Chiếu theo bình thường, tôi cố làm ra vẻ tự nhiên đi tới, thoải mái vung tay lên, nói: “Yo, Lâm đo Phong, trùng hợp ghê mày cũng đến xem phim à.”
Nhưng bây giờ trên mặt tôi nhất định là vẻ mặt thấy quỷ, vì trong nháy mắt tôi nhìn thấy hắn thì dùng sức bưng kín miệng, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.
Xong đời, bị hắn thấy được!
À rế? Tại sao tôi lại sợ bị hắn nhìn thấy chứ.
Lâm đo Phong không nói gì, kéo tay tôi đi ra ngoài, hắn đi quá nhanh, khiến tôi lảo đảo một cái.
Ôn Trác phía sau chúng tôi cao giọng nói: “Tây Duệ, em suy nghĩ kỹ một chút.”
Bà nội anh, không thấy Lâm đo Phong đang tức giận sao, anh còn nói vậy, có phải muốn hại chết tôi không. Tôi từ đằng sau trộm nhìn khuôn mặt Lâm đo Phong, trong lòng bỗng giật mình, sau đó nhè nhẹ run lên.
Tôi chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, giận đến cả mặt đều biến dạng.
Có chút… buồn cười…
Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tôi đây thật đúng là tồi tệ mà, nhìn Lâm đo Phong sắp tức điên thế nhưng lại thoải mái.
Lẽ nào ở cùng tên biến thái này lâu rồi chính mình cũng trở nên biến thái sao?
“Ê? Lâm đo Phong, ký túc xá không phải đi hướng này, mày ra khỏi cổng trường rồi.” Vui thì vui, đi nhầm đường là phải nhắc nhở.
Lâm đo Phong không để ý tới tôi, kéo tôi tiếp tục đi, con đường chậm rãi trở nên quen thuộc, hóa ra là đường đi tới nhà hắn ở ngoài trường.
Lâm đo Phong mở cửa, lạnh lùng nói: “Đi vào.”
“Uầy, muộn rồi, tao không vào ngồi đâu. Hai thằng nhãi trong ký túc xá kia không thấy tao buổi tối ngủ không yên.”
“…”
“Mày xem, trời nóng như vậy, không bằng chúng ta đi ra ngoài uống hai ly?”
“…”
“À ừm, tao đột nhiên nhớ ra tao còn có việc…”
Lâm đo Phong không nói lời nào, nhìn thẳng tôi.
“Tốt, được, đi vào thì đi vào thôi, làm gì mà dữ vậy.” Tôi bĩu môi, lắc la lắc lư, ma ma chít chít đi vào nhà.
Căn nhà này tôi tổng cộng chỉ mới ghé qua hai lần, một lần là uống say bị Lâm đo Phong nhặt về, một lần là trong quán net được Lâm đo Phong cứu về.
Lại nói tiếp, cái tên kia luôn luôn dọn dẹp cục diện rối rắm của tôi.
Tầm mắt bay tới trên sô pha, nhớ đến cảnh tượng lần trước ngồi ở chỗ này, bỗng nhiên bắt đầu đỏ mặt, cả người đều không tự nhiên.
“À này…” Tôi nhức đầu, “Lâm đo Phong mày muốn nói gì?”
Lâm đo Phong đi tới, kéo tay tôi đi về hướng phòng ngủ.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, tôi bị hắn đẩy ngã xuống giường.
“Này, tao vẫn chưa buồn…” Nhìn hắn cởi áo khoác ra bò lên giường, tôi run bắn một cái, vừa lui về sau vừa cười gượng.
“Tên đấy hôn mày?” Hắn nguy hiểm nheo lại mắt.
“Có lẽ… chỉ… chỉ là một hiểu lầm…” Chết tiệt, lòng tôi sợ cái gì chứ, tôi ngẩng đầu, cố lấy can đảm nói, “Ngày mai tao sẽ nói chuyện với anh ta!”
Lâm đo Phong rống giận: “Mày còn muốn đến tìm tên đó?”
Dũng khí thật vất vả gồng lên nháy mắt tan thành mây khói: “Không phải… Tao chỉ là…”
Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt Lâm đo Phong ở trước mắt đột nhiên phóng to, sau đó miệng đã bị ngăn chặn. Hàm răng chưa kịp đóng chặt bị kẻ xâm nhập ôn nhu đẩy ra, lời nói vốn định thoát ra vì đầu lưỡi bị vướng víu mà chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm ưm…’.
Thô bạo tức giận, hơi thở bá đạo của Lâm đo Phong ùn ùn kéo đến, mãnh liệt khiến người ta hít thở không thông.
Trái tim trong nháy mắt mạnh mẽ nhảy lên, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Ưm ưm…”
Đầu lưỡi tê dại… Hắn dường như muốn đem tôi nuốt vào…
“Ưm ưm…”
Vào lúc sắp hít thở không thông, Lâm đo Phong rốt cục cũng buông tôi ra.
“Mày…” Nói thật, từ này phía sau vốn có dấu chấm than, lại vì không thở được mà trở thành giọng điệu yếu đuối vô lực, tôi thở hổn hển, đỏ mặt trừng hắn.
Lâm đo Phong dựa gần vào tôi, bình tĩnh nhìn tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi thấy trong mắt hắn, phản chiếu hình dáng tôi.
“Tây Duệ…” Lâm đo Phong nhẹ nhàng gọi tên tôi, hơi thở rơi vào trên mặt tôi.
“Tây Duệ… Tây Duệ… Tây Duệ…” Theo tiếng gọi, nụ hôn như mưa phùn rải xuống. Đầu tiên là mềm nhẹ, sau đó dần dần trở nên cuồng liệt.
“Lâm đo Phong?”
Tiếng kêu nhẹ như khiến ngòi nổ bị kích hoạt, nháy mắt liền khơi dậy nổ mạnh và nhiệt độ. Tay Lâm đo Phong từ hai má tôi trượt xuống, theo cổ xuống dưới, mở áo của tôi, chậm rãi vuốt ve thắt lưng tôi. Tôi sửng sốt, đột nhiên như là hiểu được ý đồ của hắn, vội vàng bắt lấy tay hắn: “Lâm đo Phong, mày muốn làm gì!”
“Đều tới mức này rồi mày còn không biết sao?” Hắn nhìn tôi, trong mắt là dục vọng không che dấu được.
“Mày nhìn rõ tao là ai!”
“Tao biết mày là Tây Duệ! Tao rất rõ ràng!” Hắn gầm to nâng mặt tôi lên, dùng sức hôn tôi.
“Lâm đo Phong mày bình tĩnh chút!”
Hắn như phát điên kéo quần tôi: “Tao còn bình tĩnh thì mày đã bị người ta cướp đi rồi!”
Tôi liều mạng giãy dụa: “Mày nói cái gì vậy?”
“Mày là của tao!” Hắn ấn bả vai tôi, trong mắt đầy tơ máu, “Tao nhịn lâu như vậy, mày còn muốn tao nhịn nữa à?”
Giọng hắn khàn khàn, tôi nghe mà tim đập như trống đánh.
Một Lâm đo Phong như vậy, làm tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa xa lạ. Tôi nhìn hắn, cơ thể từng đợt phát run.
“Nhưng mà, Lâm đo Phong…” Tôi nói, “Tao không phải gay.”
Tôi nói ra những điều trong lòng nghĩ, nhưng ngực lại cứ như bị người đưa tay ngắt, từng đợt đau đớn.
Lâm đo Phong đột nhiên ngừng động tác.
Tôi lau mắt, nhẹ giọng nói: “Tao không phải gay!”
Lâm đo Phong nhìn tôi một lúc, chậm rãi nhắm mắt lại, lát sau, mới mở ra.
“Tây Duệ…” Hắn nhìn tôi, sâu trong ánh mắt rất đau thương, “Nếu tao làm tiếp, mày sẽ hận tao sao?”
“Tao không biết…” Giọng tôi run run, “Nhưng là tao sợ.”
“Tao rất sợ.” Tôi dịch thân mình từ dưới thân hắn ra, lui chậm về phía sau, tựa vào đầu giường co thành một đoàn nhìn hắn.
Hắn dừng tại chỗ, không làm gì, chỉ ngẩng đầu, nhìn tôi, ánh mắt kia khiến tôi không nói ra lời: “Mày sợ tao?”
Tôi sợ Lâm đo Phong?
Không, là tôi tự sợ chính tôi.
Mấy ngày nay, càng đến gần Lâm đo Phong tôi lại càng rối loạn. Có một số việc đã trở nên hỗn loạn, rõ ràng cảm thấy được không thích hợp, rõ ràng biết… Nhưng tôi lại không cách nào khống chế được.
Không biết chính mình muốn cái gì. Không biết chính mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Cái loại cảm giác sợ hãi đối với chính mình càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng không thể nắm trong tay làm tôi không thể hô hấp.
Mà loại sợ hãi này, khi ở bên cạnh Lâm đo Phong, khi hắn cảm xúc khác thường hỗn loạn tức giận khó hiểu tuôn trào, làm tôi nháy mắt sụp đổ.
“Mày sợ tao.” Hắn lặp lại, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Tôi mở to hai mắt, ôm thân mình nhìn hắn.
“Nếu mày sợ tao, tao sẽ không quấn lấy mày nữa.” Hắn cười khổ, đi đến bên người tôi, nắm áo tôi, chầm chậm cử động, từng viên từng viên cài lại cúc áo.
Tôi nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên buồn bực.
“Lâm đo Phong.” Tôi nhẹ giọng gọi hắn.
“Ừm?”
“Cho tao một chút thời gian được không.”
Hắn chợt ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cho tao một chút thời gian… Để tao suy nghĩ rõ.” Tôi vùi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn, “Được không?”
Sau một lát, tôi nghe được hắn trả lời, rất nhỏ, mang theo ung dung cùng kiên quyết bị kiềm nén: “Được.”
“Nếu mày xác định mày sẽ không thích tao, tao sẽ không ép mày.”