Yên tĩnh!
Sau khi Sở Quốc Thiên thốt lên lời này, trong sân lập tức rơi vào một mảnh lặng im không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Sở Quốc Thiên, không nghĩ tới vậy mà anh lại không hề nghĩ ngợi đã từ chối lời mời của nhà họ Sở.
Phải biết rằng, đây là một dòng họ lớn, quyền thế nhất đứng trên đỉnh của Kim tự tháp ở nước Viễn, cho dù Công ty hữu hạn Y dược Thiên Di có chút vốn liếng đi chăng nữa nhưng cũng không thể nào coi thường nhà họ Sở được chứ?
Hơn nữa chỉ cần hợp tác với nhà họ Sở, như vậy thì Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di sẽ đạt được tốc độ phát triển vô cùng khủng khiếp, chỉ cần không phải người ngu thì ai cũng sẽ không từ chối miếng bánh ngọt lớn này đúng không?
Thế nhưng Sở Quốc Thiên lại từ chối.
Nửa ngày sau, Sở Anh Ngọc mới khôi phục lại được phản ứng, khóe miệng của cô ta mới nhếch lên một cái, nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn kẻ ngu, mở miệng nói: “Họ Sở kia, so với trong tưởng tượng của tôi đây thì anh còn ngông cuồng hơn đó và cũng ngu dốt hơn so với tưởng tượng của tôi!” “Không! Đây chỉ là trông tưởng tượng của cô chủ Sở mà thôi, nhưng nó không đại biểu cho lúc nào cũng chính xác.” Sở Quốc Thiên chỉnh lại câu nói.
Sở Anh Ngọc nghe vậy thì cười khinh miệt một tiếng nói: “Họ Sở kia, có lẽ anh không hiểu quá rõ về nhà họ Sở tôi, nhưng ngay cả thị trường của Công ty hữu hạn Y dược Thiên Di mà anh cũng không biết hay sao?” “Cô có ý gì hả?” “Thần y Sở! Tất cả mọi người đều là người hiểu biết cả, nhưng vì sao cho tới bây giờ cậu vẫn còn muốn giả vờ hồi đồ với chúng tôi, bây giờ trên thị trường y dược có cho ra mắt một loại thuốc là “Thanh Phế Linh”, chẳng lẽ cậu lại không biết hay sao?” Đang đứng ở bên cạnh, rốt cuộc Sở Tuấn Phong cũng nhịn không được nữa, tức giận nói một câu.
“Tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, cái “Thanh Phế Linh” này của các người chính là ăn cắp được từ chỗ của chúng tôi từ trước, đây cũng chính là loại thuốc mới mà Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di các người vừa nghiên cứu sản xuất ra được, chỉ có điều, bởi vì hiệu suất của nhà họ Sở chúng tôi cao nên đã đi trước các người một bước.
Cho nên thần y Sở à, cậu cũng đừng ra vẻ bình thản như vậy nữa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ cậu chỉ có hợp tác với nhà họ Sở thì mới có thể tiếp tục kiếm tiền, nếu không thì cho dù thuốc mới của các người có được đưa ra thị trường thì cũng không thể nào kiếm được tiền, cậu đã hiểu chưa?”
Sở Tuấn Phong nói xong một mạch, rốt cuộc trong lòng ông ta cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ông ta biết, mặc kệ Sở Quốc Thiên có ra vẻ bình tĩnh hay không, nhưng chỉ cần sau khi ông ta nói ra những lời này thì Sở Quốc Thiên không thể có bất kỳ phản ứng nào khác được.
Chỉ cần Sở Quốc Thiên lộ ra chút khó chịu nào thì mục đích của ông ta sẽ đạt được ngay, mà cái hình ảnh này cũng chính là thứ mà ông ta muốn thấy nhất
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là sau khi Sở Quốc Thiên nghe xong những lời này, tâm trạng của anh vẫn không hề dao động chút nào, cứ bình tĩnh mà nói: “Các người sai lầm rồi, thật ra chúng tôi không có định đưa loạt thuốc mới kia ra thị trường” “Còn cứng miệng chống đỡ nữa sao?” Sở Tuấn Phong cười lạnh nói.
Cho dù là trong mắt Sở Anh Ngọc hiện lên một tia mỉa mai khinh thường.
“Thực sự không dám giấu diếm mọi người, thật ra loại thuốc mới mà chúng tôi nghiên cứu và sản xuất ra cũng vì một chút nguyên nhân nhỏ nên chúng tôi không có ý định trực tiếp tung ra tiêu thụ ngoài thị trường.” Sở Quốc Thiên hờ hững nói.
“Ha ha, cậu nói cũng êm tại quá ha, chứ không phải vì loại thuốc mới này của các người có vấn đề à? Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ thuốc mới của các người có chút lỗi, bởi vì phương thuốc của các người không được hoàn thiện đúng không?”
Sở Tuấn Phong nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, tiếp tục nói: “Hoặc là phương thuốc của các người có vấn đề, ngay lúc phát hiện thì đã muộn còn thêm phương diện vấn đề tiền bạc, bây giờ các người đã rơi vào đường cùng không có lối đi, cho nên, tôi cũng không hiểu sao các người còn mạnh miệng tới vậy, hợp tác với nhà họ Sở của chúng tôi không phải là kèo ngon hay sao?" “Không! Ông Sở đây đã suy nghĩ nhiều rồi, có phải phương thuốc có vấn đề hay không thì tạm thời không nói tới, vấn đề tài chính của chúng tôi đúng là gặp một số vấn đề về nhập kho đầu vào nhưng chúng tôi không tung ra thị trường lại có một nguyên nhân khác, xin thứ lỗi vì tôi không thể nói cho các người biết được." Sở Quốc Thiên lắc đầu nói.
Thấy đã tới lúc này rồi mà Sở Quốc Thiên vẫn không hề có bất cứ dao động gì, dù là Sở Tuấn Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng không nhịn được mà bực dọc trong lòng, sắc mặt ông ta lập tức biến thành âm trầm nói: “Thần y Sở, hình như cậu vẫn luôn vòng vo với tôi thì phải?” “Không phải tôi vòng vo với các người mà là các người quá tự cho mình là đúng thôi.” Sở Quốc Thiên cười cười, kiên nhẫn giải thích lại một câu.
“Cho nên, từ lúc mới bắt đầu thì anh đã không có ý định hợp tác với nhà họ Sở chúng tôi rồi à?” Ánh mắt Sở Anh Ngọc lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía Sở Quốc Thiên.
“Chẳng lẽ bây giờ các người mới nhận thức được điều đó sao? Là do trước đó tôi thể hiện không rõ ràng khiến trong lòng các người ảo tưởng hay sao?” Sở Quốc Thiên cười nói.
“Được lắm! Thần y Sở, cậu hay lắm!” Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Nhìn nét trào phúng trên mặt Sở Quốc Thiên, rốt cuộc Sở Tuấn Phong cũng bị chọc cho nổi giận, ông ta lấy lại bình tĩnh một hồi thì lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã không biết thời thế như vậy, thì chúng tôi cũng không cần phải tốn thêm miệng lưỡi nữa, nhưng cậu phải biết rằng, cậu làm thế này thì sẽ dẫn đến những hậu quả gì.
Đến lúc mà lỡ có hối hận thì chúng tôi cũng sẽ không bán thuốc hối hận cho cậu đâu.” “Họ Sở kia, anh thật đúng là hoàn toàn không biết sức mạnh của nhà họ Sở của chúng tôi gì cả.
Nếu anh đã đưa ra lựa chọn của chính mình thì chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, nhớ kỹ đấy, không phải là do nhà họ Sở chúng tôi không cho anh con đường sống mà chính anh cứ mãi chạy theo con đường chết!”
Sở Anh Ngọc nói xong thì lập tức đứng dậy, đi về phía ngoài cửa.
Sở Tuấn Phong thấy thế cũng không ở lâu làm gì, nhìn thoảng qua Sở Quốc Thiên vẫn ngồi yên tại chỗ trên ghế làm việc, cười khinh nói: “Hi vọng lần sau gặp lại cậu, cậu vẫn còn bình thản được như vậy”
Ngay lúc bọn người Sở Tuấn Phong sắp ra khỏi cửa, bất chợt, giọng nói lạnh nhạt của Sở Quốc Thiên vang lên: “Đứng lại.
Mọi người dừng bước chân lại, Sở Anh Ngọc quay đầu hỏi: “Họ Sở kia, bây giờ anh có muốn đổi ý cũng đã chậm rồi.” “Không! Tôi chỉ muốn nhắc nhở các người lần nữa, các người quá kiêu ngạo rồi, ngay cả mình làm gì cũng không biết thì thật sự là đáng buồn quá!” Sở Quốc Thiên chân thành nói.
“Anh có ý gì hả?” Ánh mắt Sở Anh Ngọc lạnh lẽo hỏi.
“Bởi vì các người sản xuất ra “Thanh Phế Linh” nhưng bên trong thuốc đó có tồn tại một di chứng chết người!” Sở Quốc Thiên nói.
Cái gì? Cả đám người nhà họ Sở nghe vậy thì giống như bị sét đánh ngang tai.
Cái này...!Sao có thể đây?.