Chương : Ra mặt
Người đàn ông kia nghe vậy thì mắt cũng sáng hấp hảy, nói: “Quả nhiên vẫn là cậu chủ sáng suốt.
Mộ Phong Lâm khẽ cười một tiếng, phất tay áo: Bảo đám người đó nhanh tay nhanh chân một chút, đừng có làm chậm tiến độ bữa tiệc, hôm nay là có không ít nhân vật máu mặt đấy, đừng để cuộc cãi vã dưới này ảnh hưởng đến bọn họ." “Dạ rõ, thưa cậu chủ
Người nọ lên tiếng trả lời xong thì quay người rời đi.
iệc này, tất cả ánh mắt của mọi người đứng quanh đây đều đổ dồn về phía Sở Quốc Thiên, ai nấy đều chẳng nề hà chuyện không làm lớn lên được, cả đám đều hóng hớt chờ cho chuyện lên cao trào.
Nhất là đối với Sở Quốc Thiên, người đang bị kẹp trong chuyện này.
Hai gã đàn ông kia đi đến trước mặt Sở Quốc Thiên, chẳng nói chẳng rằng đã xắn tay áo lên đe dọa.
Lâm Thanh Di đứng ở một bên đã cuống đến đỏ cả mắt, cầm di động để báo cảnh sát.
Mà Sở Quốc Thiên lúc bấy giờ thì lại vẫn không hề tỏ vẻ hối hận chút nào, anh vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không hề làm ra động thái gì khác, chỉ bưng chén rượu vang lên nhấm nháp, như thể tất thảy mọi chuyện xung quanh chẳng hề liên quan gì đến anh cả.
Thấy cảnh đó, mọi người đều tỏ ý không hiểu ra sao.
Người này lẽ nào không biết sợ hay sao?
Đúng lúc này, một tiếng nói chợt vọng ra từ bên ngoài vòng người.
“Dừng lại hết cho tôi!”
Mọi người nghe được tiếng đều sửng sốt.
đám đông tự động rẽ ra làm hai ngả, mấy người nam nữ chen vào, tất cả đều đi đến trước người Sở Quốc Thiên.
Không khí căng thẳng tại đây nháy mắt bị đẩy lên cao trào.
Người phụ nữ kia không rõ nguyên do làm sao, thế nhưng gã đàn ông béo đứng bên cạnh cô ta thì lại lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng ngăn cản hành động của cô ta, nhất là sau khi nhìn rõ được mặt mũi mấy người kia xong thì lập tức kinh hãi: “Quản lý Hàn!”
Trông thấy mấy người mới đến, hai gã đàn ông kia cũng liếc nhìn nhau một cái rồi lần lượt ngừng tay, đúng tại chỗ lộ vẻ kiêng kị và do dự.
“Đây chẳng phải là quản lý Hàn của tập đoàn Thành Tây đó sao? Sao bọn họ lại tới đây vậy "Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?"
Tiếng bàn tán xung quanh trở nên ồn ào hẳn, không một ai hiểu được hiện tại đang có chuyện gì xảy ra.
Mộ Phong Lâm đứng ngoài vòng người xem náo nhiệt, chực chờ cơ hội được thể hiện cũng không rõ nội tình mà nhíu mày.
“Quản lý Hàn, lẽ nào, ông biết mấy đứa chân đất quê mùa này sao?” Gã đàn ông béo không hiểu được tình cảnh trước mặt ra làm sao bèn đi lên hỏi dò mấy câu "Anh đây..” Quản lý Hàn nói năng có phần ấp ủng, tiếp đó thì mặt mày tối tăm: “Nói nhiều làm cái gì, Hoàng Bắc, lập tức bảo người của anh cút khỏi đây ngay, càng xa càng tốt, chuyện này ít ra còn có thể gỡ gạc được một hai, không thì đừng trách bọn tôi không nể nang gì!”
Vừa nói dứt lời thì người tên Hoàng Bắc há hốc miệng kinh ngạc.
Mộ Phong Lâm đứng bên ngoài xem cũng không kìm được mà nhíu mày.
“Quản lý hàn, anh nói thế là sao, anh định chống lưng cho cái thằng nhà quê này đấy à?” Hoàng Bắc không dám tin vào mắt mình.
Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Quản lý Hàn cười lạnh một tiếng, nói: “Chống lưng? Tôi nhìn không vào mắt cái thói ỷ lớn hiếp bé của anh đấy, coi anh biến nơi này thành trò đùa thế nào đi!” “Cái gì?” Hoàng Bắc nghe vậy thì cơn tức bốc lên ngùn ngut.
“Quản lý Hàn, tôi nói cho anh biết, chúng ta đều đã quen biết lâu rồi, nhưng mà anh đã khiến ông đây nổi nóng thì nắm đấm của ông đây cũng chẳng quen biết gì anh đầu.
Đến lúc ẩu đả vào rồi thì anh cũng không tránh được một trận đấu đấy!” “Chở có đứng đó làm ảnh hưởng ông với bà đây làm việc, mau cút đi!” Hoàng Bắc hùng hùng hổ hổ nói.
Dứt lời, hai gã đàn ông ban nãy chuyển hướng, đi thẳng đến chỗ quản lý Hàn.
Mấy người đứng phía sau quản lý Hàn chẳng ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển đến bước này, bất giác trở nên căng thẳng.
Bọn họ tuy rằng cũng có không ít người ở đây, thế nhưng ai nấy đều là nhân viên văn phòng, trong hai gã đàn ông kia vóc dáng sừng sững như cái cột đình vậy, nhìn cái là biết đánh không lại rồi.
Thế nhưng ngay khi hai gã đàn ông đó sắp đến gần sát quản lý Hàn thì chợt có một giọng nói bằng phẳng, vững vàng vang lên.
“Hoàng Bắc, đã lâu không gặp, thế mà ông đã muốn lật trời rồi đấy à?”
Chỗ giọng nói phát ra, có một người đương thong thả rảo bước ra từ trong đám người.
“Đúng là làm mất mặt Tôn Châu chúng ta!”.