Có Chồng Là Thần Y

chương 387: chỗ dựa lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Quốc Thiên cũng không để ý hai người họ, anh nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, rồi chuyển ánh mắt lên người Quách Tiên Nhan: “Lão Thất, hình như cậu nên đưa cho tôi một lời giải thích?”

Cả người Quách Tiên Nhan chấn động, biết rằng Sở Quốc Thiên đang trách tội việc trước đây anh giao phó cho cậu ta âm thầm bảo vệ Lâm Thanh Di.

Môi cậu ta khẽ mấp máy, cúi đầu đáp: “Anh Thiên, là lỗi của em, xin anh trách phạt!”

“Cùng là một lỗi mà cậu đã phạm phải hai lần.

Cậu đúng là khiến tôi rất thất vọng!” Sở Quốc Thiên thở dài.

Quách Tiên Nhan lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cả người đều run rẩy.

Tuy rằng cậu ta đúng lúc có việc phải ra ngoài một chuyến, nhưng xét cho cùng vẫn là cậu ta thất trách.

Nếu như không phải Sở Quốc Thiên kịp thời chạy đến, Lâm Thanh Di không biết sẽ bị bắt nạt đến như thế nào.

Hơn nữa Lâm Thanh Di còn chưa đi lại được đàng hoàng, lỡ như lại có sơ xuất gì thì cho dù cậu ta có chết vạn lần cũng khó mà thoái thác.

Càng nghĩ càng tức giận, Quách Tiên Nhan nhịn không được mà ánh mắt lạnh xuống, cơ thể đồng thời lóe lên, lập tức đạp Vạn Hào và Tiểu Nhan ngã xuống mặt đất: "Dám bắt nạt chị dâu, đáng chết!”

“Khụ khụ khụ..."

Vạn Hào và Tiểu Nhan đâu có ngờ được rằng Quách Tiên Nhan đột nhiên ra tay.

Cảm nhận được sự đau đớn dữ dội truyền đến từ lồng ngực, nhất thời hoàn toàn hoảng loạn.

App

Bọn họ đâu có ngờ được rằng cái tên Sở Quốc Thiên bị tất cả mọi người cho là thằng con rể vô dụng này vậy mà lại là ông chủ phía sau lưng Y dược Thanh Di chứ?

Hơn nữa nhìn bộ dạng này của Quách Tiên Nhan, Sở Quốc Thiên có lẽ còn có một thân phận kinh người hơn.

"Lão Thất, cậu đừng có đánh chết bọn họ.

Trước hết cậu giải thích với tôi một chút xem tại sao lại cho vợ tôi đi tiếp đãi bọn họ đi đã.” Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên nói một câu.

“Anh Thiên, em cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này.

Tuy rằng nhà họ Vạn không phải gia tộc gì lớn ở Hoan Châu, nhưng xưởng chế thuốc của bọn họ thật sự rất tốt.

Vì để chị dâu có chút công trạng, nên em đã sắp xếp cho bọn họ tiếp đãi.” Quách Tiên Nhan khổ sở nói.

“Xưởng chế thuốc? Một gia tộc nhỏ mở xưởng chế thuốc mà cũng dám ngông cuồng ngang ngược với vợ tôi như vậy, ai cho các người cái dũng khí đó?” Sở Quốc Thiên trừng mắt về phía hai người Vạn Hào.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, hai người họ liền rùng mình.

“Sở...Chủ tịch Sở.

Tôi...tôi thật sự không cố ý.

Cuối cùng Vạn Hào vẫn kiên trì nói một câu.

“Vậy là cố tình?” Ánh mắt Sở Quốc Thiên ngưng lại, trong mắt tràn ngập sát ý.

Vạn Hào lập tức luống cuống.

Nhìn ánh mắt né tránh của Vạn Hào, trong lòng Sở Quốc Thiên cười nhạt.

Về chuyện này hắn còn hiểu rõ hơn cả Vạn Hào.

Bởi vì từ sau khi Tiểu Nhan rời khỏi phòng họp, anh là người tiếp xúc với Tiểu Nhan nhiều nhất, anh biết Tiểu Nhan đang cố tình gây sự.

Có điều còn chưa đợi anh kịp lên tiếng, thì chợt nghe Tiểu Nhan ở dưới đất cắn rằng nói: “Chủ tịch Sở, anh cũng đừng có mà dọa chúng tôi.

Đúng là chúng tôi có lỗi trước, hiện giờ chúng tôi mạo phạm anh, chúng tôi cũng nhận, hợp tác này chúng tôi bỏ qua là được.”

“Vì vậy theo ý cô, chỉ cần hủy bỏ hợp tác là có thể toàn thân mà rút lui đúng không?” Sở Quốc Thiên bình tĩnh hỏi.

“Đương nhiên, hiện tại các người đánh cũng đánh rồi, không lẽ còn muốn giết chúng tôi?” Tiểu Nhan cứng cổ đáp.

“Các người còn nợ vợ tôi một lời xin lỗi"

“Xin lỗi?”

Tiểu Nhan hô lên một cách ký quái: “Họ Sở kia, có phải anh điên rồi không? Không phải chỉ là hợp tác thôi sao? Chúng tôi cũng từ bỏ rồi mà anh còn bắt chúng tôi xin lỗi.

Dựa vào cái gì chứ?”

“Không sai, Tiểu Nhan nói rất có lý.

Chúng tôi cũng không phải tay sai của anh, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho chúng tôi? Còn nữa, cứ coi như chúng tôi đi xin lỗi Lâm Thanh Di thì đã sao, anh có thể cho chúng tôi được cái gì?”

Vạn Hào nói xong liền đỡ Tiểu Nhan đứng dậy, muốn rời khỏi đây.

Ai ngờ còn chưa đi được vài bước thì đã bị Quách Tiên Nhan chặn đường.

“Giám đốc Quách, anh...anh thế này là ý gì?” Vạn Hào ngoài mạnh trong yếu hỏi.

“Hai vị, các người nghĩ về chúng tôi quá đơn giản rồi.

Nếu như anh Thiên đã đích thân đến, vậy sự việc đương nhiên cũng không dễ giải quyết như vậy.” Quách Tiên Nhan lạnh lùng nói.

“Anh...Chẳng lẽ các người thật sự muốn giết chúng tôi diệt khẩu, chỉ vì chút chuyện nhỏ này?” Vạn Hào giận dữ.

“Anh nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không đến nỗi kinh khủng như anh nghĩ, động một chút là muốn đòi mạng người khác.

Chỉ có điều nếu như các anh không phối hợp, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.

Sở Quốc Thiên khẽ cười.

“Ví dụ như?” Vạn Hào hỏi.

“Ví dụ như xưởng chế thuốc của các anh sẽ không còn bất kỳ đơn đặt hàng nào nữa, hơn nữa các anh sẽ vướng phải đủ loại kiện cáo.

Hơn nữa chỉ cần tôi đồng ý, các người sẽ bị ốm đau dằn vặt.

Tin tôi đi, đối với tôi chuyện này chỉ là một câu nói.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh đáp.

Vạn Hào và Tiểu Nhan nghe vậy thì da đầu tê dại.

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Nhan lấy dũng khí nói: “Anh...anh bớt dọa người khác đi.”

“Có muốn cá cược một chút không?” Sở Quốc Thiên chế giễu.

App

Con người của Tiểu Nhan co rụt lại, hoàn toàn bị khí thế của Sở Quốc Thiên dọa sợ.

Muốn nói gì đó nhưng thế nào cũng không nói ra được.

Thế nhưng thái độ của Vạn Hào lại khác thường, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên nói: “Họ Sở kia, anh đừng có kiêu ngạo.

Nhà họ Vạn của chúng tôi cũng không phải dễ chọc.

Đụng đến chúng tôi, cùng lắm thì cá chết lưới rách”

“Ha ha, cá chết lưới rách? Anh chắc chắn?” Ý cười bên khóe miệng Sở Quốc Thiên lại càng sâu hơn.

Vạn Hào nghẹn họng, nhưng vẫn phẫn nộ quát: “Các người tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Vạn Hào nói xong liền móc điện thoại ra.

Thế nhưng giây tiếp theo đã bị Quách Tiên Nhan nhanh như chớp đoạt lấy.

Hai người lại càng hoảng sợ, trong lòng biết rõ không còn cửa mà báo cảnh sát, liền thất thanh kêu cứu.

Chỉ tiếc rằng phòng bao thực sự cách âm

rất tốt, cho dù bọn họ kêu gào đến rách họng, bên ngoài cũng không có người nghe thấy.

Cho đến khi hai người họ gào đến khàn giọng, Sở Thiên lúc này mới thu lại ý cười, đứng lên nói: “Tôi cũng không phải một kẻ lạm sát người vô tội, nhưng cái này cũng phải xem xem hai người có phối hợp hay không? Nếu như hai người thực sự không biết suy xét, có lẽ...tôi thật sự sẽ không hạ thủ lưu tình, các người phải nghĩ cho rõ ràng đấy.”

Tim gan Vạn Hào đột nhiên co lại, mí mắt càng không khống chế được mà run lên.

Sở Quốc Thiên thấy bọn họ vẫn

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio