Chương : Vạn người chiêm ngưỡng
Ban đầu, Lâm Thanh Di còn tưởng rằng mình kiểu gì cũng bị thua thiệt cho coi, nhưng sau khi giằng co với người phụ nữ đó thì cô nhận ra rằng sức lực của người phụ nữ kia yếu hơn mình nhiều.
"Roet!"
Đột nhiên, móng tay của Lâm Thanh Di quệt vào mặt người phụ nữ đó, khiến cho cô ta kêu oai oái lên vì đau đớn.
Cảm nhận cơn đau đớn nóng rát hiện lên trên khuôn mặt, cô ta vô thức chạm vào nó, chỉ thấy một vệt máu đỏ chảy ra, cô ta đã sợ đến mức choáng váng.
Lâm Thanh Di rùng mình, cô còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có bốn người phụ nữ mặc vest chạy nhanh đến, đứng sau lưng người phụ nữ đó.
“Các cô đến đúng lúc lắm, mau mau bắt con ả thổi tha này lại cho tôi!” Người phụ nữ đó nhìn thấy chuyện xảy ra đến mức này thì vui mừng khôn xiết, chỉ vào Lâm Thanh Di, hung dữ mà quát.
Vốn dĩ cô ta không muốn gọi mấy nữ vệ sĩ âm thầm bảo vệ mình ra làm gì, vì vậy để tự mình trừng trị Lâm Thanh Di, nhưng điều khiến cô ta không ngờ là mình bị Lâm Thanh Di “lỡ tay” cào vào mặt.
Người phụ nữ kia vừa nói dứt lời thì bốn nữ vệ sĩ lập tức khống chế Lâm Thanh Di.
Người phụ nữ đó nhìn thấy như vậy thì khóe miệng nhếch lên lộ vẻ ngoan độc, cô ta chậm rãi đến gần Lâm Thanh Di, hung hăng nói: “Con ả thổi tha này, mày còn dám cào vào mặt tao nữa, tao thấy mày chắc là không nhịn nổi rồi chứ gì!”
Nói xong, cô ta giơ chân phải lên, đá “thịch” một phát vào bụng Lâm Thanh Di.
Đột nhiên, sắc mặt của Lâm Thanh Di tái mét, cô đau đớn ngồi xổm xuống.
Tất nhiên, điều khiến cô tuyệt vọng là người phụ nữ đó vẫn chưa dừng lại, thừa dịp Lâm Thanh Di kh người lại vì đau đớn thì cô ta bèn tát cô hai cái, cuối cùng giật mạnh tóc của cô.
"Á....!
Lâm Thanh Di đau không thể chịu nổi, kêu lên thành tiếng
Thấy vậy, người phụ nữ kia cuối cùng cũng bật ra một tràng cười vui vẻ, một lúc sau mới nói với Lâm Thanh Di: “Con ả thổi tha này, giờ mày đã biết đến sự lợi hại của tạo chưa? Dám xúc phạm tao à, mày đúng là chán sống rồi!”
Lâm Thanh Di đau đến mức không thể thở được, thế nhưng cô không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn chịu đựng, bởi vì càng giãy dụa thì da đầu cô càng đau.
Dương Nhã Đan không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này, bà giơ tay lên, yếu ớt hét: "Ngọc Hoa...!cháu mau thả con bé ra đi." “Câm miệng đi bà già, bà sắp chết đến nơi rồi mà còn rảnh rỗi quản chuyện của người khác hả?" Người phụ nữ đó kéo tóc Lâm Thanh Di đến chỗ Dương Nhã Đan, sau đó đá mạnh vào eo bà.
“Phụt!”
Dương Nhã Đan nào có thể chịu được cú đá này, sau đó bà phun ra một ngụm máu tươi, ngoẹo cổ, ngất đi.
“Dì Nhã Đan!” ТrцуeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Vành mắt của Lâm Thanh Di như muốn nứt ra, hai hàng lệ chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô ròng ròng, nhưng cô không thể làm gì được.
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp Dương Nhã Đan, nhưng cô đã tôn trọng bà ấy từ tận đáy lòng, làm sao cô có thể chịu đựng được trong khi Dương Nhã Đan bị ức hiếp đến nhường này chứ.
“Ha ha ha, giờ là lúc nào rồi mà mày đã đau lòng sớm thế? Mày yên tâm, bà già này chết cũng không có gì đáng tiếc cả, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi!” Người phụ nữ liếc Lâm Thanh Di một cái, thấy hai cô mắt đẫm lệ, khinh thường nói.
“Mày mới là bà già ấy, mày, con ả ti tiện này, mày sẽ bị trời đánh cho xem!” Không biết Lâm Thanh Di lấy sức lực từ đâu ra, cô vùng vằng đẩy người phụ nữ đó ra ngoài, nổi giận đùng đùng nói.
Không ngờ người phụ nữ này lại không hề tức giận, sau khi cô ta ổn định lại bộ dạng, giọng điệu càng thêm thâm độc nói: “Mày yên tâm, nếu tao bị trời đánh thì trước tiên tao cũng phải trừng trị mày trước đã!”
Trái tim Lâm Thanh Di run lên, cô ý thức được mùi nguy hiểm của ả phụ nữ này, không khỏi run rẩy hỏi: “Mày...!mày còn muốn làm gì nữa?” “Ha ha, tao còn muốn làm gì nữa hả? Tao muốn cởi hết quần áo của mày, rồi trói mày vào cầu vượt, để cho mày được vạn người chiêm ngưỡng ha ha ha....