Cổ Đạo Thành Tiên

chương 196: tàn đạo chu sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này tất cả mọi người đang nhìn Cố Phong cùng Chu Sơn.

Chu Sơn chủ động khiêu khích để mọi người có chút kinh ngạc, mà Cố Phong quả quyết đáp ứng, cũng để cho mọi người có chút kinh ngạc.

Ngoan Nhân Chu Sơn tại kinh thành tuyệt đối lớn hơn Cố Phong nhiều, nhưng Cố Phong gần đây bày ra thực lực cũng không tầm thường.

Đối với hành vi chủ động khiêu khích xuất hiện của Chu Sơn, Cố Phong cũng có chút không hiểu, dù sao mình trước đó cũng không quen biết Chu Sơn này.

Ai không có việc gì sẽ ở dưới tình huống không biết đối phương, chủ động trêu chọc đối phương?

Rất hiển nhiên, Chu Sơn này chính là đang chủ động trêu chọc Cố Phong.

Đối với hắn chủ động trêu chọc, Cố Phong tuy nghi hoặc, nhưng cũng không quá để ý. Nghi hoặc cũng vô dụng, đối phương cũng sẽ không nói cho ngươi hắn âm mưu, biện pháp duy nhất chính là để hắn trả giá đắt.

Nhìn qua Cố Phong lên đài, Lôi Hành Quyền mắt thấy hết thảy khóe miệng nhịn không được hơi giương lên.

Chu Sơn là do hắn cố ý thả ra khiêu khích Cố Phong. Từ sau khi Chu Sơn dựa vào thực lực đánh vào tầng thứ ba Đấu Cổ Tràng, Lôi Hành Quyền vẫn luôn để ý đến hắn. Chỉ là Chu Sơn này tâm cao khí ngạo, lại gây thù hằn vô số, dẫn đến không ít thế lực ở Thịnh Kinh thành cũng không nguyện mời chào hắn.

Một tán tu, ở Thịnh kinh thành tu hành, không có chỗ dựa là không thể thực hiện được. Tài nguyên chính là vấn đề lớn nhất sinh tồn, lực lượng một người đấu không lại lực lượng tập thể.

Bởi vậy Chu Sơn vẫn muốn nương tựa vào quyền Lôi Hành, dù sao quyền Lôi Hành là trưởng tử của Đại thiếu gia ở Thịnh Kinh thành, Lôi Đạo Thiên. Nếu là từ hoàng thất mà nói, ít nhất cũng là nhân vật như thái tử. Bởi vậy Chu Sơn mới muốn nịnh bợ quyền Lôi Hành, nhưng Lôi Hành Quyền cũng không lập tức đáp ứng Chu Sơn, mà là để Chu Sơn đánh bại Cố Phong, mới có thể thu lưu Chu Sơn.

Mặc dù Chu Sơn được người ta gọi là Ngoan Vương, nhưng cũng biết rõ sự tàn nhẫn của mình không là gì trước mặt Cổ Sư tứ đoạn ngũ đoạn. Nhất là ở Thịnh Kinh thành này, nếu không tìm được chỗ dựa vững chắc, sau này mình rất khó sống sót, bởi vậy Chu Sơn đồng ý.

Lúc này Chu Sơn nhìn Cố Phong, trong mắt lộ ra hung ác.

Cố Phong xuất thủ trước, Cửu Ngưu Cổ dẫn đầu vận chuyển, Cửu Ngưu Chi Lực ầm vang mà đến.

Chu Sơn hừ lạnh một tiếng, lúc này vận chuyển Tụ Sơn cổ.

Trong chốc lát, một ngọn núi loại nhỏ trực tiếp đánh tới phía Cố Phong.

Phịch một tiếng, Cửu Ngưu Chi Lực đem ngọn núi đụng nát bấy, nhưng trong chốc lát nát bấy ngọn núi lại lần nữa khép lại, trực tiếp đem Cửu Ngưu Chi Lực vây khốn. Chỉ nghe được một tiếng kêu đau đớn, Cửu Ngưu Chi Lực tan rã.

Cố Phong thấy thế, không khỏi hơi nhíu mày, đơn giản là hắn nhìn thấy khóe miệng Chu Sơn vậy mà tràn ra một tia máu tươi.

Nhưng lại rất nhanh bị gia hỏa này nuốt xuống.

Tên gia hỏa này yếu ớt như vậy sao?

Cố Phong cũng không tin Chu Sơn là người yếu ớt như vậy, nhưng sau một khắc, Chu Sơn lại phát động công kích, Chu Sơn vận chuyển cổ Khai Sơn, một ngọn núi cao xuất hiện dưới chân Cố Phong, dường như muốn phá vỡ thân thể của Cố Phong.

Cố Phong trong lòng cả kinh, đơn giản là hắn phát giác được lực công kích của gia hỏa này so với trước đó cao hơn không chỉ gấp mấy chục lần.

Phịch một tiếng, Cố Phong dưới sự gia trì của Huyễn Long Cổ, từ trong núi cao lăn xuống, thân thể vững vàng đứng ở trên lôi đài, còn không đợi Cố Phong có cơ hội thở dốc, Chu Sơn hét lớn một tiếng: Song sơn va chạm!

Song sơn va chạm, là sát chiêu Chu Sơn nghiên cứu ra được.

Cố Phong vừa nhìn, chỉ thấy hai bên trái phải của mình thình lình xuất hiện hai ngọn núi. Lúc này hai ngọn núi lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh úp về phía Cố Phong. Phàm là Cố Phong phản ứng chậm một chút, tất nhiên sẽ bị đâm chết ở giữa hai ngọn núi.

Cố Phong thấy thế vận chuyển cổ Bạo Tăng, chân nguyên không ngừng vận chuyển, mới lặng yên tránh thoát một kích.

Nhưng lực chấn nhiếp do hai ngọn núi va chạm sinh ra, lại đánh bay Cố Phong ra ngoài, Cố Phong lăn trên mặt đất, trên lưng đã xuất hiện máu tươi.

Khi nhìn đến đây, người dưới lôi đài không ngừng lắc đầu.

"Bắt đầu từ lúc này, Cố Phong không chiếm được thượng phong, Cố Phong không phải nhất định phải thua sao?"

"Khương hay vẫn là gừng càng già càng cay, chỉ trách Cố Phong vận khí không tốt, vậy mà gặp Chu Sơn."

"Ta như thế nào cảm giác Chu Sơn đang đùa bỡn Cố Phong?"

"Cảm giác của ngươi là đúng, đặc điểm chiến đấu của Chu Sơn chính là, chỉ cần ngươi không hô nhận thua, hắn sẽ từng bước một tra tấn ngươi, cho đến khi ngươi sức cùng lực kiệt, chờ ngươi hô nhận thua, ngươi chỉ còn lại một hơi thở... Nhưng sẽ không chết, nhưng lúc đó sống không bằng chết. Rất nhiều người giao chiến với hắn, đều bị hắn hung hăng tra tấn qua trên lôi đài."

"Hiện tại cách làm chính xác nhất của Cố Phong, hẳn là lập tức nhận thua, như vậy có thể bớt chịu một chút đau khổ da thịt. Bằng không đến lúc đó, Cố Phong cầu xin tha thứ cũng không phát ra được, chỉ có thể bị hành hung một trận, tăng thêm đau xót."

"Chẳng trách Chu Sơn bị người ta gọi là ngoan nhân... Là thật sự tàn nhẫn a..."

Có người cảm khái nói.

Nhưng lập tức có người phản bác: "Không, ngươi sai rồi."

"Hắn bị gọi là Ngoan Nhân, không phải bởi vì hắn tàn nhẫn với người khác, mà là bởi vì hắn tàn nhẫn với mình."

"Cái gì? Tàn nhẫn với mình?"

Có người không hiểu.

"Ngươi tiếp tục xem sẽ biết... Cũng không biết Cố Phong có đáng giá để Chu Sơn đối với mình tàn nhẫn cỡ nào."

Người biết chuyện cũng không trả lời, mà là ánh mắt đặt ở trên lôi đài, người biết chuyện hắn cũng cười cười không nói, một bộ xem kịch vui.

"Cẩu Vương quả thật là danh bất hư truyền, thật là một con chó hoang điên."

Cố Phong trào phúng nói: "Nhưng điểm bổn sự ấy, có thể đánh bại không được ta."

"Bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy thôi sao?"

"Cháu trai, ngươi thật khiến ông nội hơi thất vọng."

Không thể không nói, mọi người vẫn rất bội phục Cố Phong, lúc này cục diện đều rõ ràng như vậy, Cố Phong còn dám há mồm trào phúng Chu Sơn.

Chu Sơn cười lạnh một tiếng: "Cố Phong, kế tiếp, hi vọng ngươi còn có thể mở miệng nói chuyện."

Ngay sau đó, Cố Phong liền thấy Chu Sơn làm ra một cái hành vi khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.

Chỉ thấy Chu Sơn móc ra một thanh chủy thủ, sau đó cắm vào ngực mình trước mặt mọi người!

Máu tươi chảy đầy đất...

Quần áo Chu Sơn cũng bị máu tươi nhuộm đỏ...

Nhưng khí tức của Chu Sơn lại không hề lộ ra vẻ mệt mỏi, ngược lại càng thêm cường thịnh.

Cố Phong mở miệng nói: "Ngươi lấy sơn đạo làm phụ, tàn đạo làm chủ? Quả nhiên là một con chó điên."

Cổ Sư trăm đạo, khó tránh khỏi có mấy đạo đặc biệt.

Tỷ như Cố Phong Sát Đạo, Lâm Huyết Thiên Huyết Đạo, cùng với Mộng Đạo, Huyễn Đạo các loại...

Tàn đạo cũng là một con đường đặc biệt, nhưng rất nhỏ.

Cổ Sư bình thường không dám chọn hắn, Cố Phong cũng từng cân nhắc qua, nhưng bởi vì tu luyện đạo này, phải không ngừng tự mình hại mình mới có thể thông qua cổ trùng thu hoạch được lực lượng, loại lực lượng này mặc dù rất cường đại, nhưng cũng dễ dàng phản phệ.

Nếu là thành công khắc chế còn tốt, nếu là không có áp chế được, tàn phế chính là tàn phế... ngực sẽ không khép lại.

Người tu luyện tàn đạo, nếu vận dụng tự nhiên, cắt đầu ngón tay, đầu ngón chân, mổ bụng, đến lúc đó cũng sẽ tự động khép lại.

Nhưng nếu vận dụng không tự nhiên, mình nhất định sẽ thương vong.

Cố Phong nhìn Chu Sơn, cũng hiểu tại sao người này được gọi là Ngoan Vương.

Tu luyện tàn đạo, gia hỏa này đối với mình thật sự tàn nhẫn a.

Chu Sơn trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai, "Cố Phong, sát đạo của ngươi ở trước mặt ta tàn đạo, còn khiếp nhược vài phần đây... ngươi ở trước mặt ta, cũng chỉ có phần chờ chết."

Cố Phong thì lắc đầu nói: "Đạo nhìn người, không nhìn đạo."

"Chỉ có người khiếp nhược, không có người khiếp nhược nói."

Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.

Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio