Editor: Bunn
Em không biết nói gì, chỉ là bỗng nhiên vào giờ phút này em rất nhớ anh.
Lôi Khải vẫn trầm mặc không nói, Du Nguyệt Như không nhìn ra được vẻ mặt kia biểu hiện ý gì, âm thầm nắm chặt tay.
“Nếu như cô tự mình nói ra, Eric có lẽ sẽ thu tay lại, cô chưa từng nghĩ sẽ cầu xin anh ta sao?” Lôi Khải búng điếu thuốc.
“Tôi mới không cần cầu xin anh ấy!” Du Nguyệt Như không được tự nhiên quay mặt, không cẩn thận lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ nũng nịu. Lôi Khải bị cử động này của cô chọc vui vẻ, nằm cằm cô quay trở lại. “Không cầu người đàn ông của cô ngược lại lại cầu tôi tới đây, để tôi đoán một chút, chẳng lẽ anh ta không cần cô nữa?”
Lôi Khải nói xong đã sớm chuẩn bị sẽ bị đánh, không ngờ người phụ nữ này lại nhíu lông mày nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn từ trước đến giờ luôn nhanh nhẹn lại khép chặt. Mà anh ta cũng nhìn thấy một bên gò má cô bị sưng lên.
Anh ta cố làm ra vẻ kinh ngạc, “Tôi nói trúng rồi sao? Nếu thật sự như vậy tôi cũng không ngại cô nhảy vào trong ngực tôi, suy nghĩ một chút? Đi cùng với tôi tôi liền nói cho cô biết thân phận của tôi, cô có thể lấy về phục mệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh).”
Du Nguyệt Như đẩy móng vuốt của anh ta ra, “Miễn, tôi lại sợ bị anh bán đi. Biết càng nhiều mạng càng ngắn, đạo lý này tôi còn hiểu.” Chỉ cần mục tiêu của Lôi Khải không phải hai người em trai của cô, cô mới không cần biết anh ta là ai.
……
Chuyện này thật sự làm khó Lôi Khải, sau khi anh ta trở về liền gọi điện cho Thi Dạ Diễm, quanh co nửa ngày cũng không nói tới trọng điểm, Thi Dạ Diễm không nhìn được muốn cắt đứt mới buộc anh ta chuyển tới vấn đề chính. “Anh có thể buông tha việc xuống tay với Chử Dư Tịch sao?”
Thi Dạ Diễm giễu cợt. “Cậu nói xem?”
“Tôi có thể.”
“Cậu thật nhàm chán.” Không biết từ bao giờ thì tên này bắt đầu dài dòng, giống như đàn bà tìm anh nấu cháo điện thoại lãng phí thời gian của anh.
Lôi Khải cũng cảm thấy mình nhàm chán, “Trước khi chấm dứt tôi nói cho anh chuyện không nhàm chán.” Anh ta mang chuyện Du Nguyệt Như bị đánh nói cho Thi Dạ Diễm, chỉ nghe âm thanh của Thi Dạ Diễm bỗng dưng trầm xuống. “Ai làm?”
“Dù sao cũng không phải là tôi làm.”
“Cậu cũng không dám.”
Lần này đến lượt Lôi Khải cười, “Tôi cũng không phải loại cầm thú đánh phụ nữ, leo lên trên cô ấy tôi còn dám, còn có chuyện gì tôi không dám?” Anh ta không biết Thi Dạ Diễm ở bên kia đầu dây lần đầu phát sinh chuyện bẻ gãy một chiếc bút ký tên.
“Lôi Khải.”
“À?”
“You son of a bitch!” (Nguyên tác nha : Đại khái là một câu chửi thề.)
Thi Dạ Diễm không cho Lôi Khải cơ hội cãi lại dứt khoát cúp máy, lưu lại Lôi Khải một mình lạnh cóng nghe âm thanh tranh cãi vô lý của chính mình.