Chuyến Xe Bus Số 14

chương 21: cứu mạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi thấy cuối cùng thì người lấy tính mạng của tôi chính là ông lão mặt đầy máu tươi này. Bởi vì ông lão hói đầu đã nói, khi giờ chết giáng lâm, tuyệt đối phải đứng yên lại chỗ, nếu có ai muốn đưa đi, phải tự vệ.

Nếu như tôi đi theo ông lão trước mặt này thì phải chết chắc. Nói cách khác chân chính muốn giết tôi chính là ông lão trước mặt này, hắn ta chính là hắc thủ ở sau màn thao túng tất cả.

Tôi cười lạnh một tiếng, nhớ tới vừa nãy lúc ném viên gạch đi thanh thế ác liệt nhưng ông ta vẫn né được. Thân thủ phản ứng nhanh lẹ như vậy nhưng vẫn bị tài xế tuyến đập vào đầu, có khả năng sao ?

Hay là hắn ta lúc trước tự đập đầu của mình lấy cớ tiếp xúc với tôi? Hoặc là hắn ta vốn là quỷ, căn bản không cần đập, hơi phóng thích chút pháp lực liền có thể trán mình biến ra máu tươi. Tôi chưa từng thấy quỷ, nhưng tôi thấy Quỷ Hồn hẳn là có thể đưa tay liền thi pháp, biến hóa các loại đồ vật.

Ông ta cuống lên, đi tới nắm lấy tay tôi nói: " Tiểu tử anh nghe tôi một lần, mau mau đi theo tôi!"

Ông ta càng kéo tôi, tôi càng cảm thấy chữ máu sau lưng toả nhiệt. Đã như thế tôi càng kiên định hơn. Tôi thậm chí dùng tay ôm lấy lan can trước nhà ga , đánh chết cũng không đi!

- " Con mẹ nó anh nghe tôi một lần có được hay không! Đi theo tôi a, nhanh a, thời gian không nhiều!" Ông lão cuống lên, đều bạo nộ rồi, thậm chí dùng chân đạp tôi.

Tôi nếu như đi với ông ta đó mới là thời gian không còn nhiều!

Tôi quyết tâm dù chính tổng thống nước Mỹ quỳ cầu xin tôi, tôi cũng bất động!

- "Ai, Anh thật đúng là đầu đất!" Ông lão cuống lên, tôi thấy hắn vung tay lên, đập vào đầu gối và vai, cùng với sau đầu của tôi. Nhất thời toàn thân tôi tê rần, hoàn toàn sẽ không thể nhúc nhích!

Tôi sợ hãi nói: " Ngươi đến cùng dùng yêu pháp gì ? Muốn chém muốn giết ngươi giỏi cứ làm đi".

Ông lão căn bản không để ý tới tôi, bế tôi lên rồi đi qua bên đường, đồng thời trong miệng còn nói: "Anh thật là nặng".

Ngay khi ông lão nhấc tôi lên, tôi nhìn thấy từ phía xe có hai tia sáng đang lao tới. Tia sáng quá chói mắt, hơn nữa tốc độ di động cực nhanh, vẻn vẹn trong chớp mắt liền từ phương xa đi đến trước mặt tôi. Một trận gió thổi qua, trong lòng tôi cả kinh, nghĩ thầm đến cùng loại xe gì mới có thể chạy nhanh như vậy?

Ầm!

Chỗ lan can mà tôi vừa đứng trong nháy mắt bị san thành bình địa. Mà ngôi nhà gỗ đối điện trạm ga đã bị sập.

Tôi định thần nhìn lại, hóa ra là một chiếc Lamborghini. Lúc này thân xe bốc khói, đầu xe hoàn toàn biến dạng, rầm một tiếng, cửa xe rơi xuống, một chiếc đầu người của nam tử rơi ra.

Mà cửa xe còn lại, dưới tốc độ nhanh như vậy va chạm đã hoàn toàn biến dạng, có một cô gái gợi cảm với nửa thân trên trần trụi, một nửa cơ thể bị kẹt ở trong sắt vụn. Cô ta duỗi đôi tay đầy máu về phía tôi, gian nan nói ra vài chữ: " Cứu tôi".

Một hiện trường tai nạn xe cộ thật sự!

Phun! Tôi không nhịn được nôn khan một hồi. Ông lão vừa nghe thấy thanh âm này, vội vàng đem tôi để lên trên đất, sau đó sờ lên vai của mình nói: "Tiểu tử này anh không nôn trên người tôi chứ?"

Chữ máu sau lưng không nóng, nhưng tôi vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích. Ông lão đưa tay, lần thứ hai đánh vào đầu gối và vai cùng sau đầu của tôi. Thân thể tê rần, tôi có thể cử động trở lại.

Dựa vào ánh đèn đường yếu ớt, tôi thấy trong tay ông lão cầm mấy cái ngân châm (), lẽ nào vừa nãy ông ta dùng ngân châm đâm vào huyệt vị của tôi, để thần kinh tôi không cách nào nhúc nhích, rồi mạnh mẽ vác tôi đi ?

Nhìn Lamborghini bị vỡ thành bùn nhão, ông lão nói: " Nhìn thấy cái đầu người kia không?

Tôi ngây người như phỗng, nhưng vẫn gật đầu.

- "Anh nếu như đứng bất động ở vị trí vừa rồi, vậy thì cái đầu rơi xuống chính là của anh!"

Lời của ông lão như đánh thức người trong mộng, tôi kinh hô: "Ông đêm nay là tới cứu cháu!"

Ông lão vỗ tay nói: " Gần mười phút rồi, trước tiên xuất phát đi".

Tôi gọi điện thoại cho cảnh sát, nói trạm xe xưởng Tiêu Hóa có tai nạn giao thông nghiệm trọng, rồi sau đó cùng ông lão rời đi. Khi trên đường trở về, ông lão nói: "Anh tên tiểu tử này, quá dễ dàng tin tưởng người khác".

- "Ân nhân! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tôi quay đầu hỏi.

Ông lão cả kinh, chỉ vào con đường phía trước, nói: " Nhìn đường nhìn đường, mau nhìn đường a! Anh nói chuyện có thể hay không đừng quay đầu lại? Còn có, không cần gọi tôi là ân nhân, gọi tôi bác Hải là được."

Tôi nói: "Bác Hải, có một ông lão hói đầu nói với cháu, bảo cháu mặc một bộ y phục dùng máu tươi viết tên cùng sinh nhật của chính mình. Nếu như những chữ máu kia tỏa nhiệt, liền nói rõ giờ chết đã đến".

Bác Hải nói: "Hừ hừ, nếu như dùng để tránh tai ương, hoàn toàn có thể dùng máu động vật, tỷ như máu ngỗng cùng máu chó đen. Nhưng ông lão hói đầu này lại cho anh dùng máu của chính mình. Anh cũng không biết đấy chính là đang thiêu đốt tính mạng của anh. Đây là một cách nguyền rủa đơn giản nhất nhưng cũng trực tiếp nhất để thiêu đốt tính mạng của anh, đồng thời hết thảy sự việc quỷ dị gây tử vong đều sẽ từ từ tiếp cận anh".

Tôi nói : " Cháu không hiểu lắm, bác Hải giải thích cho cháu kỹ hơn".

Bác Hải nói: " Đêm nay sự việc chiếc xe thể thao kia là không thể tránh khỏi trong số mệnh luân hồi. Nhưng sự việc phát triển bình thường thì tai nạn giao thông tuy rằng không thể tránh khỏi, nhưng cũng không đâm chết anh, bởi vì tính mạng của anh còn chưa tới điểm cuối".

Tôi không hé răng, bác Hải nói tiếp: "Anh dùng máu viết chữ ở trên y phục, viết xuống tên của mình cùng với sinh nhật rồi mặc lên người. Nó giống như một con chim ưng nhổ lông của mình rồi lại tự cắm vào người. Máu vẫn là của anh, lông vẫn là của chim ưng, nhưng sinh mạng thì lại kịch liệt rút ngắn. Trong quá trình rút ngắn sinh mạng này hết thảy sự việc cùng tử vong có liên quan đều sẽ từ từ tiếp cận".

Tôi gật đầu.

- "Nói ví dụ như tai nạn giao thông đêm nay. Trước đây anh hút thuốc cũng không bao giờ qua đường. Nhưng anh đêm nay lại qua đường hút thuốc, việc này có cần thiết không? Đây chính là anh tự thiêu đốt tính mạng của chính mình, từ trong bóng tối, anh sẽ vô tình gián tiếp tiếp cận tử vong, từ từ đi tới cái chết."

Tôi bị dọa sợ.

Bác Hải còn nói: "Đúng rồi, trước tiên cởi áo của anh ra, tôi cũng không muốn bị tai nạn giao thông cùng với anh".

Tôi mau chóng dừng xe rồi cởi trần. Các nữ hành khách bị dọa sợ suýt chút nữa tè dầm. Tài xế cởi trần đeo cà vạt, thật hiếm thấy. Không biết ngày mai có bị trách mắng hay không.

Tôi nói: "Bác Hải, cháu đã thoát khỏi vụ tai nạn này có bị sao nữa không?"

Bác Hải nói: " Cởi huyết y nhưng anh chưa cởi được nguyền rủa. Anh vẫn sẽ xảy ra chuyện, chỉ có điều tỷ lệ không cao như ban đầu. Nếu như anh vẫn mặc huyết y, dù cho lần này tai nạn giao thông không có đâm chết anh thì sớm hay muộn anh cũng sẽ chết chắc".

Tôi hỏi ví dụ.

- " Ví dụ như anh đang đi ở trên ở đường bỗng nhiên chữ máu sau lưng tỏa nhiệt, có phải anh sẽ đánh chết cũng không đi, đứng tại chỗ chờ chữ máu hạ nhiệt?

Tôi gật đầu nói: "Ông lão hói đầu nói phải làm như vậy, giờ chết đã tới bắt buộc phải đứng tại chỗ không được cử động".

Bác Hải cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn ta nói ngược, bởi vì hắn ta muốn anh chết! Nếu như anh đứng tại chỗ bất động, rất có thể có một chậu hoa rơi từ mấy chục tầng rơi xuống đập chết anh, cũng có thể xuất hiện một tên cướp vô lại trực tiếp đâm chết anh. Thậm chí có thể có một cây cột điện đổ, đem anh đè chết. Chỉ cần anh đứng tại chỗ bất động, vậy thì chắc chắn phải chết!"

Sau lưng tôi đổ mồ hôi lạnh. Khi xe đi đến Gia Cụ Thành, bác Hải nói: "Tôi xuống xe ở đây, nhớ kỹ số di động của tôi, có chuyện tìm tôi là được".

Nói xong, bác Hải đưa cho tôi một tờ giấy. Một tờ giấy này tuyệt đối là nhánh cỏ cứu mạng quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Trở lại văn phòng tổng trạm, tôi nằm ở trên giường, trong lòng cảm khái vạn lần. Tôi vẫn cẩn thận suy nghĩ xem Trần Vĩ, Cát Ngọc, âu phục nam tử ba người bọn họ đến cùng ai mới là quỷ, không nghĩ tới ở trong một tiểu thôn tùy tiện bị người ta dắt mũi suýt chút nữa mất mạng.

Cẩn thận ngẫm lại, ông lão đầu hói kia làm sao có thể là người tốt? Hắn ta khi nói chuyện với tôi nụ cười quỷ dị, thể hiện hắn ta là người tâm thuật bất chính. Người chân chính muốn giúp tôi làm sao sẽ dùng bí mật để áp chế, đòi tôi thuốc lá đây?

Ông lão hói đầu này thật là đáng ghét, cho tôi một lời nguyền. Trước khi tôi chết còn muốn mạnh mẽ lừa gạt tôi một lần. Tôi mua nhiều đồ cho hắn như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự tức giận nắm tay đập tường!

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nghiêng người từ giường ngồi dậy. Tôi hiện tại hận không thể cầm một cái dao phay lập tức đi chém lão già kia thành trăm mảnh.

-------------------------------------------------

(): Ngâm Châm: Châm làm bằng bạc dùng trong châm cứu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio