“Tây Duệ, mau đến bệnh viện, Lâm đo Phong bị xe đâm rồi!”
Trong nháy mắt, đầu tôi nổ oành một tiếng.
Bị xe đâm rồi?!
Bị xe đâm rồi!?
Lâm đo Phong bị xe đâm á!?
Toàn thân tôi từ trên xuống dưới lạnh lẽo, trái tim như từ trên cao rơi xuống, tôi xông ra khỏi ký túc xá, dùng hết sức lực toàn thân chạy thục mạng, còn không biết bản thân đã chạy đến bệnh viện thế nào.
“Lâm đo Phong!” Tôi vừa đẩy cửa phòng bệnh, liền lập tức đơ tại chỗ.
Trong phòng bệnh cực kì yên tĩnh, Lâm đo Phong nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, Hoàng Suất Tiêu Quân Cường đang đứng trong phòng, quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy bọn họ hai mắt hồng hồng, ầng ậc nước mắt.
Hoàng Suất lau nước mắt: “Tây Duệ, Lâm đo Phong nó……”
“Hắn, hắn chết rồi sao?” Tôi túm chặt vai Hoàng Suất, giọng nói hơi run.
“Không, vẫn chưa.” Hoàng Suất bị vẻ mặt của tôi dọa cho ngẩn người, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, lắc đầu nói, “Nhưng mà cũng sắp rồi, Tây Duệ, mày đi nhìn nó lần cuối đi.”
Tiêu Quân Cường bụm mặt đi đến: “Một mầm non tốt như thế, vậy mà……quả thực là trời cao đố kỵ anh tài mà.”
Tôi trông thấy người họ ôm đầu, bả vai cứ thút thít run rẩy, tim chợt lạnh, trong đầu trống rỗng, trắng xóa một mảnh.
“Tây Duệ……” Phía bên giường truyền đến tiếng gọi yếu ớt.
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy Lâm đo Phong đang mở to mắt nhìn về phía tôi.
“Lâm đo Phong.” Tôi kìm lại xúc động muốn rơi nước mắt, đi đến bên giường, ngồi xuống, nắm chặt tay hắn, “Mày sao rồi, có thể chống đỡ được không, có đau lắm không……”
“Duệ……” Hắn nắm chặt tay tôi, hữu khí vô lực nói, “Tao hình như không xong rồi……”
“Mày đừng nói mấy lời này chứ.” Hốc mắt tôi nóng bừng, hốc mũi cay cay, “Tên khốn nào đụng vào mày, tao đi giết cả nhà hắn! Tao muốn liều mạng với hắn!”
“Tên khốn nào đâm tao không quan trọng.” Lâm đo Phong nghiêng đầu qua, nhìn sâu vào tôi, “Tao bây giờ không còn nhiều thời gian nữa rồi……không thể lãng phí cho hắn nữa……có vài lời nhất định phải nói rõ ràng……Duệ, sau này tao không ở bên cạnh mày nữa, không có cách nào chăm sóc cho mày nữa, mày phải nhớ chăm sóc bản thân nhiều hơn, thân thể mày không tốt, trời lạnh nhớ mặc thêm áo, mày bị bệnh dạ dày không được ăn đồ cay với đồ lạnh nữa……mày không phải luôn nghĩ muốn cái mp kia của tao sao……tao đi rồi, mày có thể lấy nó, sau này mày nhìn thấy nó cũng như nhìn thấy tao vậy……”
Tôi cắn môi nói tên khốn khiếp Lâm đo Phong tên này mày từ trước đến đến giờ chưa từng hỏi han ân cần với tao sao sắp chết rồi mới làm bộ làm tịch,thế sao mày đã đi sớm thế chứ.
Hắn sững ra hồi lâu, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Duệ, anh đối với em như thế nào không phải em rõ nhất sao?”
Tôi không thể chịu đựng được nữa, Oa một tiếng liền khóc òa lên, tôi vừa khóc vừa nói đều đã là lúc này rồi, Lâm đo Phong mày đừng trêu tao nữa, mày chết rồi còn lấy việc tình cảm ra trêu tao rốt cuộc có chỗ nào hay chứ, bây giờ mày đã thành ra như này, mày muốn chết rồi nhưng tao với mày còn chưa xong đâu.
Lâm đo Phong ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên khóe miệng bỗng hiện lên một tia cười khổ, hắn nói, Tây Duệ, rốt cuộc phải làm sao em mới chịu tin là anh nghiêm túc đây.
Hắn nói, Tây Duệ, anh từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc như vậy, nhưng tại sao em lại không tin anh.
Hắn nói, Tây Duệ, trong tim em rốt cuộc nghĩ về anh như thế nào.
Sau đó hắn từ từ, từ từ nhắm mắt lại.
Bàn tay đang nắm chặt tay tôi, đột nhiên buông ra.
Sợi dây trong tim phựt một tiếng đã đứt rồi, tôi ngơ ngác nhìn tay mình, bỗng dưng nhớ đến việc hắn vừa bắt bẻ tôi vừa mang cơm cho tôi, việc đêm hôm khuya khoắt chặt đến quán bar tha tôi về nhà, việc hắn đã bảo vệ tôi trong quán net, việc hắn ra vẻ đạo mạo nghiêm trang chiếm tiện nghi của tôi.
Hắn gian xảo, hắn xấu xa, hắn hoa tâm trắng trợn làm loạn vô liêm sỉ.
Còn có một chút chút ôn nhu chăm sóc.
Chỉ là một chút chút. Giờ đây lại cắt một nhát điếng người vào con tim tôi.
Đột nhiên trong đầu hiện lên ngày đó hắn kéo tay tôi chạy thục mạng trên đường, lòng bàn tay Lâm đo Phong xuất ra lớp mồ hôi mỏng, mà vẫn cứ nóng như cái bếp lò nhỏ.
Hắn ôm tôi nói: “Đừng khóc.”
Nhưng mà Lâm đo Phong, nếu như mày chết rồi ai tới an ủi tao đây.
Trước mắt bỗng một mảng mơ hồ, tôi ôm Lâm đo Phong gân cổ lên khóc: “Lâm đo Phong, mày không thể chết được, mày chết rồi bỏ tao lại tao biết làm sao đây! Tên khốn kiếp mày không phải nói mày thích tao sao! Mày sao có thể để tao một mình! Tao thích mày! Lâm đo Phong mày có nghe thấy không, tao thích mày! Mày tỉnh lại cho tao! Mày quay lại cho tao! Mày quay lại tao cái gì cũng nghe mày! Mày nói thế nào thì thế đó! Mày có nghe thấy không……”
Hoàng Suất Tiêu Quân Cường nhanh chóng chạy tới kéo tôi ra.
“Tây Duệ, mày hãy nén bi thương.”
“Người chết không thể sống lại, mọi người đều không dễ chịu gì, mày đừng như vậy.”
Bất luận bọn họ kéo thế nào, tôi kiên quyết ôm chặt cứng lấy thi thể Lâm đo Phong không buông: “Lâm đo Phong, tên khốn kiếp nhà mày! Mày sao có thể ra nông nỗi này! Mày bảo tao phải làm sao bây giờ! Tao vừa mới chấp nhận việc tao thích mày xong! Mày bảo tao phải làm sao bây giờ!!”
“Ô,đây là sao vậy?” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Trác đang xách một túi đựng cháo đứng ở cửa.
“Ôn Trác……” Giọng tôi hoàn toàn khản đặc rồi, “Lâm đo Phong hắn chết rồi.”
“Chết rồi?” Anh ta nhướn mi, “Bị xe anh đụng nhẹ có một cái, xước có tí da mà đã chết rồi? Dù có bị uốn ván đi nữa cũng phải có thời kỳ ủ bệnh, nên cái này không trách anh được, nói không chừng năm trước cậu ta từng bị chó cắn hôm nay đúng lúc phát bệnh dại.”
……
……
Trong phòng lập tức yên lặng như tờ, tôi im lặng thở ra hít vào: “Ôn Trác, em hỏi anh vài vấn đề.”
“Được.”Anh ta đặt bát cháo lên trên tủ, “Em nói đi”
“Anh bảo hắn bị xe đâm rồi?”
“Đúng thế, bị xe của anh đâm”
“Vậy hai đứa kia làm sao mà mắt đầy nước còn đỏ lừ hết cả lên thế.” Tôi chỉ vào hai người đang chầm chậm từng bước nhích ra cửa.
“Lúc anh gọi điện cho bọn nó, bọn nó còn đang ngủ trên giường, còn đang ngáp.”
Về phần bả vai run run rẩy rẩy, nhìn vẻ mặt bây giờ của bọn họ, là đủ hiểu, rõ ràng là do cười mà ra.
“Thế sao anh lại gọi điện tìm em? Lại còn ra vẻ gấp gáp thế chứ.” Mặt tôi đã hoàn toàn đen xì rồi.
“Bởi vì trên người bọn anh không có tiền để nộp viện phí a.” Ôn Trác chỉ chỉ bát cháo trên bàn, “Anh chỉ có tệ trong người, toàn bộ dùng để mua cái kia rồi.”
“Vậy nhé, hai người tâm sự đi, bọn tao đi đây.” Hoàng Suất Tiêu Quân Cường nhanh chóng chạy đến cửa.
Tôi liếc xéo họ: “Đi đi, có bản lĩnh thì đi đi.”
Hai người họ lập tức hóa đá, đứng trước cửa không dám động đậy.
“Khá lắm à nha.” Tôi nghe thấy giọng nói khô khốc của mình,“Bọn mày còn lừa tao vui vẻ nhỉ.”
“Chẳng phải……” Hoàng Suất gãi đầu cười, “Chẳng phải lúc mày vừa vào tao đã muốn nói cho mày biết rồi sao, ai biết mày mở mồm ra liền nói hắn chết rồi, người ta bảo lời nói lúc kích động nhất định là lời thật lòng, tao thấy mày muốn thằng khốn này chết lâu lắm rồi, sợ nói thật sẽ đả kích lòng hăng hái của mày, liền phối hợp một tí.”
“Đúng thế đúng thế.” Tiêu Quân Cường luôn miệng đáp, “Nói chứ đồng chí Tây Duệ lần này mày sai rồi, mày nói xem Lâm đo Phong người ta trêu chọc gì mày mà mong ngóng người ta xuống mồ sớm vậy mày, có điều mày cũng lợi hại ghê á, giả vờ khóc không tồi nha, còn đầy miệng câu thích, nếu như nằm đây là một cô gái chắc chắn sẽ bị mày làm cảm động đến chết đi sống lại, rồi dựa vào mày cả đời. Có thiên phú có thiên phú! Sau này bên nhà tao có người nhờ khóc tang tao nhất định sẽ chọn mày.”
Tôi tức ứa gan, quả thực rất muốn đi qua đánh hai tên cờ hó vô lương tâm kia. Vừa cử động người, lại phát hiện bản thân còn đang ôm chặt người kia, tôi buông tay ra, người kia còn ôm chặt tôi không buông.
“Buông ra.” Tôi lạnh giọng nói, “Mày cũng theo bọn nó lừa tao, muốn chơi đùa tao đúng không.”
Tay hắn ôm càng chặt hơn, giọng nói ấm ức: “Không buông.”
“Mày lại làm sao nữa rồi hả.” Tôi tức rồi, giơ tay đẩy hắn ra, ngay sau đó liền nhìn thấy hai mắt đỏ rực của hắn.
Tôi sững lại: “Mày, mày làm gì……”
“Duệ.” Hắn đột nhiên cười toe toét để lộ tám cái răng, “Em vừa nãy mới nói thích anh đúng không?”
“Tao đó là……”
“Vậy thì anh đành miễn cưỡng cùng em bên nhau thôi.” Hắn kiêu ngạo nhướn mi, nâng đầu tôi lên liền hôn xuống.
Tên, tên khốn kiếp này!!! Bên kia còn có người a!!!
Đằng sau người hắn, tôi nhìn thấy Hoàng Siêu Tiêu Quân Cường hai người đang há hốc miệng, vẻ mặt hết sức khiếp sợ nhìn bọn tôi, còn có Ôn Trác, mặt đều đen xì hết cả rồi.
Xong đời rồi……
Tôi nghĩ.
Xong đời rồi……Cuối cùng tôi vẫn là ngã vào rồi……(Ed: bẫy của công chăng? J)