"Làm sao vậy? Không thích?".
Hộp quà đã mở ra, chói sáng, vài giây đi qua, vẫn nằm trên tay Lục Tĩnh Sanh.
Sớm biết Diệp Hiểu Quân là người đặc biệt khó hầu hạ, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không thích, liền ngay cả buổi đầu công chiếu [Phù Sinh] giới thiệu nàng lên để lộ mặt mày rạng rỡ, nàng cũng là một bộ ôn hoà không chút biểu tình.
Biết hầu hạ nàng là một chuyện, chân chính "Hầu hạ" lại là một việc khác.
Đồng hồ Diệp Hiểu Quân ở tại đoàn phim bị rơi vỡ, làm lão bản tận tình, tặng cho nhân viên có cống hiến một phần lễ vật nhỏ cũng là một công đôi đường, tăng thêm lòng trung thành của công nhân viên với công ty thôi. Lục Tĩnh Sanh tự mình cho rằng đồng hồ Diệp Hiểu Quân hỏng rồi mà không kịp mua một chiếc mới, là vì nàng bận rộn chưa có thời gian. [Phù Sinh] cơ hồ vừa mới làm cho Bác Triển khởi tử hồi sinh, càng làm cho chính mình giành được chiến thắng lớn ngay trận đầu tiên dấn thân vào thị trường điện ảnh. Diệp Hiểu Quân là công thần nên nhắc tới đầu tiên, một chiếc đồng hồ này không tính cái gì, nhưng ít nhất giá trị cũng có hơn mười vạn......
Người này đây là cái biểu tình gì!
Sắc mặt Diệp Hiểu Quân trắng bệch về sau dần dần mới bình ổn lại.
Khi còn ở Trùng Khánh Diệp Hiểu Quân đã muốn mua xong đồng hồ mới, thật không nghĩ tới lại đột nhiên gặp phải Trần Nhĩ, cảm giác buồn nôn ghê gớm làm nàng không muốn cùng Trần Nhĩ kia dùng đồ vật gì giống nhau, không mua, chờ tới về B thành lại vội vàng chuyển nhà, sắp xếp nhà cửa, căn bản quên đi việc này......
Tựa như khuôn mặt Bearxxx đồng nhất cùng ánh mắt Lục Tĩnh Sanh giống nhau nhìn tới Diệp Hiểu Quân, khiến nàng cảm giác suy yếu, như bị rút hết sức sống, nhãn hiệu Cartier cường quang chợt lóe, giống hệt một phen lưỡi lê đâm vào trong ánh mắt nàng, dị vật an phận lâu ngày cảm giác chợt sống lại!
Lục Tĩnh Sanh thấy nàng nheo mắt, biểu tình cực kì cổ quái, đem nàng kéo đến lối thoát hiểm ngoài đại sảnh.
Cánh cửa nặng trịnh vừa đóng lại, thanh âm ăn uống linh đình liền bị ngăn cách ở ngoài cửa, Diệp Hiểu Quân nước mắt ứa ra, không nhìn rõ đường, nghiêng ngả lảo đảo đi phía trước.
Lục Tĩnh Sanh một tay còn cầm hộp đồng hồ, một tay kia ôm lấy thắt lưng Diệp Hiểu Quân, thấy nàng tựa như sắp ngã xuống liền hướng ra thân thể làm cho nàng dựa vào, không để cho nàng như vậy đổ xuống.
Lục Tĩnh Sanh đưa tay đem đồng hồ đặt xuống, kéo nàng ôm chặt: "Cô đây là bị làm sao vậy? Não chấn động vẫn còn di chứng?".
Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu, nước mắt theo trong mắt ròng ròng chảy xuống.
Lục Tĩnh Sanh không hiểu sửng sốt.
"Con mắt......" Diệp Hiểu Quân ôm mắt phải, bất động thanh sắc từ trong lòng nàng lui ra, "Mắt tôi dạo này vẫn không tốt lắm, vừa rồi bị chiếu tới có chút khó chịu, không sao đâu.".
"Thực không sao chứ?".
"ừm.".
Lục Tĩnh Sanh nở nụ cười: "Không thích chiếc đồng hồ này?" Suy nghĩ một chút, sửa lại lời nói, "Chủ quản Công ty có đóng góp cho [Phù Sinh] mỗi người đều có một cái.".
Lục Tĩnh Sanh nghĩ đến chính mình nhìn thấu băn khoăn của Diệp Hiểu Quân— phỏng chừng nhận tới lễ vật quý như vậy, có lẽ bị dọa choáng váng.
Diệp Hiểu Quân đem hộp quà nhặt lên, đẩy trở về: "Lễ vật này tôi không thể nhận.".
Lục Tĩnh Sanh nhíu mày: "Lý do?".
"Tôi cùng Bác Triển ký ước làm biên kịch, hiện tại cũng là chủ quản biên kịch, đem công tác làm tốt là chức trách của tôi. Thù lao kịch bản là đủ rồi.".
"Tôi nói, mỗi chủ quản một chiếc".
Lúc này đổi lại là Diệp Hiểu Quân cười:"Mọi người đều đeo đồng hồ giống nhau đi làm, không cảm thấy lúng túng sao?".
Ban đêm mười một giờ.
Thành phố đèn đường như trước sáng ngời, ngã ba, ngã tư xe trước xe sau hướng đến, đèn xe chặt chẽ nối đuôi nhau, giống như một cái đuôi rắn dài uốn lượn.
Lục Tĩnh Sanh uống chút rượu, ngồi ở ghế sau, Tiểu Trầm giúp nàng lái xe.
Vẫn cái giờ này, như trước kẹt xe.
Tiểu Trầm cảm thấy hôm nay không khí rất kỳ quái, tửu lượng Lục Tĩnh Sanh không được tốt lắm, bình thường hơi uống một chút đã hưng phấn mà nói một đường không thôi, huống chi hôm nay còn là tiệc mừng thắng lợi bộ điện ảnh đầu tiên nàng ra tay. Thời điểm vừa bắt đầu còn rất vui vẻ, như thế nào vừa cùng Diệp biên kịch nói hai câu, trở về tựa như thay đổi thành người khác?
Lục Tĩnh Sanh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, từng tòa nhà cao tầng đèn sáng rực rỡ theo trước mắt nàng từng cái chạy qua.
"Mọi người đều đeo đồng hồ giống nhau đi làm, không cảm thấy lúng túng sao?".
Cả hàng lang chìm trong im lặng, thanh âm Diệp Hiểu Quân cũng không cao, một câu ném tới đây làm cho Lục Tĩnh Sanh sắc mặt đều thay đổi.
Diệp Hiểu Quân cũng biết lời nói ra không hơp hoàn cảnh, nhưng nàng thật sự không thể nhận chiếc đồng hồ này, tuyệt đối không thể nhận.
"Được rồi." Lục Tĩnh Sanh kéo khóe miệng, nói thẳng suy nghĩ của mình, "Chiếc đồng hồ này, người khác không có, chỉ tặng cho cô. Tôi thấy đồng hồ cô hỏng rồi, muốn giúp cô mua cái khác thay thế. Không có ý gì khác, chính là doanh số phòng vé của [Phù Sinh] thực tốt, có thể ở trước mặt ba mẹ tôi khoe ra, tôi thật vui vẻ".
Không nghĩ tới Diệp Hiểu Quân thẳng thắn hỏi: "Vì cái gì chỉ tặng cho tôi?".
Ánh mắt đối diện mày qua mày lại, Lục Tĩnh Sanh có chút tức giận: "Tôi thấy vui.".
"Lục tổng." Tiểu Trầm đánh gãy suy nghĩ của nàng, "Sáng mai vẫn là giờ rưỡi tới đón chị sao?".
"ừm." Lục Tĩnh Sanh nói,"Bằng không em dọn đến nhà chị đi, về sau công tác xem chừng sẽ càng bận rộn, em chạy tới chạy lui sẽ rất mệt, chị cũng cần em bên người làm thêm nhiều việc".
"Lục tổng." Tiểu Trầm chớp chớp ánh mắt, "Cái kia...... Kỳ thật em vốn muốn nói với chị, làm hết tháng này em sẽ xin nghỉ......".
"Sao vậy? Tiền lương không đủ?".
"Không đúng không đúng, là mẹ em sinh bệnh, trong nhà không có người, em phải về nhà chiếu cố bà. Em cũng muốn đi làm kiếm tiền, nhưng...... Vạn nhất mẹ em xảy ra chuyện không may, ngay cả một người thân chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không có, làm sao được.".
Lục Tĩnh Sanh ngại nàng nói loại sự tình này xui xẻo: "Được rồi, em sớm một chút trở về chiếu cố người trong nhà, chị sẽ tìm trợ lý mới là em có thể đi rồi.".
"Vâng......".
Lục Tĩnh Sanh: "Bệnh gì?".
Nhắc tới bệnh của mẹ, Tiểu Trầm lau nước mắt: "Hình như là ung thư bạch cầu.".
Lục Tĩnh Sanh trầm mặc một lát, nói:"Được rồi, ngày mai em trở về đi, tìm trợ lý mới cũng không kém chút thời gian. Đêm nay em theo chị trở về, giúp chị đem tư liệu hạng mục mới sửa sang lại đi. Đêm nay vất vả muộn chút đem mọi việc đều làm xong, ngày mai ngủ muộn chút, rồi chị đưa em ra nhà ga.".
Tiểu Trầm thực sự cảm động: "Cám ơn Lục tổng.".
Lục Tĩnh Sanh không nói chuyện.
Suy nghĩ lại bị kéo trở về.
"Tôi thấy vui.".
Ngón tay nắm hộp lễ vật bất giác siết chặt, ánh mắt Diệp Hiểu Quân có chút lấp lánh cùng ngượng ngùng:"Vậy, cám ơn cô.".
Không từ chối nữa, nàng nhận đồng hồ.
Vốn tưởng rằng nàng còn có thể tiếp tục từ chối, ai ngờ nàng nhuyễn đi xuống.
Thần sắc Diệp Hiểu Quân có chút mỏi mệt, ngũ quan thanh tú không trang điểm làm nàng so với thực tế nhỏ hơn vài tuổi, có chút trẻ trung, đôi chút nhu nhược.
Cùng biểu tình khi nàng rơi lệ trước kia không khác biệt gì.
Chính là cảm xúc này, làm cho Lục Tĩnh Sanh cả đêm cũng không mấy vui vẻ.
—-.
[Phù Sinh] là thắng lợi của Bác Triển, là Lục Tĩnh Sanh thắng lợi. Nhưng nàng không thể dừng lại cước bộ.
Ngay sau [Phù Sinh ], bộ [Vân Đoan] liền sau đó tiến tới quay chụp, Lục Tĩnh Sanh vừa mới đánh một hồi chiến thắng, sĩ khí cao trào. [Vân Đoan] có rất nhiều cảnh hành động trên không, một giây tốn vài vạn nguyên.
"Làm." Lục Tĩnh Sanh tâm chí mạnh mẽ, vung tay chi tiền, chỉ cần điện ảnh đạt hiệu quả tốt, rót thêm tiền cũng không tính là gì cả.
Tương Tiểu Phù sau khi nhìn kế hoạch đầu tư của [Vân Đoan] có chút lo lắng, đi tìm Lục Tĩnh Sanh. Lục Tĩnh Sanh đối với chính mình rất tin tưởng, đối với toàn bộ đoàn phim Bác Triển, kịch tổ đều rất tin tưởng. Tương Tiểu Phù cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Lục Tĩnh Sanh thuyết phục khắp nơi đè xuống áp lực đối với Bác Triển, đem nghi ngờ của Tuấn Thiên cũng nuốt trở về, như lúc trước "Tùy hứng" quay [Phù Sinh] giống nhau, nếu là người khác nói "Không được", nàng sẽ không làm, vậy thì nàng vĩnh viễn đều "Không được".
[Phù Sinh] lợi dụng năng lực trong công tác nâng cao doanh thu phòng vé của Tuấn Thiên, với bộ này nàng nghĩ vẫn theo phương pháp cũ như vậy tiến hành. . Truyện Ngôn Tình
Nàng không phải nhà sản xuất, không phải là đạo diễn, không phải quản lý nhân lực, không phải nhân viên chuyên nghiệp đoàn phim, nhưng nàng luôn sợ một chi tiết nhỏ cũng làm cho thất bại.
Lục Tĩnh Sanh trẻ tuổi ngẫu nhiên cũng có chút phân vân, nhưng đa số thời gian đều là tràn đầy tự tin.
Cố Lam đương nhiên không có tham diễn, kịch tổ lựa chọn nam nhân vật chính Cố Thị Quân đã thành danh từ lâu, từng đạt danh hiệu Ảnh đế, nhưng gần đây nhân khí có chút hạ xuống, chính là tinh thần hăng hái muốn tìm kịch bản tốt, ý đồ xoay người. Nữ nhân vật chính Á Khả gần đây danh tiếng cũng rất cao, năm trước bằng vào một bộ cải biên từ tiểu thuyết cổ trang nổi tiếng trên internet đạt đến tiếng tăm nổ tung.
Bên trong giới giải trí, nam nhân dễ lăn lộn, nữ nhân liền khó khăn hơn nhiều. Nữ diễn viên bộ dạng đẹp mắt lại có khả năng diễn xuất đi xuống dưới có thể tràn ra thật nhiều, thế nhưng để đi lên đỉnh cao được lăng xê, cả đời nổi tiếng, trổ hết tài năng được công nhận cũng không phải chuyện dễ.
Á Khả thành công cũng là công ty lựa chọn kịch bản tốt, nhân vật tươi sáng. Ngươi càng lợi hại người xem càng không thích, Á Khả có chút giống con lai, khi cười rộ má lúm đồng tiền liền lộ ra, vừa thấy nàng tâm tình liền tốt.
Khi đó, nhân vật Á Khả diễn này vừa lộ ra, bao nhiêu người muốn giành lấy, kể cả những tiền bối có tiếng trong giới cũng muốn cướp nhân vật này. Cuối cùng Á Khả như thế nào nhận được vai diễn này là chuyện tình làm xôn xao dư luận một thời, đương nhiên nổi tiếng nhất chính là giả thiết nàng qui tắc ngầm nhảy lên giường đạo diễn, đạo diễn ra tay bảo vệ cướp về vị trí Nữ chính cho nàng.
Quy tắc ngầm thì có khối người, vì lợi ích không ngại dơ bẩn cũng người trước ngã xuống, người sau tiến lên, này giường đạo diễn cũng không phải ai cũng đều có thể lên.
Không thể không nói, Á Khả xác thực rất có bản lĩnh. Nếu không, sao lúc này nàng lại có thể giành được vai nữ chính bộ [Vân Đoan] này, như trước là cái nhân vật có thể làm nên tiếng vang.
Á Khả nổi tiếng liền rất nhanh đạp rớt đạo diễn, thông qua người đại diện, nhân vật nữ chính bộ [Vân Đoan] này, Lục Tĩnh Sanh cũng sớm xác định là nàng, Trần Nhĩ cũng là mắt độc, nhắm ngay nghĩ đem Cố Lam đưa vào, đáng tiếc bị Lục Tĩnh Sanh nhanh chóng chặt đứt.
——————.
Tiểu Trầm bận rộn suốt đêm, không chỉ có đem chi tiết toàn bộ hạng mục mới cẩn thận phân loại, còn đánh điện thoại đặt trước một số ít nhà hàng bình thường Lục Tĩnh Sanh thích ăn, ghi chú sẵn số điện thoại tiệm giặt là, dịch vụ xe tải...... Toàn bộ đều lưu lại vào ghi chép trong điện thoại Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh quyết toán tiền lương cho nàng, cho thêm vào hai vạn khối.
Tiểu Trầm một bộ muốn khóc, Lục Tĩnh Sanh chịu không nổi cảnh tượng này liền trấn an: "Em làm việc kỹ lưỡng, đây xem như là tiền thưởng.".
Tiểu Trầm đi rồi, Lục Tĩnh Sanh tìm đên công ty HR giúp nàng tuyển dụng trợ lý riêng mới.
Thế nhưng yêu cầu đối với vị trí trợ lý nàng đưa ra này cũng không phải dễ tìm, đừng nói là nam nhân bình thường, phải là một nam nhân lực lưỡng, phải biết lái xe, từ xe con đến xe tải; có thể một tay xách hơn kg tài liệu lên tầng lầu; văn võ phải song toàn, tốt nhất còn có thể kiêm luôn bảo tiêu...... chiếu theo tiêu chuẩn này có thể tuyển đến cũng chỉ có nam nhân, Lục Tĩnh Sanh tự nhiên là sẽ không tuyển nam nhân tới làm trợ lý riêng.
Ngày đó, Lục Tĩnh Sanh tự mình bê một đống văn kiện từ trong xe hướng văn phòng đi lên, trên cánh tay còn treo một túi xách nhỏ, tầm mắt đều bị che khuất. Thời điểm đi đến trước cửa, bỗng nhiên có người hô một tiếng "Cẩn thận", chữ "Cẩn thận" này còn chưa nói xong liền đâm phải, văn kiện đều rớt hết xuống.
Diệp Hiểu Quân mặc một thân trang phục công sở màu xanh thẫm, một bên tóc vén sau tai, nhìn đống văn kiện này cùng bộ dáng chật vật của Lục Tĩnh Sanh, bất khả tư nghị nói: "Cô đây là......".
"Cô mau giúp tôi nhặt đi, tôi sắp muộn họp rồi.".
Diệp Hiểu Quân bất đắc dĩ hỗ trợ, vừa đem văn kiện đều nhặt lên, thì Lục Tĩnh Sanh đã chạy tới đầu kia hành lang.
"êh này, văn kiện của cô này.".
"Cô lấy giúp tôi đem qua đây đi". Lục Tĩnh Sanh nói, "Cô không đến họp sao?".
Diệp Hiểu Quân:"......".
Sau lần đấy, Lục Tĩnh Sanh dùng Diệp Hiểu Quân đến thuận tay. Vừa lúc đoạn thời gian kia có hai vị biên kịch mới tới, thân là chủ quản biên kịch Diệp Hiểu Quân cũng không thể cả ngày nằm ở nhà viết kịch bản, thêm cả vừa theo đoàn phim quay hai cái kịch bản, một đoạn thời gian, linh cảm trong đầu cơ hồ đều bị ép khô, nghỉ ngơi trong nhà một đoạn thời gian nhắc tới bút liền quên chữ, cái gì cũng không viết ra được, cũng nên đi ra hít thở chút không khí. Đến công ty vài lần đều đụng phải Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh thấy nàng liền khiến cho nàng làm việc, không phải đưa văn kiện chính là sửa sang lại số liệu, phát triển về sau ngay cả cà phê cũng muốn nàng đi mua, cơm trưa cũng bảo nàng liên hệ.
"Lục lão bản." Diệp Hiểu Quân rốt cục chịu không nổi, "Trợ lý của ngài còn không có tuyển được à? Tôi cũng có việc của mình, không quá thích hợp giúp ngài pha cà phê." Đem cốc cà phê hướng trên bàn nàng nhẹ gõ, sắc mặt không tốt. Quả thật Lục Tĩnh Sanh là lão bản của nàng, nhưng phạm vị này thật là làm nàng cũng có chút khó chịu.
Lục Tĩnh Sanh nhìn thoáng qua cổ tay trống rỗng của nàng, ngay khi nàng muốn mở cửa đi ra liền lên tiếng gọi lại: "Diệp tiểu thư.".
Diệp Hiểu Quân trong lòng thở dài một hơi, dừng chân.
"Diệp tiểu thư, cô, biết nấu cơm không?".