“Chủ tịch Sở đã không tiếc một số tiền lớn để bao cả khách sạn để cùng con ăn cơm, con nói là cậu ta không có gì với con hay sao? Dù sao thì mẹ cũng không tin!” Triệu Mai Hương hờ hững nói.
“Mẹ, từ sớm con đã nói với mẹ rồi, những thứ này đều là do mẹ tự suy nghĩ nhiều mà ra thôi, người ta nếu như thật sự có ý nghĩ đó với con, tại sao tối hôm nay lại lặng im không nói gì chứ?” Lâm Thanh Di không biết làm sao nói.
Nghe những lời này, Triệu Mai Hương không thể không nhíu mày: “Chuyện này không khoa học chút nào, mẹ cũng nhìn thấy cả rồi, cả một tầng cao nhất của khách sạn Thành Đại đều là biển hoa, Chủ tịch Sở còn đánh đàn piano cho con nghe nữa, nếu như cậu ta không có ý gì với con, tại sao lại làm ra những chuyện chỉ những người yêu nhau mới làm cơ chứ?” “Làm sao mà con biết được?” Lâm Thanh Di nhìn thấy mẹ vẫn đang đánh vào ý nghĩ của Chủ tịch Sở, đột nhiên không khách sáo mà trả lời.
“Chết rồi!”
Bỗng nhiên, Triệu Mai Hương giống như nhớ ra được một chuyện gì vậy, vỗ tay một cái đầy mạnh mẽ nói: “Chủ tịch Sở rất có khả năng là bởi vì chuyện của mẹ mà cảm thấy không hài lòng, dẫn đến ngay cả tỏ tình với con cũng không nói.”
Lâm Thanh Di nghe xong, trợn tròn mắt, thở dài nói: “Mẹ, chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này nữa được không? Còn nữa, sau này mẹ ra ngoài mẹ có thể bớt bớt lại giúp con có được không, đừng cứ cách dăm ba ngày mẹ lại gây ra chuyện nữa?”
Lâm Thanh Di mặc dù là trên miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng cũng như vậy, đang nghĩ Chủ tịch Sở hôm nay rốt cuộc là tại vì sao muốn đối đãi với bản thân cô long trọng đến như vậy, điều càng quái dị hơn chính là cô luôn cảm thấy bản thân cô hình như rất thân thuộc với Chủ tịch Sở vậy...!
Sở Quốc Thiên sau khi rời khỏi khách sạn Thành Đại, lại quay trở về Y Đạo Môn.
Hiện nay công việc ở Y Đạo Môn rắc rối phức tạp, thêm một người, thêm một phần sức lực.
Đối với bên Lâm Thanh Di, mặc dù anh cũng muốn nhanh chóng phục hồi lại mối quan hệ, nhưng mà trải qua một quãng thời gian dài ở cùng nhau, anh cũng biết được chuyện này không thể nào vội vàng được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Bởi vì ngày hôm nay nên đặc biệt ăn cơm cùng với Lâm Thanh Di, cũng là một cách để bù đắp, dẫu sao, bọn họ kết hôn nhiều năm đến như vậy, vẫn chưa có được một bữa ăn chính thức như vậy.
Đương nhiên, chuyện mà làm anh không thể ngờ đến đó chính là Sở Anh Ngọc cũng đến cùng.
Nghĩ đến những lời mà Sở Anh Ngọc nói ở khách sạn Thành Đại, anh nhịn không được mà cười nhạt trong lòng, anh không để ý Sở Anh Ngọc ở trước mặt người nhà họ Sở sắp đặt bản thân như thế nào, bởi vì anh căn bản không hề có ý định làm lành với nhà họ Sở, hơn nữa, anh đã làm ra một dự định tồi tệ nhất.
Sau khi quay trở về Y Đạo Môn, Sở Quốc Thiên nghĩ một chút, bèn thông báo thông tin với mọi người, thông bảo với mọi người rằng Y Đạo Môn thật ra là một học viện lấy Đông y làm gốc rễ mà Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di thành lập ra, mục đích chính là để phát huy thế mạnh của đông y, làm phúc lợi cho nhân dân, sau này Y Đạo Môn cũng sẽ đồng tâm hiệp lực với Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di để nghiên cứu phát triển và sản xuất loại thuốc mới.
Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Tiếp theo đó, anh để cho Triệu Lạc Dĩnh đã khỏi bệnh làm đại biểu, tuyên truyền các hoạt động như khám chữa bệnh từ thiện miễn phí trên toàn nước Viễn, từ đó để một lần nữa truyền bá danh tiếng của Y Đạo Môn và Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di.
Khi mà danh tiếng Y Đạo Môn và Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di được nhiều người chú ý đến, nhà họ Sở lại bởi vì chuyện di chứng sau này của “Thanh Phế Linh”, vị trí trên xã hội và danh tiếng đã đi đến bước giống như chuột qua đường rồi.
Có người thông minh đã nhận thức ra được, Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di và Y Đạo Môn, rõ ràng là đang sử dụng thế mạnh trước đây của nhà họ Sở mà phát triển.
Ngày hôm nay, Sở Quốc Thiên đang bận rộn tại văn phòng làm việc của môn chủ Y Đạo Môn, đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau khi nhận được chỉ thị của Sở Quốc Thiên, Triệu Thiên Hoằng nhanh chóng đi vào văn phòng, vừa đi vừa nói: “Cậu Sở, bên ngoài có người tìm cậu!” “Không phải sớm đã nói với ông rồi hay sao, nếu như có người tìm tôi thì cứ nói tôi không gặp mặt như cũ mà?” Sở Quốc Thiên chau mày.
“Tôi biết, nhưng mà tôi cảm thấy cậu nên gặp mặt cậu ta một lát.
Triệu Thiên Hoằng kiên trì trả lời.
Sở Quốc Thiên ngẩn người ra, nhìn Triệu Thiên Hoằng, hỏi: “Ai vậy, đến cả ông cũng xem trọng người đó đến như vậy?” "Câu tên là Viên Duy, đến từ Dược Các.