.”

Nói rồi anh đi về phía cửa, hai người đã đoán được người bên ngoài là Hạ Lạc Du, nhưng người bên ngoài không ngờ người mở cửa sẽ là Văn Tuyết Thời.

Hạ Lạc Du đầm đìa mồ hôi đứng bên ngoài, tiếng chị nghẹn lại giữa cổ họng.

Văn Tuyết Thời cười nhạt, giả vờ như không biết, hỏi; “Tìm cô ấy có chuyện gì?”

“…”

Lâu Ngữ vội lên tiếng giải vây: “Anh Văn tới đưa thuốc, kệ anh ấy, cậu vào đi.”

Hạ Lạc Du a một tiếng: “Em cũng vừa ra ngoài mua…” Nói rồi cậu lắc túi trong tay.

“Thảo nào giờ cậu mới tới.” Lâu Ngữ hiểu ra, nhìn lưng thấm ướt mồ hôi của cậu, cô không khỏi áy náy: “Cậu ngồi nghỉ chút đi, tôi lấy nước cho cậu.”

Cô định đứng dậy thì Văn Tuyết Thời đã lấy nước trước một bước, sau đó ném chai nước vào lòng Hạ Lạc Du.

Anh liếc cô: “Đừng đi lung tung nữa, vừa bôi thuốc đấy.”

Hạ Lạc Du nhận lấy chai nước, nói cảm ơn bằng giọng điệu không mấy vui vẻ, ánh mắt đảo qua hai người.

Văn Tuyết Thời như không nhận ra sự quan sát của cậu, vẫn đứng nguyên tại chỗ, hỏi: “Còn cần giúp gì nữa không?”

Cô vội đáp: “Không, cảm ơn anh Văn.”

Cô trở mặt tiễn khách, anh thản nhiên nói vậy tôi không làm phiền hai người nữa, sau đó đi tới cửa, lại quay đầu dặn một câu, đừng tập khuya quá.

Câu dặn dò không cần thiết này nghe vô cùng mập mờ.

Văn Tuyết Thời vừa đi, bầu không khí trong phòng chợt trở nên kỳ lạ. Lâu Ngữ nhìn vẻ mặt Hạ Lạc Du, vừa định nói mấy câu thì giật mình trước câu tiếp theo của cậu.

Cậu hỏi thẳng: “Chị… Chị quay lại với anh Văn rồi sao?”

Cô kinh ngạc: “Sao cậu nghĩ vậy? Quay lại? Quay lại gì?”

Tiếp đó, Lâu Ngữ nghe Hạ Lạc Du nói về cuộc đối thoại của hai người khi cô đi vệ sinh vào bữa ăn ba người đó.

Văn Tuyết Thời nói mình cai thuốc, còn “vô tình” gọi tên thân mật của cô. Hạ Lạc Du vô cùng bàng hoàng, cậu biết mấy năm trước hai người từng quay phim, nhưng thật sự không biết mối quan hệ của hai người lại thân thiết thế, còn có thể gọi nhau như vậy.

Văn Tuyết Thời nói lấp lửng: “Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.”

Chỉ một câu nhưng Hạ Lạc Du đã ngẫm ra nhiều điều.

“Cộng thêm sự thân mật vừa nãy của hai người…” Cậu ấy muốn nói lại thôi.

Lâu Ngữ chậm rãi đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi, khi chúng tôi từng quay Cầu treo trắng, chúng tôi quả thật là bạn thân, chỉ vậy thôi.”

***

Buổi quay phim hôm sau diễn ra trong khách sạn ở trung tâm thành phố, là hôn lễ của Tần Hiểu Sương và Hoắc Ngôn.

Tạo hình khi quay cảnh này phức tạp hơn những cảnh trước nhiều, dù sao cũng là cô dâu, vì vậy Lâu Ngữ cần tới trước từ sớm để trang điểm.

Cô không đếm được mình đã mặc áo cưới bao nhiêu lần. Có kiểu Trung, có kiểu Tây, có kiểu thời cổ đại, có hiện đại, bạn diễn nam cũng muôn hình muôn vẻ.

Lần đầu tiên mặc váy cưới hình như là năm cô 24 tuổi. Cô đứng trước gương, tự sướng một kiểu, sau đó gửi ảnh cho Văn Tuyết Thời, hỏi anh tạo hình này thế nào.

Anh chỉ đáp hai chữ, đẹp lắm.

Cô không hài lòng về đáp án này, gọi thẳng cho anh, hỏi anh đẹp tới mức nào. Anh nói: “Đẹp tới mức không muốn em quay cảnh này nữa, nhưng cũng đẹp tới mức muốn để tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này.”

Trái tim cô mềm nhũn, lẩm bẩm: “Tiếc quá, ban đầu khi quay Cầu treo trắng có cảnh kết hôn thì tốt rồi. Em mặc váy cưới trắng, bỏ chạy theo anh trong trời tuyết, không phải cảnh này ngầu lắm sao?”

Anh bật cười: “Vậy chị biên kịch sẽ nói, được được được, cô viết kịch bản luôn đi.”

“Em hơi tiếc thôi mà…” Cô cao hứng: “Nếu không hôn lễ đầu tiên trên màn ảnh của chúng ta chính là đối phương đấy!”

Anh lại cười: “Hôn lễ đầu tiên trên màn ảnh? Thường là nụ hôn màn ảnh đầu tiên chứ.”

“Vậy lại khác, hôn lễ tượng trưng cho sự vĩnh hằng, muốn đồng hành mãi mãi, lâu dài hơn hôn nhiều.”

Anh sững sờ, dịu dàng nói: “Không sao đâu Tiểu Lâu, bởi vì sẽ có ngày chúng ta thật sự kết hôn.”

Lâu Ngữ nhìn bản thân trùm khăn trắng trong gương, bình tĩnh nghĩ, cô đúng là vô duyên với hôn lễ thật sự đó rồi.

Quanh đi quẩn lại, bây giờ cô vẫn đóng vợ chồng với người khác chứ không phải anh. Họ không được trọn vẹn ngay cả ở trong phim.

Nghĩ vậy thật sự thấy đáng tiếc.

Lúc này cửa phòng được mở ra, Lâu Ngữ quay đầu, Lật Tử cầm một chai Yuyougan đi vào: “Chị, đây là nước Văn Tuyết Thời mời mọi người.”

Lâu Ngữ sững sờ: “Anh ấy lại tới đây nữa?”

Lật Tử gật đầu: “Bây giờ anh đấy đang ngồi ở chỗ đạo diễn.”

“… Em đặt ở đó đi.” Lâu Ngữ hoàn hồn, chỉ vào bàn trang điểm.

Tạo hình của cô đã xong, giờ chỉ cần đợi setup cảnh quay xong là được. Thời gian chờ đợi vốn dĩ bình lặng này lại trở nên khó khăn vì một chai Yuyougan Văn Tuyết Thời mang tới.

Anh khiến mọi thứ giống hôn lễ hơn, giống như tối qua, anh tặng chai nước ngọt này như quà chúc mừng hạnh phúc của cô.

Lật Tử lại gõ cửa, nhắc cô nên ra phim trường.

Trước khi rời đi, Lâu Ngữ cầm chai Yuyougan lên nhấp một ngụm, rất chua.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

***

Sảnh tiệc của khách sạn đã được trang trí thành hôn lễ, Hạ Lạc Du mặc vest đen đứng trên sân khấu. Một người vốn luôn thoải mái, lạc quan lại trở nên căng thẳng.

Cậu nhìn thấy cô đi vào hội trường thì vẫy tay, sau đó chạy tới trước mặt cô: “Trước đó em chỉ nhìn thấy chị mặc váy cưới trên tivi.” Mắt cậu sáng bừng: “Ngoài đời thật chị đẹp quá, làm em căng thẳng hẳn lên.”

Tuổi trẻ thật tốt, không phải che giấu cảm xúc của mình.

Lâu Ngữ ngó lơ lời nói mập mờ của cậu, cũng khen ngược lại: “Trông cậu chín chắn hơn ngày thường nhiều.”

Hai chữ chín chắn như kíc h thíc h cậu bạn này, cậu hào hứng không thôi, ưỡn thẳng ngực.

Vì là cảnh quay lớn nên vẫn tập dượt trước rồi mới quay. Chương Mẫn đi tới phim trường, đi cạnh cô ấy còn có Văn Tuyết Thời.

Anh không làm phiền họ, chỉ đứng ở cửa như người qua đường không nhận được giấy mời, tò mò ngó vào trong xem.

Chương Mẫn chỉ đạo mọi người nên làm thế nào, diễn viên quần chúng phải diễn ra sao, nói xong thì đi tới chỗ cô và Hạ Lạc Du, nói hai người cứ làm như quy trình bình thường là được, chúng ta thử một lần.

Lâu Ngữ xách váy cưới trắng dài lên, đi tới cạnh “người bố” trong phim của cô, khoác tay đối phương.

Chương Mẫn nói to, bắt đầu.

Cho dù là tập dượt nhưng mọi thứ vẫn rất có quy củ. Sảnh lớn vang lên bản nhạc hôn lễ, cô được diễn viên đóng bố cẩn thận dắt vào trong, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Hạ Lạc Du.

Cậu hơi quay người lại, hai tay nắm chặt rồi lại buông ra, toát nên được cảm xúc nên có của nhân vật.

Mọi người bên dưới sân khấu đều cảm thấy hai người này xứng đôi, tiếng vỗ tay, hoa tươi, âm nhạc đã kích thích bầu không khí.

Mọi người hào hứng chứng kiến cảnh này, Văn Tuyết Thời đứng ngoài cùng cũng cười nhạt, nhìn Lâu Ngữ buông tay người bên cạnh ra, đưa tay về phía Hạ Lạc Du. Người thanh niên lau tay vào mép quần, trịnh trọng nắm lấy tay cô.

Tà voan trắng trôi lơ lửng trên không trung, khiến khung cảnh như một giấc mộng. Chú rể nâng bàn tay mảnh mai của Lâu Ngữ lên, đặt một nụ hôn lên đó.

Dường như họ vẫn đang tuyên thệ, nhưng Văn Tuyết Thời không còn nghe thấy rõ.

Mọi thứ trước mắt anh dần trở nên hư ảo, sắc trắng mang theo bông tuyết rơi vào năm nào đó. Anh ngồi trong chiếc xe cũ, nhìn cô quay đầu chạy đi xa, sau đó hoàn toàn biến mất.

Bài hát xưa cũ văng vẳng bên tai anh: Không thể, không nỡ, không sao dám đánh mất em, chỉ mong mọi chuyện đều chuyển biến tốt.

Cơn đau nhói quen thuộc ùa về, anh vẫn không thể kìm nén cơn đau ấy như năm nào.

Lâu Ngữ đứng trên sân khấu, khi Hạ Lạc Du cúi người hôn lên tay cô, ánh mắt cô lại bay tới nơi xa.

Vì vậy, cô không hề bỏ lỡ ánh mắt Văn Tuyết Thời nhìn mình. Đó là ánh mắt khiến người ta nhìn mà rơm rớm nước mắt.

Nỗi chua xót tràn về như từng cơn sóng dữ, lông mày cô run rẩy, để lộ vẻ mặt hạnh phúc một cô dâu không nên có.

Lần này hình như cô không thể tự lừa mình rằng Văn Tuyết Thời đang bị vai diễn ảnh hưởng.

Hạ Lạc Du đứng dậy, che đi tầm mắt cô. Tiếp đó cô dâu chú rể nên trao nhau nụ hôn theo đúng kịch bản. Lâu Ngữ nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, cảm nhận môi của chàng thanh niên đang dần hạ xuống, khắp nơi đều là hoa tươi.

***

Cảnh hôn lễ này phải quay rất nhiều lần, từ sáng tới tận tối.

Sau khi kết thúc, Chương Mẫn tới phòng nghỉ của khách sạn tìm cô, nói với cô ngoại cảnh cho cảnh quay ngày mai có vấn đề, vì vậy thông báo các cảnh quay đã có sự thay đổi, chuyển sang cảnh quay trong studio, trong đó bao gồm một cảnh giường chiếu.

Chương Mẫn dè dặt hỏi ý kiến cô: “Nếu cô cảm thấy trạng thái của mình vẫn chưa ổn thì có thể tạm gác lại cảnh này. Vừa nãy tôi cũng nói với Văn Tuyết Thời chuyện này, anh ấy không có vấn đề gì.”

Lâu Ngữ tháo khăn trùm đầu voan trắng ra: “Tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Được, vậy tôi bảo bên kế hoạch thay đổi thông báo. Lời thoại của một cảnh ngày mai cũng thay đổi, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý lấy kịch bản mới đưa cho cô.”

Cô ấy đứng dậy vỗ vai cô, sau đó mở cửa rời đi.

Lâu Ngữ nhìn chai Yuyougan trên bàn trang điểm, vì phải chờ suốt một thời gian dài nên hơi nước trên chai đã tan hết.

Cô khựng người, ngây ngốc nhìn chai nước. Mãi cho tới khi Lật Tử đi vào, đưa kịch bản mới cho cô, cô mới hoàn hồn.

Lật Tử kinh ngạc khi thấy cô vẫn chưa thay quần áo, Lâu Ngữ nói mình hơi mệt, muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa. Sau khi đuổi khéo người đi, cô lấy điện thoại ra, gửi cho Văn Tuyết Thời một tin nhắn: “Anh vẫn ở phim trường chứ?”

Năm phút sau, anh trả lời: “Ừm, sao thế?”

“Anh có tiện tới phòng nghỉ của em không? Em nhận được kịch bản cho ngày mai, hai chúng ta phải tập thoại trước, tiết kiệm thời gian cho ngày mai.”

“Ok.”

Tin nhắn vừa được gửi đi chưa bao lâu, tiếng chuông cửa đã vang lên.

Lâu Ngữ đi chân trần xuống đất, xoa lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi mở cửa.

Văn Tuyết Thời đứng bên ngoài, thấy váy cưới cô vẫn chưa thay ra mà không khỏi sững sờ.

Anh nghi hoặc: “Có phải anh tới nhanh quá không?”

“Không phải, em lười thay thôi.”

Cô nghiêng người để anh đi vào, Văn Tuyết Thời đi về phía sofa, liếc mắt nhìn chai Yuyougan Lâu Ngữ để trên bàn trang điểm.

“Em không thích nước này sao? Tiểu Xuyên nói với anh gần đây mấy cô gái trẻ rất thích loại nước này.”

Lâu Ngữ mỉm cười: “Có lẽ là vậy, nhưng em không còn là cô gái trẻ trung nữa.”

Anh thản nhiên nói: “Sao lại không phải.”

Cô khựng lại, sờ mũi: “Em đi rót nước chanh, anh có muốn uống không?”

“Để anh rót cho, em mặc thế này không tiện.”

Lâu Ngữ vẫn đi về phía quầy bar trong góc phòng, nói như đang buôn chuyện: “Sao hai ngày nay anh đều tới phim trường?”

Văn Tuyết Thời trả lời, mặt không biến sắc: “Vừa hay hai ngày nay không có việc gì khác, rảnh nên tới xem thôi.”

Cô gật đầu, lấy hai cái cốc ra, đặt lát chanh vào, sau đó rót nước. Văn Tuyết Thời cứ nhìn cô rót nước như khán giả dưới sân khấu đang tập trung xem kịch.

Cô cầm bình nước lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Cũng tốt, tới giờ anh vẫn không quên quan sát để học hỏi.” Cô dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Vậy anh thấy em hôm nay thế nào?”

Anh không chút do dự đáp: “Diễn rất tốt.”

“Em không hỏi vấn đề này.”

Nước chảy tí tách, lát chanh nổi lên trên, lênh đênh trên mặt nước.

Khi nước sắp tràn ra ngoài, cô vẫn không dừng lại.

Lâu Ngữ hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào anh: “Em đang hỏi em mặc bộ váy cưới này thế nào?” Cô khẽ hỏi anh như năm ấy: “Đẹp không?”

Cuối cùng nước đã tràn, chầm chậm chảy xuống dưới như dòng sông nhỏ.

Văn Tuyết Thời sững sờ hồi lâu, sau đó mới cười nói như bình thường: “Đương nhiên là đẹp.”

Cô cười đáp, thế sao, nhưng lại không cố chấp hỏi anh đẹp tới nhường nào như năm ấy.

Cô cúi đầu, dường như nhận ra nước đã đầy, vội rút khăn giấy lau qua mặt bàn, hai tay bưng hai cốc nước chanh quay lại.

Cô đặt một cốc xuống trước mặt anh, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện, hỏi bâng quơ: “Cai thuốc không thành là chuyện rất bình thường, ban đầu em cũng thất bại vô số lần. Khi muốn hút thuốc em sẽ uống chút gì đó hoặc ăn ít đồ.”

Nụ cười khóe miệng Văn Tuyết Thời bắt đầu mất tự nhiên.

Anh cầm cốc lên nhấp một ngụm, hỏi: “Sao em biết anh cai thuốc không thành?”

“Tối qua khi Hạ Lạc Du tập thoại với em có vô tình nhắc tới chuyện này. Cậu ấy nói hôm ba chúng ta đi ăn cơm, anh vẫn đang cai thuốc.” Lâu Ngữ cố tình bày ra dáng vẻ bình thản, nhưng trái tim lại đập rất nhanh. Cô nhìn anh: “Anh còn nói những lời không nên nói với cậu ấy, đúng không?”

Văn Tuyết Thời lại cầm cốc vừa đặt xuống lên, uống nước chanh như đang thưởng trà, mãi lâu sau anh mới nhớ lại chuyện đó, trầm ngâm: “Hình như anh có vô tình tiết lộ một số chuyện.”

Lâu Ngữ mím môi: “Anh không phải người bất cẩn.”

Căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng không khí đang chuyển động và tiếng đáy cốc chạm vào mặt bàn. Văn Tuyết Thời đặt cốc xuống, nói: “Đúng, anh cố tình.”

Lâu Ngữ như ngừng thở, chỗ cốc nước đặt xuống như biến thành trái tim cô, khẽ chạm vào một cái: “Tại sao anh làm ra nhiều chuyện dư thừa như thế?”

Văn Tuyết Thời mỉm cười: “Đúng vậy, tại sao chứ.”

Thấy anh như vậy, sức lực Lâu Ngữ cố gom góp đột nhiên tan biến hết, cô cầm kịch bản lên: “Bỏ đi, tập thoại trước đã.”

Văn Tuyết Thời đột nhiên nói: “Tiểu Lâu, năm nay anh 32 rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới sinh nhật anh, tức là anh sẽ 33 tuổi.”

Lâu Ngữ nghe thấy anh đột nhiên thay đổi cách xưng hô, ngón tay cầm kịch bản cứng đờ. Cô ừm một tiếng: “Em biết.”

“Năm nay Hạ Lạc Du mới 24 nhỉ, anh sắp hơn cậu ta 10 tuổi rồi.” Anh ngả người về sau: “24 tuổi, một độ tuổi rất đẹp… Khi đó anh mới chỉ vừa yêu em.”

Lâu Ngữ đặt kịch bản xuống, nghiêm túc nghe anh nói tiếp.

“Khi đó chúng ta chen chúc trong căn phòng còn chưa rộng bằng một nửa phòng khách này, cùng nhau đi xin vai diễn, cùng nhau an ủi đối phương, nấu cho nhau ăn khi nhận được tin xấu. Năm đó lần du lịch duy nhất của chúng ta là tới thảo nguyên. Mặc dù anh rất muốn đưa em ra nước ngoài, muốn đưa em tới Avignon lần nữa, nhưng hai người cùng đi… thì vẫn thiếu tiền. Cuối cùng chúng ta đã thuê một chiếc xe tới thảo nguyên, anh lái xe, em ngủ bên cạnh anh. Hôm đó trời rất nhiều mây, bầu trời cao vời vợi, nhưng em lại rất thấp, chỉ ở ngay bên anh, với tay ra là có thể chạm vào.”

“Trong suốt mấy năm chia tay, anh luôn mơ thấy cảnh đó.”

Lâu Ngữ nghe mãi, mắt bất giác cay xè.

“Em xem, dường như chúng ta đã từng có rất nhiều thứ gọi là thanh xuân, đó là khoảng thời gian anh và em cùng nhau trải qua.” Anh nói: “Nhưng bây giờ anh đã không thể cho em thứ này được nữa, người khác thì có thể. Đây là chuyện anh nhận thức rõ ràng trong khoảng thời gian vào đoàn làm phim. Mấy năm nay chúng ta không gặp nhau, dường như thời gian vẫn đang ngừng chảy, nhưng thật ra nó luôn chạy về phía trước, rất nhiều thứ đã thay đổi.”

Anh cố để giọng mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẫn không khỏi run rẩy.

Cô nhìn anh, tư thế ngồi của anh vẫn đẹp như vậy, vẻ mặt điềm đạm, nhưng lời nói ra lại hèn mọn vô cùng, tới nỗi khiến người ta xót xa.

Buồn hơn cả là, điều người này lo lắng dường như cũng giống cô.

Theo dòng chảy của thời gian, họ dần trở thành hai tảng đá, thế là đều mặc định đối phương sẽ thích những trái tim rực lửa, mềm mại hơn.

Nhưng có lẽ chỉ có hai tảng đá cứng ngắc mới có thể sưởi ấm cho nhau, tạo ra tia lửa.

Khóe mắt lấp lánh ánh lệ của Lâu Ngữ cong lên, cô chậm rãi nói: “Đây cũng là điều em muốn nói với anh. Giờ rất nhiều thứ em không thể cho anh, em không thể vụng về, ngây ngô, cũng không thể nói năng lắp bắp. Dường như những điểm anh thích trên người em đều đã dần biến mất.” Cô sờ mũi, che đi cảm xúc hiện tại: “Nhưng anh vẫn có thể tìm thấy những điều đó từ người khác.”

“Người khác? Ai?” Anh phản ứng lại: “Phùng Từ?”

Lâu Ngữ im lặng giây lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Lấy bữa cơm hôm đó làm ví dụ đi, anh biết khi anh nhìn cô ấy đã nở nụ cười thế nào không?”

Anh sững sờ: “Lẽ nào hôm đó em…”

Lâu Ngữ hoảng loạn cắt ngang lời anh: “Có lẽ do em quá nhạy cảm, nhưng em cảm thấy ít nhiều cũng có đôi chút, cô ấy hơi giống em của quá khứ. Chính em cũng có cảm giác ấy, anh không thấy vậy sao?”

Văn Tuyết Thời mỉm cười, không chút do dự lắc đầu: “Không, trên thế giới này không ai có thể giống em.”

Vốn dĩ Lâu Ngữ vẫn đang cười, nhưng sau khi nghe câu đó, nụ cười ở khóe môi không thể duy trì được nữa.

Văn Tuyết Thời tìm thuốc lá theo thói quen, nhưng anh đã nhịn, nghiêm túc nói: “Phùng Từ là Phùng Từ, em là em, hai người là hai cá thể khác nhau. Hơn nữa anh chọn em không phải vì năm đó anh thích dáng vẻ nhất định nào, mà là vì em vừa hay có dáng vẻ đó. Em hiểu chưa?”

Đầu óc Lâu Ngữ quay cuồng, bởi vì rất lâu rất lâu rồi cô không nghe thấy anh nói tới từ thích.

Anh nhìn cô, khẽ thở dài: “Anh thấy em chưa hiểu.”

“Em hiểu rồi.”

Anh nghiêm túc giải thích: “Ý anh là, nếu phải nói kiểu người anh từng thích, vậy tiêu chuẩn đó chính là em. Em của quá khứ là kiểu người anh của quá khứ thích, nhưng giờ nó không còn là kiểu người anh của hiện tại thích nữa, vậy nên anh càng không thể có suy nghĩ gì khác với Phùng Từ.”

“Vậy anh của hiện tại thì sao? Anh từng thích người thế nào?” Cô cố tình thoải mái hỏi: “Em rất tò mò tiêu chuẩn hiện giờ của anh.”

Cuối cùng cô vẫn hỏi câu này.

Cô vô cùng hài lòng với thái độ khi nói ra câu vừa rồi của mình, chỉ như vô tình nghĩ ra, tò mò về tình cảm của anh.

Rõ ràng đã nhịn lâu như vậy, cô luôn phải nói với mình đừng nghĩ năm năm qua anh đã yêu ai, nhưng dường như cô vẫn không thể vờ như không thấy. Cô có thể cố nhịn không hỏi, nhưng không thể kiềm chế sự liên tưởng của mình, mỗi một suy nghĩ đều khiến cô nghẹn ngào. Chi bằng cắt bỏ khối u đó ra khỏi cổ họng, như vậy liệu vết thương có sâu hơn hay không…

Văn Tuyết Thời nhìn cô, nói, anh từng thích năm người.

Trái tim Lâu Ngữ ngừng đập vào khoảnh khắc đó, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Lâu Ngữ của năm 28 tuổi, Lâu Ngữ của năm 29, Lâu Ngữ của năm 30, Lâu Ngữ của năm 31.”

“Còn nữa, Lâu Ngữ của năm 32.”

Tai Lâu Ngữ ầm ầm, tựa như đường dây điện mất tín hiệu bao năm đột nhiên hoạt động trở lại.

Từ sau khi anh đi, cơ thể cô như khu vui chơi bị bỏ hoang, nhưng một câu nói của anh đã khiến nó rực sáng. Vòng quay ngựa gỗ lại bắt đầu xoay tròn, vòng lượn trên cao bắt đầu chuyển động, ngay cả nhà ma đầy bụi bặm cũng không còn khiến người ta khiếp sợ nữa, bởi vì bóng ma trong lòng đã cô đơn quá lâu, quá lâu.

Con ma đó ám lên người cô, trả lời thay cô: “Trùng hợp quá, em cũng từng thích năm người, sắp có người thứ sáu, bởi vì người đó sắp 33 tuổi rồi.”

Văn Tuyết Thời nghe xong thì vô cùng điềm tĩnh, ồ một tiếng, mãi cho tới khi anh đưa tay ra cầm cốc, cốc nước đã trống không từ lâu, sự hoảng loạn của anh mới bị vạch trần.

Lâu Ngữ nhìn anh uống cốc nước không, lát chanh còn thừa chảy tới khóe miệng anh.

Cô không khỏi bật cười, khóe mắt đẫm lệ, nhắc nhở anh: “Còn muốn uống nữa sao? Em đi rót cho anh thêm cốc nữa.”

Anh ngượng ngùng nói: “Ừm.”

Lâu Ngữ cầm cốc đi tới quầy bar rót nước, khi đi cô thấy cơ thể nhẹ bỗng, đột nhiên không biết rốt cuộc mình đang làm gì.

Cô cầm cốc quay lại, cẩn thận đưa cho anh: “Em cũng thay lát chanh khác cho anh rồi.”

“Cảm ơn em.” Anh nhận lấy cốc, ngón tay chạm vào tay cô, nhưng anh không hề né tránh mà còn ôm trọn lấy cả thân cốc.

Lâu Ngữ chưa kịp phản ứng lại, cả người bị anh kéo xuống.

Anh vén khăn voan lên, tóc xõa xuống, voan trắng lại bao trùm lấy hai người họ.

Anh hôn cô bất ngờ như năm đó, nụ hôn mãnh liệt như bông tuyết sẵn sàng để đường xích đạo níu lại, quét sạch dấu chân người đi đường vừa tạo ra.

Họ ẩn nấp dưới khăn voan trắng, trao nhau nụ hôn dịu dàng.

Lần này, cốc nước không bị rơi xuống sofa như năm đó. Nó vẫn nằm chặt trong lòng bàn tay cô, còn mu bàn tay cô đã được lòng bàn tay anh bao trọn lấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio