Ngoại truyện nhỏ thứ ba: Khúc ca tiễn biệt dịu dàng nhất.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
Chẳng bao lâu, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ.
Rằng ngày đại tang, Vương hậu Chiêm Thành chạy trốn cùng một viên quan Đại Việt trước bao con mắt của sứ giả các nước. Mà nơi quê nhà, quý tộc quan lại mỏi cổ chờ mong mãi không thấy Trần Khắc Chung và Huyền Trân trở về. Chỉ có độc An phủ Đặng Văn, hỏi gì cũng chẳng thèm thưa, còn đóng cửa từ chối tiếp khách.
"Rõ ràng khâu phòng thủ đầu tiên vô cùng chu đáo và chặt chẽ, nhưng tại sao đến bước cuối cùng lại lộ ra mấy phần lỏng lẻo? Nhiều kế sách dự bị Quan gia nghĩ tới còn chưa có cơ hội dùng đến."
Trên đường từ phủ Tham tri đến cung Quan Triều, Thuấn Thần nhàn nhã bốc một nắm lớn hạt bí trong chiếc túi vải nhỏ treo bên hông, thong thả đưa lên miệng cắn. Mấy hôm nay nàng vẫn luôn suy nghĩ những chuyện này trong đầu, giờ vô thức bật ra thành tiếng.
Chu Bộ đi bên cạnh, hai tay bê một chồng giấy tờ cao tới cằm, hơi bực mình nói: "Đừng có hỏi ta, ta không thông minh lắm."
Thuấn Thần liếc hắn: "Biết mà, hỏi đểu thôi."
"..."
Chu Bộ hết nhịn nổi, quát to: "Thế thì ngươi tự đi mà bê cái đống này! Nhờ vả ta làm gì?!"
"Được rồi được rồi, mỗi người đều có thế mạnh của riêng mình. Điểm này ta tự nhận không bằng ngươi, vậy nên Chu đại nhân, phiền ngài giúp đỡ nha!"
Hai người trêu đùa một lát, cuối cùng nhàm chán tặc lưỡi, cất bước đi tiếp.
Chu Bộ đột nhiên cảm thán: "Như Quả Dưa Nhỏ sướng thật đấy, suốt ngày chỉ lo ăn với ngủ. Chắc giờ này vẫn chưa dậy đâu, đúng không?"
Thuấn Thần gật gật đầu: "Có lẽ chúng ta tới được cung Quan Triều thì con bé tỉnh giấc là vừa."
"Ngươi tên Phúc Tử?"
"Bệ hạ, chính là nô tài."
"Trẫm đã xem bài thi của ngươi, khả năng ghi nhớ xuất sắc, trình bày rất tinh tế tỉ mỉ. Từ giờ, ngươi chính là thái giám thân cận nhất bên cạnh trẫm."
"Nô tài khấu tạ hoàng ân."
Đó là cuộc trò chuyện vào ngày đầu tiên Phúc Tử nhậm chức Thái giám Tổng quản trong cung. Năm ấy, Quan gia mới mười bảy tuổi, vừa lên ngôi Hoàng đế. Phúc Tử hắn một lòng trung thành, ở bên cạnh làm cái bóng của người, cùng người bước qua thời gian đằng đẵng.
Bất tri bất giác, thiếu niên năm nào đã vội trưởng thành. Còn hắn, tự bao giờ mái đầu chợt điểm bạc, khóe mắt khi cười hằn lên mấy nếp nhăn.
Phúc Tử ngẩng đầu, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, Quan gia nhà hắn sao có thể chịu bó gối ngồi yên một chỗ đây? Hắn bất chợt thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ thế nhưng lại lộ ra mấy phần dung túng.
Đột nhiên, Phúc Tử nheo mắt trông ra phía cổng lớn cung Quan Triều. Nhìn thấy người mới đến là ai, hắn không khỏi hốt hoảng, từ dưới hiên trước cửa phi như bay ra ngoài sân.
Mùa đông năm nay đặc biệt giá rét, Tuyên Từ Thái hậu đích thân may một chiếc đệm ngồi bằng vải nhung mang đến cho Quan gia. Bà cùng hai tì nữ đi vào, lại thấy Thái giám Phúc Tử tất tả chạy ra.
"Nô tài thỉnh an Hoàng Thái hậu."
Tuyên Từ Thái hậu nhìn hắn, gật nhẹ đầu: "Quan gia hiện có rảnh không?"
"Dạ bẩm, Quan gia vẫn đang xem tấu chương trong hậu điện."
"Sắp đến giờ cơm chiều rồi, ngươi không cần báo với nó, ta vào phòng bên cạnh chờ cũng được."
"Vâng, thưa Thái hậu."
Sau khi đưa Thái hậu vào phòng rồi phân phó cung nữ đi chuẩn bị trà nước, Phúc Tử mới âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn sốt ruột đi qua đi lại trước sảnh chính của đại điện, suy nghĩ rối bời.
Quan gia, người xuất cung đã hai canh giờ, cũng nên trở về rồi đó! Tuy mấy năm nay giúp người giấu giếm thành thói, nhưng lần nào lần nấy hồi hộp kích thích như vậy, tấm thân già này làm sao còn đủ sức chịu đựng chứ?!
Trong khi ấy, Thái hậu vẫn không hay biết chuyện. Bà nhấp ngụm trà, âm thầm đánh giá xung quanh một lượt. Vải rèm treo hình như hơi sờn, nên thay bộ mới rồi. Thảm trải sàn họa tiết quá chìm, ngày mai lập tức đổi đi. Mấy món đồ chơi trẻ em bằng gỗ lăn lóc ở góc phòng kia trông thật mất thẩm mĩ, phải dẹp bỏ ngay...
Khoan đã!
Đồ chơi trẻ em?
Thái hậu hơi ngạc nhiên, đang định sai cung nữ bên cạnh mang chúng lại đây xem thì đột nhiên, từ trong hậu điện có một bé gái chừng sáu bảy tháng tuổi chập chững bò ra.
Dường như nó vừa ngủ dậy, ánh mắt hơi mơ màng. Hai má bầu bĩnh, hồng hồng như trái đào. Bởi vì thời tiết lạnh giá, con bé mặc áo bông dày nên lúc bò đi trông rất ngộ nghĩnh.
Thái hậu vốn thích trẻ con, liền phất tay với cung nữ sau lưng: "Dao, mau bế đứa bé lại đây cho ta xem."
Người cung nữ tên Dao hơi bối rối, nhưng cũng rất nhanh chóng đi tới ôm đứa bé vào lòng, sau đó trao cho chủ nhân của mình.
Thái hậu nheo mắt đánh giá: "Ngũ quan hài hòa, trông rất đáng yêu. Chỉ là...sao ta lại có cảm giác quen thuộc, tựa như trước đây đã từng gặp qua rồi nhỉ?"
Quán trọ của cụ Lương nằm ở ngoại thành, tuy quy mô không quá hoành tráng nhưng rất sạch sẽ, tiện nghi. Bây giờ là buổi chiều, khách sảnh dưới tầng một vắng lặng như tờ. Chỉ có tiếng lẩm nhẩm đếm tiền của chưởng quầy. Sĩ Cố ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, ánh nắng hanh khô chiều mùa đông hắt lên gương mặt hắn, nhuộm vẻ dịu dàng.
Sĩ Cố dùng khăn nhúng nước ấm lau tay cho ông lão trước mặt, hỏi: "Cụ Lương, người mới này được việc không?"
Ông lão mù cười cười: "Cậu Cả giới thiệu, đương nhiên là tốt. Anh ta tên Tín, rất khỏe mạnh, cũng rất chăm chỉ. Nghe nói trước đây làm phu khuân vác nên cậu Cả mới thuê anh ta về giúp tu sửa quán trọ. Lúc rảnh rỗi, cậu Cả có thử dạy anh ta tính toán một chút, vậy mà học rất nhanh. Cậu Cả mới bảo lão giữ người lại làm chưởng quầy."
"Cậu Cả" trong lời cụ Lương chính là Trần Thuyên. Sĩ Cố và Chu Bộ mỗi lần nghe ông cụ gọi Quan gia như vậy, lại thấy rất buồn cười.
Ngồi thêm một lát, Sĩ Cố thấy Trần Thuyên từ trên cầu thang đi xuống, bèn lập tức đứng dậy. Trần Thuyên ngồi xuống bên cạnh cụ Lương, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày này thay mặt khách của con đa tạ cụ rất nhiều. Họ đang sửa soạn đồ đạc, lát nữa sẽ trả phòng đi ngay."
Cụ Lương vỗ nhẹ mu bàn tay hắn: "Được được, đứa bé ấy ngoan lắm, còn nhỏ đã phải xa mẹ mà không khóc không quấy. Nhưng vẫn nên chuyển tới ở cùng người thân để được chăm sóc tốt hơn. Rời đi là đúng, rời đi là đúng."
Sĩ Cố cúi người báo cáo: "Phía bên phủ Thiên Trường đã cho người sắp xếp ổn thỏa."
Trần Thuyên gật đầu: "Bảo họ chú ý an toàn."
Rời khỏi quán trọ, Sĩ Cố đi sau Trần Thuyên nửa bước, có chút không đành lòng nói: "Quan gia, dạo này người bận bịu nhiều việc quá. Thần rất lo cho sức khỏe của người."
Trần Thuyên quay đầu trêu: "Mọi người đều bận cả, ngươi muốn nghỉ ngơi rồi à?"
Sĩ Cố lắc đầu: "Thần thật sự lo cho Quan gia đấy. Giống như quay lại thời điểm người mới lên ngôi, ngày nào cũng quay cuồng, hầu như không ngủ."
Trần Thuyên chỉ cười: "Hiện tại là lúc yên bình nhất, nhưng ngươi biết đấy, trước cơn bão lớn thì nắng thường rất đẹp. Nếu không kịp thời chuẩn bị, sẽ vô cùng nguy hiểm."
Sĩ Cố cúi đầu: "Quan gia nói phải, là thần suy nghĩ thiếu sót."
Trần Thuyên dừng lại, nhìn nhìn Sĩ Cố một lát, sau đó vỗ vai hắn: "Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho trẫm. Được rồi, không còn sớm nữa, mau hồi cung thôi."
Thuấn Thần vừa chân ướt chân ráo bước vào cung Quan Triều, đã nghe Thái giám Phúc Tử rụt rè hỏi: "Đoàn Tham tri, có một tin xấu và một tin cực xấu, ngài muốn nghe tin nào trước?"
Thuấn Thần đen mặt: Phạm vi để lựa chọn cũng hạn hẹp quá mức rồi đấy!
Chu Bộ tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm: "Hay là ngài cứ nói đại một cái đi."
Phúc Tử gật đầu, ghé sát tai nàng thì thầm: "Ngài cũng biết đấy, từ đầu giờ chiều nay Quan gia đã bí mật xuất cung, hiện vẫn chưa về. Tuyên Từ Thái hậu tới thăm Quan gia, đợi gần nửa canh giờ rồi."
Thuấn Thần bất lực vỗ trán, lại nghe Phúc Tử nói tiếp: "Còn một chuyện nữa, Thái hậu cũng đã cùng ái nữ của ngài ở trong phòng đó gần nửa canh giờ rồi."
Để đề phòng Thuấn Thần kinh hãi quá mức mà lăn quay ra đất té xỉu, Chu Bộ lập tức tiến tới đỡ lấy vai nàng an ủi: "Đoàn Tham tri chớ lo lắng, Quả Dưa Nhỏ là một đứa trẻ điềm đạm ngoan ngoãn, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Thái hậu hẳn cũng sẽ rất thích con bé."
Thuấn Thần quay lại trừng mắt với hắn: "Ngài biết ta lo lắng không phải vì chuyện đó mà!"
Cho tới khi Trần Thuyên âm thầm trở lại, diễn biến câu chuyện đã phát triển theo một chiều hướng khá kì quái. Quả Dưa Nhỏ yên vị ngồi trên đùi Thái hậu, được bà thổi cháo đút cho ăn. Phúc Tử nói Thái hậu đích thân xuống Thiện phòng giám sát cung nhân nấu nướng, khiến ai nấy đều bị dọa sợ một phen.
Thuấn Thần đứng ở hàng ghế chếch phía bên phải, gượng cười tới độ cơ mặt đều căng cứng giật giật. Chu Bộ đứng bên cạnh lại muốn cười mà không dám cười, giả bộ ho khan, khổ sở nín nhịn.
Trong cung ai ai cũng biết, Đoàn Tham tri từ chuyến phủ dụ trở về có mang theo một bé gái. Nghe nói là nhận nuôi từ hộ gia đình nghèo trong thôn. Quan gia xem chừng rất thích đứa nhỏ này, vài ba hôm lại triệu vào cung, còn thân thiết với nó hơn cả Đông cung Thái tử Trần Mạnh.
Thái hậu cho Quả Dưa Nhỏ ăn xong, lau miệng cùng tay con bé cẩn thận rồi mới quay sang trò chuyện với Trần Thuyên: "Thường bảo con gái giống cha. Đoàn Tham tri tuy chỉ là cha nuôi, vậy mà nhìn lâu cũng thấy có điểm tương đồng."
Trần Thuyên còn chưa kịp đáp lời, đã nghe bà nói tiếp: "Nhưng ta vẫn thấy con bé trông quen lắm, nhất là đôi mắt này này. Hình như có chút giống..."
Thái hậu không chắc chắn lắm, đặt tay lên cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quay ra nhìn Trần Thuyên. Sĩ Cố đứng phía sau, đột nhiên nhớ lại hai ngày trước ai đấy từng khoe khoang, mắt con gái xinh đẹp long lanh y như cha nó vậy. Bây giờ thì hay rồi.
Tuy nhiên, vị Hoàng đế nào đó mặt không đổi sắc trả lời ngay: "Có lẽ giống Huyền Trân chăng?"
Thái hậu bừng tỉnh, cúi xuống nhìn con bé trong lòng, sau đó gật nhẹ đầu: "Phải, đúng rồi, quả thật rất giống Huyền Trân thuở nhỏ."
Trần Thuyên cầm tay bà: "Mẫu phi, là do người quá nhớ Huyền Trân rồi, nhìn thấy đứa bé gái nào cũng cảm thấy giống nó."
Thái hậu hơi sửng sốt, hồi lâu lại bất giác thở dài: "Huyền Trân đi biệt xứ mấy năm nay, ta sao có thể nguôi nỗi nhớ nhung? Con bé mệnh khổ như vậy, mỗi lần nghĩ đến, ta lại cảm thấy thật có lỗi với người chị đã khuất của mình."
Bà nựng má Quả Dưa Nhỏ hồi lâu, mới buồn rầu cười bảo: "Là ta hồ đồ rồi..."
Lên một tuổi, Quả Dưa Nhỏ dưới sự ngầm tán thành và ủng hộ của Tuyên Từ Thái hậu, được Hoàng đế Trần Thuyên nhận làm con gái nuôi, nhập cung phong hiệu Ý Trinh Công chúa.
Địa vị của Thuấn Thần trong lòng các quan lại trên triều, lại tăng thêm một tầng cao mới.
() Trong lịch sử, dòng tộc họ Trần có lệ phong con gái vương thân làm công chúa, xét theo tên gọi, con gái Anh Tông đều có chữ Chân, như con gái Trần Nhân Tông cũng đều là Trân, nên rất có thể Ý Trinh Công chúa là vương nữ nào đó, chứ chưa chắc là con gái Trần Anh Tông.
(Đọc Theo dòng lịch sử phần để biết thêm chi tiết).
Mưa rơi rả rích suốt đêm. Nước từ mái hiên chảy xuống thành hàng, tựa như một bức màn kết bằng hạt châu trong suốt. Trần Khâm nặng nề ho vài tiếng, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân ngày một gần. Đến vào giờ này, có lẽ là môn đệ () của ông.
() Môn đệ: học trò.
Pháp Loa đứng ngoài cửa, đôi gò má đỏ ửng, mũi miệng thở ra từng làn khói trắng, rõ ràng vừa từ bên ngoài trở về. Hắn cởi áo choàng nhiễm đầy hơi lạnh, đứng gần lò sưởi xoa xoa tay một hồi lâu cho cơ thể ấm lên rồi mới mở cửa bước vào.
Trần Khâm nghiêng đầu, hỏi hắn: "Thời tiết buốt giá thế này, còn muốn ra ngoài sao?"
"Sư phụ, Trần Khắc Chung vừa cho người tới báo mái nhà phía Tây bị dột, con qua bên đó xem một chút. Người đã thấy đỡ hơn chưa?"
"Đến tuổi này rồi, thuốc thang chỉ uống cho đủ trình tự, đâu còn tác dụng gì nữa."
Pháp Loa nghe vậy thì thấy tình hình không ổn lắm. Hắn bất an, cau mày kéo ghế đứng dậy: "Để con nhờ người đi gọi Quan gia."
"Pháp Loa."
Trần Khâm gọi giật lại, kéo theo sau là những tiếng ho trầm đục của ông. Pháp Loa vội chạy về, lo lắng giúp ông vuốt ngực.
Trầm Khâm yếu ớt nói với hắn: "Không phải Quan gia mới trở về Kinh thành hôm qua hay sao? Việc triều chính bộn bề, túc trực ở đây mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì."
Pháp Loa chần chừ hồi lâu, rốt cuộc không cố chấp nữa, cẩn thận giắt kĩ góc chăn cho Trần Khâm. Thật lâu sau, hắn lại nghe thấy ông cất tiếng thở dài, giống như phiền muộn cả đời này đều theo tiếng thở đó mà trôi đi, chỉ còn lại bình thản và nhẹ nhõm.
Mưa vẫn nhịp nhàng đều đặn gõ lên mái hiên, không khí ẩm ướt thanh lạnh. Trần Khâm chậm rãi nhắm mắt, kí ức của ông trôi dạt về một miền xưa cũ.
Năm Thiệu Bảo thứ nhất (), đầu tháng Giêng, sau khi lên ngôi chưa được bao lâu, Hoàng đế Trần Khâm đã ban lệnh sắc phong Thái tử phi Trần thị làm chính cung Hoàng hậu. Ngày đại lễ, cả hai đứng trên đài cao tuyên thệ cùng trời đất, giữa muôn vạn tiếng tung hô của quần thần.
() Thiệu Bảo: Niên hiệu của Hiếu Hoàng Trần Nhân Tông ( - ).
Trần Khâm đã không còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau thế nào, chỉ biết rằng từ rất lâu, rất lâu rồi, luôn luôn có một hình bóng nhỏ bé kiên định theo sau mình. Trần Khâm nói gì, nàng cũng gật đầu tán thành. Trần Khâm đưa ra quyết định thế nào, nàng cũng nhất nhất thuận theo.
"Lòng chàng chứa cả thiên hạ, thật tốt, bởi vì thiên hạ ấy còn có thiếp."
Đêm trước ngày đại lễ, nàng đứng ở phía sau, dang tay ôm lấy bóng dáng cao rộng của Trần Khâm mà nói. Người ở rất gần, lại tựa như rất xa. Lòng nàng hoảng hốt, tình yêu của mình yếu ớt như vậy, hèn mọn như vậy, có thể nào níu lấy được tâm trí một người toàn thân chẳng nhiễm chút khói lửa nhân gian này hay không?
Trần Khâm trời sinh bản tính lãnh đạm như trà, người chẳng có ai để lưu luyến, muốn rời đi sẽ nhanh chóng rời đi.
Ngày đại lễ, Trần Khâm chẳng mấy tập trung. Liếc mắt trông sang, nàng vẫn yên tĩnh đứng đó, gương mặt trang điểm kĩ lưỡng che giấu đi vài phần ngây thơ và thuần khiết.
Người đứng song song với nàng, sau một khoảnh khắc tĩnh mịch, đột nhiên mở lời: "Khu nhà phía Đông cung Thúy Hoa."
Thấy mái tóc đen dày bên cạnh có chút chuyển động, Trần Khâm lại nói: "Cây đào bên ấy nở hoa đẹp nhất. Trẫm nghĩ nàng sẽ thích."
Vẻ mặt nàng chợt cứng lại, viền mắt thoáng chốc hồng lên. Ngàn vạn ánh nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng thể khiến nàng bối rối bằng một lời quan tâm bâng quơ của người.
Hồi lâu, môi nàng khẽ mấp máy: "Thời gian gần đây tương đối bận rộn, thần thiếp vẫn chưa có cơ hội qua bên đó."
Nàng ngập ngừng nuốt nước bọt mấy lần, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà hỏi: "Nhưng tại sao, người biết thần thiếp thích hoa đào?"
Trần Khâm cười nhạt: "Quen nàng lâu như vậy, nếu trẫm còn chưa nhận ra thì há chẳng phải kẻ có mắt không tròng."
"..."
"Dù sao thì suốt quãng đời còn lại, chúng ta đều sẽ cùng nhau trải qua. Cảnh sắc mùa xuân khắp thế gian này, trẫm hy vọng có thể bên nàng thưởng ngoạn."
Ký ức như họa, từng nét mà thành. Từ thanh mai trúc mã cho tới phu thê ân ái, nhìn nhau lớn lên, trưởng thành rồi già đi. Không nhanh không chậm, vừa đủ một đời.
Mưa đã ngừng, Pháp Loa thổi bớt mấy ngọn nến, trong phòng chỉ còn đọng lại chút ánh sáng dìu dịu. Không khí ấm áp khiến cho Trần Khâm cảm thấy buồn ngủ. Ông khẽ chớp mắt, tiếng thở nhè nhẹ tan biến giữa thinh không.
Tương truyền, Phật hoàng Trần Nhân Tông để lại cho hậu thế rất nhiều bài thơ tả cảnh sắc mùa xuân.
Lý do nào mấy ai hay.
Chẳng qua năm ấy, giai nhân đã vội rời đi, chỉ còn người một mình thực hiện trọn vẹn lời hứa. Tới thăm những phong cảnh mà cả hai chưa kịp nhìn ngắm, mượn mực đen lưu lại đôi dòng, gửi tặng cho nàng.
Mây tựa như khói, vấn vít cuộn quanh đỉnh Yên Tử, nhuộm vẻ u tịch.
Pháp Loa thức dậy từ rất sớm, trời vừa hửng sáng đã bắt đầu xuống bếp rửa nồi nấu nướng. Chẳng bao lâu, mùi cháo hạt sen thơm ngọt lan tỏa trong không khí, hắn vừa lấy muôi múc ra bát thì thấy Trần Khắc Chung từ ngoài đi vào.
Trần Khắc Chung nhìn qua, cười hỏi: "Sáng nay ăn cháo hạt sen à?"
Pháp Loa gật đầu: "Đêm qua nghe tiếng Hoàng tử khóc quấy, chắc là ngài không được yên giấc."
Trần Khắc Chung rót trà sen để lên khay gỗ cùng với bát cháo Pháp Loa vừa múc, nghe nhắc đến liền cau mày nói: "Đa Đa bình thường đều ngủ rất ngoan, không hiểu sao tối qua lại khóc cả đêm như vậy."
"Hay Hoàng tử không khỏe ở đâu? Lát nữa ngài mời lang y tới thử xem sao?"
"Đêm qua sốt ruột nên ta đã mời lang y tới rồi, nhưng họ nói không việc gì. Sau bữa sáng ta lại mời người khác xem sao... Thôi, mau đi đưa cháo cho Thượng hoàng kẻo nguội. Ta cũng sang thỉnh an người."
Sau trận mưa lớn, sắc trời vẫn còn hơi âm u. Hai người sóng vai đi dọc theo hành lang dài hẹp, gió lạnh hun hút thổi, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc râm ran. Gương mặt Pháp Loa biến sắc, vội vàng lao đến, thấy đám thị giả () ai nấy đều run rẩy quỳ trên đất, kẻ trong kẻ ngoài nước mắt chảy như mưa.
() Thị giả: người theo hầu (ngôn ngữ dùng trong Phật giáo).
Pháp Loa hơi tức giận, quát: "Các ngươi làm trò gì vậy? Có chuyện sao không ai qua báo với ta mà lại khóc lóc ở đây?!"
Đám thị giả lúc này mới tỉnh ra, ai nấy đều khóc dữ dội hơn. Một người bấu vào vạt áo Pháp Loa, mếu máo không thành câu:
"Sư... sư thầy... Thượng... Thượng hoàng đã..."
Cặp lồng gỗ trên tay rơi bịch xuống đất, Pháp Loa gạt người đó ra, liêu xiêu chạy vào trong phòng.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt trên giường, không tin gọi: "Sư phụ, sư phụ..."
Tiếng gọi nhỏ dần, sau đó chuyển thành những tiếng nấc nghẹn. Trần Khắc Chung đứng ngoài cửa, hai tay siết chặt, buộc cơn đau trong lòng bàn tay ép mình phải tỉnh táo. Hắn sang phòng bên cạnh, vội vàng soạn thư, sau đó túm lấy một thị giả sai khiến:
"Mau, xuống núi truyền tin cho Quan gia."
Cẩn thận đưa thị giả đó ra cửa, Trần Khắc Chung đang định quay trở vào thì bỗng nhiên khựng lại.
Huyền Trân khoác áo choàng dày, lẳng lặng nhìn thị giả kia nước mắt giàn giụa chạy sượt qua mình. Hắn không có tâm trạng để ý đến nàng, một mực cắm đầu chạy xuống chân núi.
Trần Khắc Chung ngây ngốc nhìn Huyền Trân. Nàng có vẻ vẫn như xưa, lại tựa như một người hoàn toàn xa lạ. Gương mặt chẳng chút phấn son mà trong trẻo trắng ngần. Thời gian không làm nhan sắc nàng tàn phai, chỉ lặng lẽ lưu lại dấu vết bi thương ẩn trong đáy mắt.
Huyền Trân rũ mi mắt, hai tay nắm vạt áo nhẹ run, thấp giọng thì thầm: "Ta lại đến trễ rồi sao?"
Hiện đã là giữa đông, càng lên cao không khí lại càng lạnh giá hơn. Dưới chân núi, đoàn người chậm rãi bước từng bước nặng nề.
Theo nguyện vọng từ trước của Thượng hoàng, Pháp Loa tiến hành nghi thức hỏa thiêu. Tang lễ diễn ra đơn giản nhưng không sơ sài, mà hết sức cẩn thận.
Thuấn Thần đứng cùng với mấy vị lão quan. Bọn họ đã có tuổi rồi, sức khỏe không tốt nhưng vẫn cương quyết đi theo lên núi. Nàng chăm chú lắng nghe họ kể chuyện năm xưa theo Thượng hoàng xông pha nơi chiến trường, kể một lúc thì ai nấy đều chảy nước mắt.
Một vị lão quan ồm ồm nói: "Đoạn thời gian đó, nếu như sau này chúng ta cũng mất đi, chẳng phải sẽ không còn ai nhớ đến nữa ư? Sẽ không còn ai biết, Thượng hoàng là người vĩ đại thế nào ư?"
Thuấn Thần cầm lấy tay ông, hai mắt đỏ lên: "Không đâu, những năm tháng gian khổ ấy sẽ để lại tiếng thơm muôn đời. Cả thiên hạ đều sẽ mãi mãi không thể nào quên."
Mặt trời dần buông, vạn vật chìm sâu trong bóng tối mịt mùng. Gió xào xạc lay động những tán cây, tựa như đang cất lên khúc ca tiễn biệt dịu dàng nhất.
Toàn thư ghi rằng: Năm Hưng Long thứ , ngày mùng tháng , Thượng hoàng băng tại am Ngọa Vân, núi Yên Tử.
- Hết ngoại truyện -