Cô Ấy Rất Đáng Yêu

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Byun

Beta: TH

Đến tối hôm nay, Kiều Hạ cuối cùng cũng đã dùng máu và nước mắt của mình đổi lấy một bài học kinh nghiệm sâu sắc, lý giải vì sao lại nói nam sinh đều là đại móng heo []!

[] Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, câu nói ám chỉ "đàn ông chẳng có gì tốt" hay áp dụng với anh chàng nào nói chuyện không đáng tin.

Mới thề thốt các kiểu, vừa xoay mặt đi đã quên ngay những lời vừa nói. Nói sẽ nhẹ nhàng? Nói sẽ nhanh một chút? Hóa ra đều là nói lời ngon ngọt lừa cô!

Sau khi vận động xong, trên mặt Kiều Hạ ửng đỏ rất lâu vẫn chưa tan hết, ánh mắt mê man, ngượng ngùng nhỏ giọng thúc giục, "Anh, anh mau ra ngoài đi."

"Không được." Cố Duyên Xuyên kiên quyết không đồng ý.

Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở dần bình thường trở lại, giọng nói có chút khàn khàn, "Ở trong cơ thể cục cưng rất ấm áp, rất thoải mái, anh không nỡ đi ra ngoài, muốn ở lại lâu hơn một chút."

"Cục cưng, nếu em mệt thì ngủ trước đi, đợi một chút nữa anh lại tắm cho em." Anh lại nói.

Kiều Hạ: "!!!"

Hiện giờ cô đang cực kỳ mệt mỏi, gần như nhắm mắt lại giây tiếp theo đã có thể chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà anh ấy như vậy, vẫn để cái kia ở bên trong cô thì làm sao cô có thể ngủ được?!

Đồ đểu, xấu lắm, chỉ biết bắt nạt cô thôi!

Kiều Hạ không muốn để ý đến anh nữa, giãy giụa thoát khỏi cái ôm của anh, quyết định tự xuống giường đi tắm.

Toàn thân cô đều dinh dính, nhớp nháp, cô không biết đây là mồ hôi hay là thứ gì khác...

Sau khi tách khỏi anh, một tiếng "phựt" vang lên làm Kiều Hạ đỏ mặt.

Cô tìm được dép của mình ở mép giường, mới vừa chạm đất, bước chưa được vài bước, chân cô đã mềm nhũn, xém chút nữa là té ngã.

May mà hình như người đàn ông phía sau đã sớm đoán trước được, duỗi cánh tay dài đỡ lấy cô.

"Cục cưng, vừa rồi em đã vất vả rồi nên để anh bế em đi tắm." Giọng nói Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng, trong mắt hơi hiện ý cười.

"Đều tại anh, cứ đòi chơi đùa lâu như vậy." Kiều Hạ đỏ mặt trừng mắt anh.

"Ừ, đều là anh sai." Cố Duyên Xuyên rất sảng khoái thừa nhận nhưng lại không có ý gì là tự trách. Nhìn qua vẻ mặt thì chính là sung sướng không nói nên lời, thậm chí còn có chút tự hào.

Kiều Hạ nhìn anh, hận không thể lại gần vai anh cắn một cái.

Rõ ràng hai người làm cùng một chuyện, nhưng sao cô mệt muốn chết, ngay cả đi đứng cũng không vững mà anh lại tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng như vậy!

Thật đúng là cực kỳ bất công...

Lần này đã lần thứ ba Kiều Hạ vào phòng tắm trong đêm nay.

Lần đầu tiên là cô tự tắm rửa, lần thứ hai là sau khi lần đầu hoan ái bị chảy máu, được anh đưa vào tắm sạch, mà bây giờ...

"Thật ra em tự làm được, không cần anh giúp đâu." Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ au.

"Anh đã hại cục cưng mệt mỏi như thế này, làm sao lại nỡ để cục cưng tự tắm được chứ." Cố Duyên Xuyên kiên trì nói.

Kiều Hạ: "..."

Bây giờ tỏ ra rất có lương tâm nhỉ, sao vừa rồi mạnh mẽ làm hai lần không nghĩ thế đi!

Cố Duyên Xuyên ôm cô đặt ngồi xuống bệ rửa mặt, cho sữa tắm ra tay, nhẹ nhàng, cẩn thận xoa từ trên xuống dưới cho cô.

"Cục cưng, em mở chân ra một chút."

Kiều Hạ cảm thấy quá xấu hổ nên không muốn di chuyển, "Này, chỗ này không cần rửa sạch đâu."

Đèn trong phòng tắm không biết là loại bao nhiêu oát nhưng lại cực kỳ sáng, ngay cả một sợi tóc rơi trên mặt đất cũng thấy rõ. Tắm rửa những chỗ khác cũng thế, chỗ đó...

Cô rất xấu hổ khi để anh đụng vào!

"Chuyện này sao được?" Cố Duyên Xuyên rất chính đáng nói, "Anh muốn chịu trách nhiệm tắm rửa mọi chỗ trên cơ thể cục cưng sạch sẽ, thơm tho ngào ngạt."

"Chúng ta đã thành thật đối đãi với nhau, chuyện gì cũng đều xảy ra rồi cho nên trước mặt anh cục cưng không cần phải thẹn thùng đâu."

"Cục cưng ngoan, đừng tùy hứng." Anh vuốt đầu cô, nói giống như đang dỗ một đứa trẻ, "Tắm rửa sạch sẽ sạch sẽ, một chút nữa em ngủ mới không khó chịu."

"... Chuyện đó, thôi được rồi." Kiều Hạ khẽ cắn môi, xấu hổ đồng ý.

Cố Duyên Xuyên điều chỉnh chế độ áp lực nước của vòi sen giảm xuống, ánh mắt nhìn lên người cô.

Da hai bên đùi do bị cọ sát nên hơi đỏ, chỗ đó cũng có chút sưng đỏ, giống như bông hoa nhỏ bị bão táp tàn phá, trông thật đáng thương.

Ngoài chỗ này ra thì những nơi khác cũng có rất nhiều dấu vết đậm nhạt, làn da của cô gái nhỏ mềm mại hệt như đậu hủ cho nên chỉ hơi dùng sức một chút là bị đỏ rồi.

Ngọn lửa tình mãnh liệt đi qua, cuối cùng thì lương tâm của anh cũng thức tỉnh, trong lòng lại cảm thấy áy náy.

Lần đầu tiên vốn dĩ anh nên kiềm chế, biết điểm dừng, nhưng cảm thụ từ cục cưng thật sự quá tuyệt vời.

Cảm giác sung sướng sau khi hoan ái xong khiến anh khó kìm lòng nổi, nhiều năm giỏi khống chế và tự chủ đều không còn thấy bóng dáng khi ở trước mặt cô.

Tiếng ào ào của dòng nước ngừng lại, Kiều Hạ tưởng đã tắm xong rồi mới muốn để anh ôm cô xuống dưới, thì lại thấy Cố Duyên Xuyên mở ra ngăn tủ nhở ở bên cạnh, lấy ra thuốc mỡ không biết dùng để làm gì.

"Anh muốn bôi thuốc hả? Chỗ nào bị thương vậy?" Cô khó hiểu hỏi.

"Không phải anh mà là bôi cho cục cưng." Cố Duyên Xuyên mở nắp ra, nặn một ít trên ngón tay.

"Hả?" Kiều Hạ còn chưa hiểu ý, đã thấy anh ngồi xổm xuống, duỗi tay có dính thuốc mỡ vào chỗ đó của cô.

"Anh, anh... Anh đang làm gì vậy?" Cô trợn tròn mắt, trên mặt khó lắm mới hết đỏ, bây giờ lại đỏ thêm lần nữa.

"Bôi thuốc mới mau khỏi, cục cưng đừng nhúc nhích." Tay của Cố Duyên Xuyên giữ lại đôi chân đang vung vẩy của cô, tay còn lại tiếp tục bôi thuốc.

Kiều Hạ đỏ mặt, nhưng lại không thế né tránh được. Ở một lúc nào đó, bạn trai của cô cực kỳ cố chấp, không có chỗ nào để thương lượng được.

"Sao anh cũng có thứ này vậy?" Cô nhắm mắt lại, định nói chuyện để phân tán sự chú ý.

Nếu không thì sự đụng chạm liên tục ở chỗ đó quả thật là làm cô thấy xấu hổ muốn chết.

Cố Duyên Xuyên ngồi xổm giữa hai chân cô, động tác thực nhẹ, từ từ xoa ở chỗ xưng đỏ, "Lần trước cục cưng bị cảm, lúc anh đi mua thuốc nên tiện mua một chai."

Kiều Hạ nhớ lại lần trước bản thân bị cảm là lúc đang nghỉ hè, nằm máy lạnh nên ngã bệnh, tính đến bây giờ đã khoảng hai tháng.

Thật không biết phải nên nói là anh suy nghĩ chu đáo, hay là đã có âm mưu từ lâu...

"Đúng rồi." Cô đột nhiên nghĩ ra, hỏi anh: "Không phải trước kia anh nói em đang còn quá nhỏ sao, phải chờ em lớn hơn một chút mới làm loại chuyện này sao?"

Cố Duyên Xuyên ngẩng đầu, nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: "Cục cưng, anh đúng là đợi em thêm hai tháng. Hơn nữa anh thấy ở trên mạng nói nam sinh nhịn quá lâu ở phương diện kia rất không tốt, cho nên..."

Anh khẽ mím môi, lại có một chút trêu đùa, "Vì vậy suy nghĩ cho hạnh phúc về sau của cục cưng, anh quyết định không thể thể đợi thêm được nữa."

Kiều Hạ: "..."

Sao anh có thể nói ra những lời không biết xấu hổ ấy một cách hùng hồn như vậy!

Sau khi đã làm xong mọi chuyện, Cố Duyên Xuyên lấy một cái khăn tắm to, lau khô cho cô, lại ôm cô lên giường, "Cục cưng mau ngủ đi."

Trong lúc tắm rửa Kiều Hạ rất mệt mỏi, buồn ngủ, không ngừng ngủ gà ngủ gật cho nên bây giờ đầu vừa chạm vào gối lập tức ngủ say.

Cố Duyên Xuyên cũng tự tắm rửa rất nhanh, nằm trên giường nhưng chưa ngủ ngay.

Tinh thần của anh vẫn còn đang cực kỳ phấn chấn, ôm lấy cô gái nhỏ đang ngủ rất sâu vào trong ngực. Sau đó anh lấy di động mở Taobao ra, mua một cái bồn tắm dành cho hai người.

Chờ lần sau có cơ hội, anh muốn trải nghiệm thử cảm giác làm chuyện đó ở trong nước...

Mà lúc này, Kiều Hạ lại tình cờ nằm mơ lại giấc mơ đã mơ hai lần trước kia.

Lần này, sói xám cười với cô, rất vừa lòng nói: "Món sườn cừu nướng này không tệ, lần sau sẽ luộc em lên ăn."

Cừu nhỏ Kiều Hạ: "... QAQ"

-

Đến buổi chiều ngày hôm sau, Kiều Hạ mới từ từ tỉnh lại.

Đã lâu rồi cô chưa ngủ một giấc dài như vậy. Sau khi tỉnh dậy, cảm giác cơ thể vẫn còn hơi uể oải, là do đêm qua cô bị lăn qua lăn lại quá nhiều.

Cố Duyên Xuyên cả ngày hôm nay hầu như không để cô bước xuống giường, cơm cũng đem lại đây, nước đưa đến tận miệng, phục vụ vô cùng chu đáo.

Kiều Hạ ôm cái laptop, nằm trên giường hoàn thành phần luận văn trong chương trình học.

Buổi tối thứ ba trong kỳ nghỉ, cô lại lướt, đọc tin tức từ bạn bè của mình――

Triệu Mẫn Mẫn đi rạp chiếu phim xem Avengers: Hồi kết, bộ phim đã lấy đi rất nhiều nước mắt.

Trần Duyệt đi leo núi với gia đình, Tưởng Điềm với bạn trai đi xem triễn lãm...

Nói tóm lại, kỳ nghĩ lễ Quốc khánh của mọi người đều rất vui vẻ, trọn vẹn.

Kiều Hạ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, đặt điện thoại xuống nhào vào trong ngực người đàn ông bên cạnh, đề nghị: "Ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi đi, còn lại bảy ngày nghỉ, đủ để chúng ta đi chơi một chuyến đến nơi khác."

Cố Duyên Xuyên nhướn mày, "Đi ra ngoài chơi rất mệt, chỗ đó của cục cưng không còn đau hả?"

Kiều Hạ lắc đầu, "Hết đau rồi."

Dứt lời, mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: "Em còn chưa đi Hàng Châu, nhưng Tưởng Điềm trong lúc nghỉ hè đã đi rồi. Em nghe nói chỗ đó chơi rất vui, hơn nữa lại còn nhiều đồ ăn ngon. Anh cùng em đi Hàng Châu chơi một lần có được không?"

Cố Duyên Xuyên nghe vậy, ngồi dậy khỏi giường, vén váy ngủ của cô lên, lại muốn cởi quần nhỏ của cô ra.

Kiều Hạ nắm lấy cổ tay anh, mặt bắt đầu hơi nóng, "Anh, anh làm cái gì vậy?"

"Anh không tin, muốn kiểm tra một chút, xem chỗ này nay của cục cừng còn sưng đỏ không." Anh kéo nó ra, di chuyển về phía trước, cẩn thận kiểm tra.

Kiều Hạ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh tràn lại gần, mặt đỏ bừng, vô thức dịu giọng: "Đã đỡ rồi, em lừa anh làm cái gì."

Âm cuối cùng của còn hơi run, cho thấy cô đang lo lắng.

"Tự mình nhìn thấy anh mới yên tâm." Cố Duyên Xuyên cười, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra nhìn, rồi mặc lại lần nữa cho cô, "Ừ, cục cưng đã khôi phục tốt rồi."

"Vậy bây giờ em đặt vé, ngày mai chúng ta xuất phát đi Hàng Châu luôn." Kiều Hạ hứng thú hừng hực nói.

"Không vội." Cố Duyên Xuyên nhìn cô với ánh mắt sâu xa, "Cục cưng đã nghe qua trên có thiên đường, dưới có Tô Châu, Hàng Châu chưa?"

"Đương nhiên là rồi." Kiều Hạ thành thật gật đầu.

Cô tưởng anh không biết nên cố ý phổ cập kiến thức cho anh, "Câu nói này rất nổi tiếng, là câu nói của nhà thơ Phạm Thành Đại [] nói. Lúc em học tiểu học đã nghe qua, ý chính là Tô Châu, Hàng Châu giàu có và đông đúc lại mỹ lệ, có thể coi là thiên đường ở nhân gian."

[] Phạm Thành Đại (范成大) là một nhà địa lý, nhà thơ và chính trị gia người Trung Quốc. Được biết đến như một trong những nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng nhất thời nhà Tống.

Cố Duyên Xuyên cười cười, nói: "Với anh mà nói, thiên đường nhân gian không phải là hai địa điểm này."

Kiều Hạ sửng sốt, tờ mò chớp chớp hai mắt, "Vậy ở đâu?"

"Ở..." Tay Cố Duyên Xuyên dọc một đường sau sống lưng cô, tiếp theo lại cắn vành tai cô, khẽ liếm, từ từ đùa nghịch, "Trong cơ thể cục cưng."

"Cục cưng, tối nay lại cho cảm nhận thêm lần nữa tư vị vui sướng ở thiên đường nhân gian được không?" Con ngươi Cố Duyên Xuyên sâu thẳm, giọng có chút vội vàng và thở gấp.

Kiều Hạ: "!!!"

Không ổn, một chút cũng không ổn, không phải hai ngày trước bọn họ mới làm rồi sao?

Nhưng mà kháng nghị trên giường không hiệu quả, anh có trăm phương ngàn kế trêu chọc cô, cuối cùng phải khiến cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận...

Nhìn sắc trời dần sáng ngoài cửa, Kiều Hạ thương tâm.

Hu hu hu có một người bạn trai có thể lực tốt thật đáng sợ.

-

Sau khi tách khỏi anh, một tiếng "phựt" vang lên làm Kiều Hạ đỏ mặt.

TH: Tôi thề tôi không biết tiếng nó chính xác kêu phải vầy không =))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio