"Tần sư huynh! Tần sư huynh!"
Cố Phong gọi Tần Thái lại.
Tần Thái buồn bực nói: "Gọi ta làm gì?"
Cố Phong nói: "Tần sư huynh, ngươi thấy Tạ Phi tới không? Hơn nửa năm qua, ta chưa từng thấy bóng dáng hắn, hắn là bị Tống trưởng lão phái đi chấp hành nhiệm vụ sao?"
Tần Thái thì nói: "A, ngươi nói hắn a... Tên này đã rời khỏi đổ thạch tràng, hiện tại làm thuộc hạ dưới trướng dược viên."
Lời vừa nói ra, trong lòng Cố Phong lộp bộp một chút... Trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm không tốt...
"Ơ... Ở dược viên?"
Cố Phong thì nói: "Đang yên đang lành làm sao đi dược viên?"
Tần Thái thì nói: "Sư phụ điều ngươi tới đây, Thiết Thanh Nguyên hướng sư phụ đòi người, sư phụ ta không cho. Thiết Thanh Nguyên liền yêu cầu chỉ cần cho một người sống đi dược viên hỗ trợ là được, vì thế liền hỏi mập mạp có đi hay không, mập mạp trực tiếp đáp ứng."
"Còn có việc gì sao?"
"Không... Không có. Đa tạ Tần sư huynh..."
Cố Phong nói lời cảm tạ rồi rời đi.
Thời khắc xoay người, Cố Phong sắc mặt khó coi trước nay chưa từng có.
Hắn không thể nào ngờ rằng mình vất vả lắm mới trốn ra được, tên béo Tạ Phi này lại chạy được...
Tên mập chết bầm này, đầu heo, Tống Quân Vân bảo ngươi đi thì ngươi đi thật sao!!
Hai tay Cố Phong nắm chặt...
Hắn đã tưởng tượng được, Tạ Phi Lai rất có thể gặp phải bất trắc...
Có nên đi dược viên một chuyến không?!
Cố Phong híp hai mắt lại, lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Hiện giờ mình đi dược viên tìm Thiết Thanh Nguyên đối chất, Thiết Thanh Nguyên khẳng định không đồng ý.
Hơn nữa hiện tại mình thế đơn lực bạc, không đủ năng lực chiến đấu, mình cũng không phải là đối thủ của Thiết Thanh Nguyên.
Muốn xem mập mạp có an toàn hay không, vậy thì lén lút đi...
Không có ai so với Cố Phong càng quen thuộc lộ tuyến dược viên hơn...
Cách dược viên mấy trăm mét, Cố Phong dừng bước quan sát...
Dược Viên vẫn là Dược Viên kia...
Dược liệu vẫn đang khỏe mạnh phát triển...
Trừ thiếu đi thân ảnh Cố Phong, những thứ khác nhìn qua hết thảy đều bình thường.
Nhưng Tạ Phi Lai bị điều đến nơi này, nhưng mình lại chậm chạp không thấy bóng dáng của hắn...
Chờ đợi hồi lâu, chỉ thấy Thiết Thanh Nguyên từ trong phòng đi ra một lần...
Bởi vì trời sắp tối, Cố Phong cũng không dám ở lâu, dù sao đêm tối là không an toàn nhất.
Giữa ban ngày nếu Thiết Thanh Nguyên phát hiện mình, mình lớn tiếng kêu cứu nói không chừng còn cứu được...
Đêm hôm khuya khoắt, mình lớn tiếng kêu cứu, đoán chừng quỷ cũng không thèm để ý đến hắn.
Cố Phong liên tiếp quan sát dược viên bảy ngày, nhưng lại không quan sát được bóng dáng Tạ Phi...
Ngày thứ tám, khi Cố Phong cho rằng Tạ Phi đến thật sự gặp nạn...
Bỗng nhiên...
Gian phòng xanh thẫm có chút thay đổi...
Chỉ thấy một thân ảnh mặc áo đen đi ra từ trong phòng...
Thân ảnh kia rõ ràng là Tạ Phi tới, dù sao ở cùng hắn đã lâu, Cố Phong cũng sẽ không nhận sai.
Nhưng kỳ quái là, tốc độ của Tạ Phi Lai rất chậm... phảng phất như một đứa trẻ vừa mới biết đi lại có chút điên đảo...
Cũng chính vì vậy, Tạ Phi còn chưa đi được mấy bước, đã hoàn toàn ngã trên mặt đất...
Nhưng quỷ dị chính là, cho dù ngã xuống đất, bước chân Tạ Phi vẫn làm ra tư thế đi về phía trước... Hai cái chân ở giữa không trung thong thả cong lại...
Một màn này khiến da đầu Cố Phong tê dại...
Ngay sau đó, Thiết Thanh Nguyên đi ra...
Hắn trực tiếp khống chế Tạ Phi ở trong hư không đạp hai chân... Sau đó trực tiếp kéo vào trong phòng...
Không sai... Là kéo...
Hình như là đang xử lý loại thủ pháp thi thể kia...
Cố Phong hô hấp không khỏi dồn dập lên...
Trong nháy mắt, sau lưng hắn không khỏi phát lạnh!
Có thể xác định Tạ Phi không chết, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, sống còn không bằng chết.
Cho Cố Phong cảm giác Tạ Phi Lai giống như một con rối gỗ bị giật dây vậy...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cố Phong không dám dừng lại, lập tức trở về Đấu Cổ trường.
Đóng cửa phòng lại, Cố Phong khiến cho mình tỉnh táo lại...
Lập tức hỏi quyển da dê, "Nói cho ta biết, Thiết Thanh Nguyên rốt cuộc muốn làm gì?"
Quyển da cừu hiện ra chữ, "Luyện cổ."
Luyện cổ...
Nhìn thấy hai chữ này, đầu óc Cố Phong như muốn nổ tung!
Luyện cổ có ba loại hàm nghĩa...
Một là luyện hóa cổ trùng chưa luyện hóa, quá trình này gọi là luyện cổ.
Một loại khác là tăng một đoạn cổ lên cổ Nhị Đoạn, cổ Nhị Đoạn lên tới cổ Tam Đoạn, cứ thế mà suy ra, quá trình này cũng gọi là luyện cổ.
Mà loại thứ ba... Chính là cổ Luyện Nhân.
Người là linh, cổ là tinh.
Lấy người luyện cổ, có thể luyện ra cổ cường đại.
Nhưng cái giá này rất lớn...
Đối với bản thân Cổ Sư mà nói, cũng là một loại khảo nghiệm cực lớn...
Nói như thế, Tạ Phi Lai bị hắn lấy ra luyện cổ?
Cố Phong nhắm mắt lại...
Ngày xưa đã rõ ràng ở trước mắt...
Tất cả những thứ này đều là một lần tạo hóa.
Mình có ý rời khỏi dược viên, Tạ Phi Lai Vô Tâm tiến vào dược viên...
Mình sống rồi, hắn đã chết.
Đương nhiên, trong lòng Cố Phong không có cảm giác áy náy, chỉ có cảm thương đối với người quen đã chết...
Người tạo ra cái chết cho Tạ Phi không phải là hắn...
Trong tình huống lúc đó, mình không thể nói rõ cho Tạ Phi biết phải rời xa dược viên, mà hắn cũng không nghĩ tới Tạ Phi tới dược viên...
Tất cả những thứ này đều là do Tống Quân Vân...
Nhưng mình không có khả năng đi báo thù cho Bàn Tử, tìm Tống Quân Vân gây phiền toái...
Cho dù quan hệ tốt cũng không thể...
Hiện thực cũng chỉ có thể là hiện thực...
Mình hiện tại có thực lực gì, mình rất rõ ràng... Ở Phong Ma Cốc tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, càng đừng đề cập đắc tội Tống Quân Vân.
Hiện nay Tống Quân Vân chính là chỗ dựa của mình...
Tống Quân Vân yêu quý Tống Thư Ngư, vậy mình và Tống Thư Ngư đến gần một chút...
Một năm, hai năm, ba năm cũng được!
Sự thật nói cho Cố Phong, làm chuyện gì cũng cần ẩn nhẫn!
...
Lại qua hơn nửa năm...
Một năm này, Cố Phong mười bảy tuổi rồi...
Thân hình cũng cao lên không ít, thân hình cũng càng ngày càng rắn chắc...
Ngày hôm đó...
Cố Phong đứng trên lôi đài Đấu Cổ trường...
Các Cổ Sư dưới đài khàn cả giọng hô hào...
Cố Phong là người mới, bởi vậy không ai coi trọng hắn cùng đối phương gọi Trương Mãnh quyết đấu.
Trương Mãnh, một Cổ Sư trung kỳ, chiến tích năm trận thắng liên tiếp, tỷ lệ thắng rất cao.
Trương Mãnh điều khiển cổ Ngưu Lực,
Loại cổ trùng này là gia tăng lực đạo bản thân...
Dưới một quyền này có thể so với một Ngưu lực...
Mà toàn thân trên dưới Trương Mãnh đều là cơ bắp...
Cố Phong tuy rằng cao lớn, nhưng khổ người lại không lớn như Trương Mãnh kia!
Mà Trương Mãnh kia vừa lên đài liền không chút khách khí phát động công kích với Cố Phong...
Cố Phong cũng không lựa chọn giao thủ cứng đối cứng... Ngay cả thế công của Trương Mãnh với hắn mà nói tựa như con kiến...
Cố Phong từ nhỏ tập võ, cộng thêm hai năm qua vẫn luôn gia tăng hình thức Quy Giáp Cổ và chiến đấu...
Bởi vậy đối với bản thân Cố Phong mà nói, giải quyết Trương Mãnh này không cần phí quá nhiều sức lực...
Nhưng bản thân Cố Phong cũng không phải là một người thích náo động...
Khiêm tốn mãi mãi là một bảo vệ...
Đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của Trương Mãnh, Cố Phong trước tiên dùng Quy Giáp Cổ chống cự... Sau đó lại lui về phía sau! Một lui rồi lại lui! Một lui rồi lại lui!
Khiến tất cả mọi người cho rằng Cố Phong sắp nghỉ bức...
Cố Phong mới bắt đầu đánh trả...
Nhưng Cố Phong không lập tức giết hắn...
Mà là bắt đầu từng bước một phản kích...
Cuối cùng khi Trương Mãnh dừng tấn công thở dốc, Cố Phong đánh một quyền vào cổ họng hắn!
Mà yết hầu là một trong những nơi yếu ớt nhất...
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Trương Mãnh ứng tiếng ngã xuống đất! Không còn khí tức!
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...