Cố Phong vừa mới chuẩn bị ứng đối, thời điểm liều chết đánh cược một lần, một bóng hình xinh đẹp liền chắn ở trước mặt hắn...
Một mạng nhện đã ngăn cản công kích của Hàn Bác!
Người đến không ai khác chính là Tống Quân Vân!
"Ngươi!"
Hàn Bác căm tức nhìn Tống Quân Vân.
"Tôn tử... Nơi này là đổ thạch tràng, nghiêm cấm tư đấu! Đây là địa bàn của ta, còn không cho phép ngươi giương oai!"
Tống Quân Vân lạnh nhạt nói.
Thấy nàng đến, trong lòng Cố Phong cũng hơi nhẹ nhàng thở ra...
Xem ra cuộn da dê không lừa hắn, Tống Quân Vân quả thật không phải kẻ lạm sát...
Ở Phong Ma Cốc, không có tập tính lạm sát, quả thực chính là một cổ thanh lưu...
Dưới tình huống lúc đó, mình nhất định phải lựa chọn...
Nếu như cũng cười ha ha giống những người khác, giúp Hàn Bác che giấu đi, cho dù mình ở chỗ này không chết, bảy ngày sau vẫn phải trở về dược viên, mà nếu trở lại dược viên, đó chính là lành ít dữ nhiều, không phải do hắn.
Bởi vậy Cố Phong nhất định phải lựa chọn ngay lập tức...
Hàn Bác đứng đội, rất có thể Hàn Bác sẽ bị đâm...
Chỉ có đứng đội Tống Quân Vân mới có thể bảo vệ được một mạng...
"Lão ma nữ, ta và ngươi ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu nhìn! Hừ!"
Hàn Bác phất tay áo bỏ đi, nhưng ánh mắt lại hung hăng rơi vào trên người Cố Phong.
Cố Phong trong lòng bi ai cảm khái, đây chính là kẻ yếu...
Ân oán giữa cường giả và cường giả, không thể đưa ra lựa chọn ngay lập tức... Như vậy, chỉ có tìm kẻ yếu trút giận...
Không hề nghi ngờ, mình đã trở thành đối tượng cho Hàn Bác trút giận...
Mình cũng có thể tưởng tượng được, nếu mình đi ra khỏi sòng cược này, Hàn Bác nhất định sẽ phái người tới thu thập mình.
Thân phận đệ tử Thiết Thanh Nguyên chỉ hữu dụng ở dược viên, ra khỏi dược viên thì chẳng là gì cả.
Đám người dần dần tản ra...
Vào lúc này...
Tên béo Tạ Phi Lai xuất hiện...
Nhìn thấy đám người này tản đi, Tạ Phi Lai cũng mặc kệ tất cả, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tống Quân Vân.
"Trưởng lão, vừa rồi ta bị tiêu chảy... Ta không có kịp thời đưa ngoan thạch tới... Ngươi muốn đánh muốn phạt tất nhiên muốn làm gì thì làm. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Phong ca của ta!" Tạ Phi Lai xem ra, lão ma nữ này chắc chắn thua cuộc... Lúc này trong lòng đang bốc hỏa đấy...
Tống Quân Vân lạnh nhạt nói: "Lừa chức, tự mình đi Chấp Pháp đường nhận năm mươi trượng..."
"Lão nương không rảnh để ý đến ngươi..."
"Lại có xuống dưới, lăn ra bãi đánh bạc..."
"Vâng! Đa tạ trưởng lão!"
Tạ Phi Lai trong lòng thở phào nhẹ nhõm...
Nhưng vào lúc này, Cố Phong mở miệng nói: "Tống trưởng lão... Chuyện này không liên quan đến tên mập..."
Tống Quân Vân lạnh lùng nói: "Còn không mau đi?"
Tạ Phi giật mình, lúc này kéo Cố Phong, dùng ánh mắt cầu xin Cố Phong đừng nói nữa... Lập tức ngựa không dừng vó rời khỏi sòng cược đá.
Tống Quân Vân khinh thường nhìn Cố Phong: "Ở Phong Ma Cốc này, thực lực mới là tất cả. Hắn đã đày đến chỗ ta, mạng của hắn ta sẽ định đoạt... Thật sự cho rằng trở thành Cổ Sư thì có thể muốn làm gì thì làm sao?"
"Ở Phong Ma Cốc, Cổ Sư ba đoạn có được quyền lợi tuyệt đối, giết chết mấy Cổ Sư, cũng sẽ không bị trách cứ..."
"Ngươi thật sự cho rằng ngươi giúp ta, ngươi cầu tình thay hắn, ta sẽ tiếp nhận sao?"
"Nhưng mà nể ngươi hôm nay biểu hiện không tệ, cút đi..."
Tống Quân Vân xoay người muốn rời đi...
"Nếu ta đi ra ngoài, coi như mất mạng."
Cố Phong lúc này nói: "Hàn Bác đã theo dõi ta, chỉ cần ta rời khỏi nơi này..."
"Vậy liên quan gì đến ta?"
Tống Quân Vân nhăn mày lại, trong nháy mắt đã tới trước mặt Cố Phong, tay trắng trực tiếp bóp cổ Cố Phong, thân thể nằm ở bên cạnh Cố Phong.
Trong mắt lại mang theo ý cười, "Vật nhỏ, đây là mạng của ngươi... Nhất định bị ta đùa bỡn mệnh..."
"Ai bảo ngươi thực lực thấp chứ?"
"Như vậy đi, cho ngươi một cơ hội... cởi sạch quần áo, giống như một con chó quỳ xuống cầu ta... Ta sẽ bảo vệ ngươi một ngày."
"Bằng không, hiện tại ta sẽ ném ngươi ra bên ngoài sòng cược đá..."
Cố Phong sắc mặt ngưng trọng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Tống Quân Vân lại có thể dùng chiêu này!
Đúng vậy, Cố Phong không thể không thừa nhận nàng có vài phần nhan sắc. Có lẽ không ít nam nhân ăn bộ dáng này của nàng! Nhưng Cố Phong mới có mười lăm tuổi, Tống Quân Vân đã hơn ba mươi tuổi, ở trong mắt Cố Phong, đây đã là một lão bà rồi. Uy bức lợi dụ, đối với Cố Phong không hề có tác dụng.
Lúc này, một bóng người nhanh chóng đi tới.
"Sư phụ, không tốt rồi... Tiểu sư muội đã xảy ra chuyện."
Một nam tử bước nhanh tới, vẻ mặt sốt ruột.
Nam tử này da trắng nõn, mười ngón thon dài, nếu không phải có yết hầu, Cố Phong thật sự cho rằng người này là một nữ nhân...
Bên hông tên này treo một khối lệnh bài đỏ thẫm... Cổ Sư nhị đoạn...
"Tiểu Ngư đã xảy ra chuyện?"
Nghe đến đó, Tống Quân Vân biến sắc, cũng không kịp quản Cố Phong, lúc này lại quay người rời đi.
Cố Phong dừng lại ở hiện trường, cau mày...
Vốn cho rằng lần này mình đến đổ thạch tràng có thể tìm một chỗ dựa khiến Thiết Thanh Vân kiêng kị, không nghĩ tới lại bị Tống Quân Vân này lừa một vố!
Nhưng lúc này cũng không phải lúc để rời đi...
Cố Phong ngồi ở trên ghế, hiện giờ đi ra ngoài không được, không đi ra cũng không được...
...
"Phế vật! Đều là một đám phế vật! Tiểu Ngư còn chưa ngưng tụ nguyên hải! Ai cho phép các ngươi luyện hóa cổ trùng cho nàng?"
Tống Quân Vân căm tức nhìn đám đệ tử và tạp dịch xung quanh.
Nam tử lúc trước thông báo cho Tống Quân Vân tên là Tần Thái, lập tức quỳ xuống nói: "Sư phụ, là cổ trùng mà tiểu sư muội lén lút cầm... Chúng ta thật sự không biết..."
"Chát!"
Tống Quân Vân tát một cái: "Phế vật! Nếu nàng xảy ra chuyện, ta sẽ giết các ngươi."
Tống Quân Vân nhăn mày lại, bắt đầu chữa thương cho cô gái nằm trên giường...
Nhưng dù sao nàng cũng không phải y sư chuyên nghiệp, chân nguyên của nàng quá mức cường đại, một khi điều khiển không tốt, tất nhiên sẽ tạo thành trùng kích đối với cơ thể nữ hài. Nhẹ thì không thể tu luyện, nặng thì tổn thương đến tính mạng. Ở thế giới này, phần lớn Cổ Sư đều tu luyện theo hướng chiến đấu, chỉ có tu luyện theo phương hướng khác.
Bỗng nhiên, trong đầu Tống Quân Vân chợt lóe lên một tia sáng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn nói ngay: "Bên ngoài có một người quái dị, chắc vẫn chưa rời đi. Dẫn hắn tới đây cho ta!"
Tần Thái gật đầu rời khỏi phòng.
Tần Thái bụm mặt bị đánh, lúc này lại nở nụ cười... Đó là nụ cười hạnh phúc...
Khi thấy Cố Phong không đi, Tần Thái hai tay để sau lưng, đi tới trước mặt hắn, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi chính là người xấu xí? Đi theo ta."
Cố Phong sững sờ, lại hỏi: "Đi chỗ nào?"
Tần Thái hừ lạnh một tiếng nói: "Để ngươi đi theo ta thì đi theo ta, lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?!"
"Phế vật sở dĩ là phế vật, cũng là bởi vì nói nhảm quá nhiều! Sư phụ ta triệu kiến phế vật ngươi, là phúc phận mà phế vật tam sinh tam thế ngươi tu luyện được!"
"Nếu không muốn chết, thì đi theo ta!"
Cố Phong nhíu mày, nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
Tiến vào trong một gian phòng, Cố Phong lại thấy tất cả mọi người đang quỳ... Mà mấy tên tạp dịch trong phòng đã sắp tắc thở... Máu tươi gần như phủ kín cả nền gạch...
Thấy cảnh này, Cố Phong nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Tống Quân Vân.
Lại thấy Tống Quân Vân chỉ vào cô bé nằm ở trên giường nói: "Cứu cô bé, chuyện Hàn Bác ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...