Sở Quốc Thiên?
Mọi người nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều trở nên nặng nề.
Cho dù là Sở Vân Nhiên cũng không khỏi nhíu mày.
Sở Quốc Thiên vốn vẫn luôn là điều kiêng kị đối với nhà họ Sở.
Tuy rằng anh đã bị đuổi khỏi nhà rất nhiều năm, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của vị kia, mấy năm nay tất cả mọi người đều cố gắng tránh đi vấn đề này, lâu dần bọn họ đều quên mất sự tồn tại của Sở Quốc Thiên.
“Chị, rốt cuộc chị muốn nói cái gì cơ?” Sở Vân Nhiên trầm giọng nói.
“Nếu chị nhớ không lầm thì lúc trước nhà họ Sở chúng ta có cho người đại diện đi thử lôi kéo thần y Sở cùng hợp tác, nhưng lại bị Sở Quốc Thiên giữa đường phá hoại, rồi cuối cùng chuyện này cũng không đâu vào đầu.
Sở Kiều Hân liếc nhìn mọi người một cái, nói tiếp: “Nghe nói thần y Sở rất có hứng thú với vợ của Sở Quốc y Thiên, cho nên chị tin tưởng chỉ cần thuyết phục được Sở Quốc Thiên giúp đỡ thì nói không chừng chúng ta vẫn có cơ hội loại bỏ hiềm khích đối với thần y Sở.
“Dựa vào vợ của Sở Quốc Thiên? Vậy chẳng phải muốn vợ Sở Quốc Thiên ngoại tình à, nếu Sở Quốc Thiên thật sự bị cầm sừng thì không phải làm nhà họ Sở chúng ta mất mặt sao?” Có người nhíu mày hỏi.
“Quả thật là vợ ngoại tình, đây cũng không có gì đáng sợ, dù sao đây là chúng ta suy nghĩ vì tương lai nhà họ Sở, còn Sở Quốc Thiên chẳng qua chỉ là một đứa con cháu bị nhà họ Sở đuổi đi từ nhiều năm trước mà thôi, cho dù dọa người thì cũng là một mình thằng vô dụng kia mất mặt, không có gì ảnh hưởng cả." Sở Kiều Hân lắc đầu nói.
Mọi người nghe vậy cũng không nói lại nữa.
Sở Vân Nhiên nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nói: “Một khi đã như vậy, em sẽ liên lạc với Sở Anh Ngọc, để con bé làm theo sự sắp xếp của chị.
Hoan Châu.
Sở Anh Ngọc đã nhận được mệnh lệnh mới của Sở Vân Nhiên, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô ta lập tức liên lạc với Lâm Thanh Di đầu tiên.
Lúc này Lâm Thanh Di vẫn còn đang giận Sở Quốc Thiên, tuy nhiên mặc dù tức giận nhưng cô cũng không đẩy hết trách nhiệm lên người Sở Quốc Thiên, nhưng hình tượng vô dụng của Sở Quốc Thiên lại càng khắc sâu trong lòng cô thêm phần nào.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, nhìn thấy số điện thoại đến từ Yên Kinh, cô vô thức nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
“Xin chào, xin hỏi là cô Lâm Thanh Di đúng không?” Điện thoại vừa kết nối, Sở Anh Ngọc lập tức hỏi.
“Tôi là Lâm Thanh Di, xin hỏi cô là?” “Xin chào, em là Sở Anh Ngọc, là em gái Sở Quốc Thiên đây.
“Em gái sao?”
Lâm Thanh Di nghe vậy thì ngẩn ra.
Cô quen Sở Quốc Thiên lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nhà của Sở Quốc Thiên liên hệ với cô, bỗng chốc cô cảm thấy có phần luống cuống tay chân.
Tuy nhiên cô vẫn nhanh chóng kìm chế khiếp sợ trong lòng, nhẹ giọng dò hỏi: “Cô...!Xin chào, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì sao?” “Quả thật là có việc.” Sở Anh Ngọc nói: “Thật ra chúng em đang ở Hoan Châu, lần này đến là để tìm anh em, đáng tiếc em không thể liên lạc với anh được, chị dâu có thể nói lại với anh một tiếng được không, nói anh lúc hai giờ đến Starbucks trên đường Lâm An tìm em được không?” “Được, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.” Lâm Thanh Di gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô lập tức gọi điện thoại cho Sở Quốc Thiên.
Lúc Sở Quốc Thiên nghe được tin này, anh cũng nhướng mày, không nghĩ tới nhà họ Sở không đi tìm “thần y Sở” trước mà lại tìm “Sở Quốc Thiên” anh trước.
Thấy Sở Quốc Thiên không nói lời nào, Lâm Thanh Di suy nghĩ vài giây rồi hỏi tiếp: “Em gái này của anh từ đầu mà có vậy, hình như là lần đầu tiên có người nhà của anh liên lạc với em.” “Nếu sau này chúng ta không ly hôn, em muốn biết gì anh sẽ nói hết cho em nghe." Sở Quốc Thiên không trả lời thẳng mà trả lời lại một cách đầy thâm ý.
Đôi lông mày thanh tú của Lâm Thanh Di cau lại, không hờn không giận nói: “Anh là đang uy hiếp em à? Ai muốn biết mấy chuyện tầm phào này của anh cơ chứ?” Nói xong thì cô lập tức tắt máy.
Sở Quốc Thiên ngẩn người, tuy nhiên anh cũng không rối rắm quá nhiều mà nói Triệu Thiên Hoằng sắp xếp một chiếc xe cho mình, sau đó đi tới Starbucks..