Có Chồng Là Thần Y

chương 407: dù sao cũng còn quá trẻ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Dù sao cũng còn quá trẻ

Tất cả bọn họ đều ngây người nhìn Sở Vân Nhiên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, họ đã sớm mất đi khả năng suy nghĩ.

Ngay cả Sở Anh Ngọc cũng bị câu nói này làm cho chấn động, một hồi sau mới run rẩy hỏi: “Chú Vân Nhiên, chủ có nhầm lẫn chỗ nào không? Cho dù trong công thức điều chế ra “Thanh Phế Linh” có thể còn chút sai sót nhưng cũng không đến nỗi nói nó là thuốc giả chứ?” “Chúng tôi cũng không muốn như thế này, nhưng sự thật là như vậy đấy.

Sở Vân Nhiên không nói gì cả, nhưng người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh lại lạnh giọng nói: “Bây giờ, trong phạm vi toàn quốc đều đã xuất hiện nhiều ca cấp cứu với nhiều mức độ khác nhau, còn tất cả những người đang sự, tất cả đều là những người đã sử dụng “Thanh Phế Linh, không có ai ngoại lệ cả, thế mà cháu lại nói với tôi rằng đây chỉ là một chút sai sót thôi sao?"

Lời nói của người phụ nữ xinh đẹp đó lại một lần nữa khiến đáy lòng của đám người Sở Tuấn Phong run lên từng đợt, nếu như...!nếu như lời của người phụ nữ xinh đẹp đó đã nói là thật thì bọn họ thật sự xui xẻo rồi!

Sở Vân Nhiên nhìn quanh một vòng, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía đám người Sở Tuấn Phong, lạnh lùng nói: “Hiện tại gia tộc đã ban hành mệnh lệnh gia tộc cấp một, sẽ thu hồi tất cả sản phẩm “Thanh Phế Linh” bằng tất cả mọi giá.

Ngoài ra, một số lượng lớn mối quan hệ đã được sử dụng để loại bỏ các ảnh hưởng tiêu cực của sự cố này, ngoài ra, tất cả bác sĩ có thể điều động đều đã được điều động đi khắp mọi nơi để điều trị cho bệnh nhân nhằm giảm thiểu tổn thất.

Nhưng cho dù là như vậy, sự mất mát của gia tộc là vô cùng lớn, có lẽ đây chính là cuộc khủng hoảng lớn nhất kể từ khi nhà họ Sở của chúng ta được thành lập cho đến nay.

Bởi vì, đến nay đã có gần năm bức thư luật sư được gửi đến gia tộc, không chỉ có các người, mà toàn bộ nhà họ Sở chúng ta đang rơi vào tình thế vô cùng nguy cấp!” “Phụt!”

Giọng nói của Sở Vân Nhiên không hề lớn, nhưng mọi người đều nghe sự phẫn nộ và chất vấn ẩn chứa trong lời nói của ông ta, tất cả những người tham gia, bao gồm cả Sở Tuấn Phong đều sợ hãi quỳ xuống.

“Tôi xin nói thật với mọi người, nếu như chỉ tổn thất một số tiền nhỏ thì gia tộc sẽ không xem trọng như vậy đầu, nhưng mấu chốt là bây giờ quan chức cấp cao của nước Viễn đã hỏi về chuyện này rồi.

Bọn họ vô cùng bất mãn với nhà họ Sở của chúng ta, thậm chí họ còn cho rằng nhà họ Sở của chúng ta vì kiếm tiền mà không quan tâm đến sứ khoẻ của người khác, chuyện này làm tổn hại nghiêm trọng đến thanh danh và uy tín của nhà họ Sở chúng ta, mọi người đã biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc này chưa?” Người phụ nữ xinh đẹp đó bổ sung thêm một câu.

“Haizz, hiện tại không chỉ có quan chức cấp cao đang chất vấn chúng ta, ngay cả những gia tộc khác ở Yên Kinh cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Họ hận không thể khiến nhà họ Sở của chúng ta suy tàn, sau đó chia nhau miếng bánh ngon này ra!” “Ngoài những việc này ra, sau này nhà họ Sở của chúng ta sẽ tiếp tục rơi vào thế bị động ở buổi triệu tập sắp tới.

Mọi người đều biết tầm quan trọng của hội nghị đối với nhà họ Sở rồi.

Nếu không thể nằm thế chủ động tuyệt đối trong hội nghị, thì thứ mà chúng ta bị tổn thất không chỉ có những thứ này, mà còn ảnh hưởng khôn lường đến mục tiêu chiến lược của nhà họ Sở chúng ta trong nhiều thập kỷ, thậm chí là hàng trăm năm!”

Sau khi người phụ nữ xinh đẹp kia nói xong, các quan chức cấp cao khác cũng lần lượt lên tiếng, lời qua tiếng lại đều tỏ ra vô cùng bất bình và tức giận trước sự việc này.

Sở Tuấn Phong hoảng sợ, ông ta biết lần này mình chắc chắn sẽ toi đời!

Mặc dù trong quá trình sản xuất thuốc “Thanh Phế Linh”, ông ta chỉ thực hiện bước đầu tiên là mang đơn thuốc về, còn những việc liên quan đến nghiên cứu phát triển sản xuất và tiếp thị trên thị trường đều là quyết định của ban lãnh đạo cấp cao của nhà họ Sở.

Nhưng mà, ai bảo ông ta lại là người thấp cổ bé họng chứ, bây giờ đã có chuyện xảy ra, cho dù nhà họ Sở có tìm người thế tội thì cũng chỉ ra tay với bọn họ, đương nhiên sẽ không thể làm gì những người lãnh đạo cấp cao rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt ông ta hiện lên một tia kiên quyết, ông ta nói với một đám những người lãnh đạo cấp cao: “Các vị, tôi biết bây giờ tôi có nói gì cũng không còn tác dụng gì cả, như gió không sợ chết, chỉ cần có thể giúp gia tộc có thể loại bỏ những rắc rối sau này.

Mạng này của tôi, có thể lấy đi bất cứ lúc nào!”

Tuy nhiên, ngay sau khi ông ta nói xong, Sở Việm và những người tham gia khác có liên quan ở phía sau lưng ông ta bắt đầu run rẩy.

“Không...!tôi không muốn chết, các...!các người không được giết tôi!” “Tôi chỉ là một người vô tội, các người dựa vào đâu mà giết tôi chứ, tôi...!tôi không phục!” “Ngay cả khi chuyện thực sự nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nỗi phải giết chết tất cả chúng ta đúng không?” “Đúng vậy, chú Phong đã hứa sẽ nhận tất cả trách nhiệm rồi, có chuyện gì thì cứ tìm đến chú ấy...!

Nghe những lời của đám người Sở Viêm, Sở Anh Ngọc đột nhiên cau mày lại, cô ta lo lắng la lên: “Các người ngậm miệng lại hết cho tôi, các người đang nói bậy bạ cái gì vậy hả?” Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Nhưng đám người Sở Viêm đã sớm bị dọa, là con cháu của nhà họ Sở, họ vốn sống một cách vô cùng yên bình, hơn nữa cũng rất thương tiếc mạng sống của mình, nghĩ đến việc còn trẻ như thế này đã phải gánh tội cho gia tộc, chuyện này cho dù như thế nào họ cũng sẽ không chấp nhận.

Vậy nên, sau khi nghe những gì Sở Anh Ngọc nói, họ lại bắt đầu cãi nhau, thậm chí sau một lúc nói qua nói lại, họ từ trên mặt đất đứng dậy sau đó chạy về phía bên ngoài của Chấp Pháp đường.

Đương nhiên, vừa hành động, bọn họ đã nhanh chóng bị các thành viên trong Chấp Pháp đường vây quanh, một lúc sau, tất cả đều bị ném xuống đất, dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng.

“Bây giờ những người trẻ tuổi thuộc thế hệ sau thật là không thể chịu nổi!” “Cái loại người như vậy mà còn phải đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng như thế này, quả đúng là thất sách” “Nếu như họ đã tham sống sợ chết như vậy, vậy thì cứ tiếp tục giữ lại cũng chỉ trở thành con sâu làm rầu nồi canh của gia tộc mà thôi, giết đi!”

Phản ứng của đám người Sở Việm hoàn toàn khiến tất cả những người lãnh đạo cấp cao trong Chấp Pháp đường vô cùng thất vọng.

Trong lòng Sở Anh Ngọc không khỏi thở dài một hơi, cô ta biết cho dù trước đây gia tộc không có ý định giết đảm người Sở Viêm, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cũng không còn lưu tình nữa.

Nếu họ có được sự kiện định và điềm tĩnh của Sở Tuấn Phong, có lẽ gia tộc sẽ nhìn vào lòng trung thành mà tha mạng cho bọn họ, dù nhất thời bọn họ sẽ phải chịu một chút đau khổ, nhưng với thực lực của nhà họ Sở, có thể đảm bảo được rằng nửa đời sau của bọn họ không cần phải lo về chuyện cơm ăn áo mặc.

Thật đáng tiếc...!họ đã lựa chọn sai rồi!

Có trách thì cũng chỉ có thể trách bọn họ ngu ngốc mà thôi, dù sao thì cũng không phải là thời cổ đại, có làm hay không cũng bắt người đền mạng, hiện tại là xã hội pháp quyền, cho dù có lớn mạnh như nhà họ Sở, cũng không thể nào giết người ngang nhiên như vậy được.

Vậy nên, sự lo lắng của đám người Sở Viêm chính là là lo lắng quá mức, nhưng cũng chính vì sự lo lắng này đã hoàn toàn hủy hoại vinh quang và của cải của bọn họ!

Sở Vân Nhiên nhìn về phía đám người Sở Viêm đã bị khống chế lại, trong lòng không có chút thương hại nào cả, mà ngược lại vô cùng tức giận.

Thật lâu sau, ông ta mới nhưởng mi lên, lạnh lùng nói: “Người đầu, đem đảm phế vật này đến tử lao!” Tu lao!

Nghe đến đây, ngay cả Sở Anh Ngọc vốn không liên quan gì đến cũng không khỏi rùng mình một cái, giống như đang nghĩ đến việc gì đó cực kỳ kinh khủng....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio