“Mẹ không tức giận.” Kiều Tâm Uyển ngồi xổm xuống nhìn con gái, ánh mắt âm thầm nhìn trừng trừng Cố Học Võ, rồi lại dịu dàng nhìn về phía Bối Nhi: “Bối Nhi đi chơi đi. Lát nữa mẹ sẽ chơi với con.”
Bối Nhi liếc nhìn Cố Học Võ, mấy tháng không gặp, Bối Nhi đã không còn chút ấn tượng nào về anh. Đôi mắt to liếc nhìn Cố Học Võ một cái rồi sau đó lại đi chơi búp bê.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển không biết phải làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại: “Tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh ra ngoài cho tôi.”
Cố Học Võ vẫn đứng im, Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn đẩy anh thì di động lại vào lúc này vang lên. Kiều Tâm Uyển đành phải nhận điện thoại trước. Cô liếc nhìn Cố Học Võ, tin chắc anh không hiểu tiếng Đan Mạch nên cô nói khẽ với người bên kia đầu dây. Nhưng rất nhanh, lông mày cô liền nhướng lên. Cô không giỏi nấu cơm, mà chính xác là không biết nấu. Trước khi đến Đan Mạch, cô đã chọn lựa rất lâu trên mạng mới liên hệ thuê được một bảo mẫu biết làm cơm kiểu Trung Quốc, cũng biết làm cơm Tây. Nhưng hôm nay bảo mẫu lại nói là có việc, tạm thời không tới được, phải ngày mốt mới có thể tới. Như vậy tính ra thì cô và Bối Nhi lo giải quyết ba bữa cơm ở bên ngoài một ngày. Việc này không quan trọng, quan trọng nhất là Bối Nhi không thích ra ngoài ăn lắm.
Tắt điện thoại, Kiều Tâm Uyển còn đang suy nghĩ buổi tối nên ăn cái gì thì lại thấy Cố Học Võ đã cởi áo khoác, tới trước bàn trà chơi với con gái. Ngoại trừ con búp bê biết nói ấy anh còn mang theo một cái máy kể chuyện cổ tích thiếu nhi, đàm thoại bằng hai thứ tiếng. Có thể ca hát lại còn có thể kể chuyện cổ tích.
Bối Nhi lập tức bị hấp dẫn, bàn tay nhỏ bé cầm cái máy kể chuyện hình con gấu kia liên tục ấn, nghe bên trong phát ra giọng nói mà vừa ấn vừa cười. Nhất thời cũng quên mất, con bé trước đây rất ghét Cố Học Võ.
Sau khi đến Đan Mạch, Kiều Tâm Uyển ngày nào cũng chơi với con gái, nhưng bộ dạng con gái vui vẻ như thế này thì đúng là hôm nay cô mới lần đầu tiên nhìn thấy. Con nít dễ vui vẻ thật. Chỉ một món đồ chơi là có thể khiến con gái cười vui vẻ. Còn người lớn muốn vui vẻ lại phức tạp hơn, vấn đề phải suy nghĩ cũng nhiều hơn, cái này cái kia cứ như thế lân phiên vướng víu. Rất nhiều mẩu chuyện, rất nhiều hồi ức hiện lên trong đầu khiến ngực cô đau nhói.
Những cơn đau này khiến cô không thể di chuyển, muốn đuổi Cố Học Võ ra ngoài, lại đột nhiên nhớ tới, đã lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Bối Nhi chấp nhận Cố Học Võ. Trước kia, lần nào nhìn thấy Cố Học Võ con bé đều xoay mặt đi, nếu không thì khóc suốt. Ngày mai là sinh nhật Bối Nhi, cô biết, Cố Học Võ cũng biết, anh từ xa như vậy tới chúc mừng sinh nhật Bối Nhi…
Trong lòng trào dâng nỗi chua sót mà không từ ngữ nào có thể hình dung được. Kiều Tâm Uyển không muốn nhìn, xoay người vào trong bếp. Đến đây đã mấy tháng mà cô vẫn chưa từng nấu cơm. Cô luôn không thích vào bếp.
Bây giờ cũng không còn sớm, Bối Nhi không thích ra ngoài ăn, cô lấy ra di động tính gọi thức ăn bên ngoài, ánh mắt lại dừng trên Cố Học Võ đang ở trong phòng. Cô cầm di động đi vào bếp, vừa gọi điện, vừa tìm trong bếp xem có cái gì ăn. Cô nhớ lần trước cô có mua mì ăn liền, còn Bối Nhi thì tạm thời lấy hộp cháo Bát Bảo ăn liền đã mua ra cho con bé ăn trước. Ngày mai sẽ dẫn con bé ra ngoài ăn.
Mới vừa lấy mì ra đặt lên bệ thì điện thoại cũng thông, không ngờ Cố Học Võ lại đi vào, nhìn thấy gói mì trên bệ trong mắt liền hiện lên một tia phản đối.
“Em cho con gái ăn cái này?”
“Alo.” Giọng bên kia đầu dây khiến cơ thể Kiều Tâm Uyển hơi giật mình, không đợi cô phản ứng, điện thoại trên tay đã bị Cố Học Võ cầm lấy, nhìn gói mì vẻ mặt không tán thành, trừng cô.
“Cái này là tôi ăn.” Kiều Tâm Uyển cũng không muốn anh nghĩ cô ngược đãi con gái: “Con gái ăn cháo. Buổi tối tôi có chuẩn bị sữa bột.”
Hơn nữa cô tìm không được, đang định gọi đồ bán ở ngoài. Vươn tay muốn lấy lại điện thoại, Cố Học Võ lại thuận tay cất điện thoại vào túi mình. Cô muốn nói cái gì thì anh đã lướt qua cô đi vào bếp, anh đứng đó đưa mắt tùy ý quét qua một lượt, căn bếp không tính là nhỏ nhưng rất sạch sẽ, được người ta dọn dẹp không tồi. Chẳng qua nhìn bộ dạng Kiều Tâm Uyển tìm đồ là có thể biết cô với căn bếp này xa lạ đến thế nào.
Cánh tay dài duỗi ra, kéo cô lại. Bóng dáng cao lớn của Cố Học Võ đi tới đứng trước tủ lạnh. Mở ra, nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong rồi đóng lại. Tìm thấy nồi cơm điện, anh liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Gạo để đâu?”
“À…” Kiều Tâm Uyển cũng không rõ lắm, cô nhìn hai cái tủ ngay chính diện căn bếp: “Không phải chỗ này thì là chỗ kia.”
Cố Học Võ không hỏi nữa mà tự mình ra tay, trước tiên là tìm gạo, tính toán lượng gạo đủ cho người sau đó đem đi nấu. Tiếp đó lại mở tủ lạnh, đem một ít nguyên liệu nấu ăn ở bên trong ra. Cũng không nhìn Kiều Tâm Uyển, anh chỉ tiếp tục công việc trên tay. Rửa đồ ăn, thái rau, tìm nồi… Động tác liền mạch nhanh chóng
Kiều Tâm Uyển ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh mà bỗng có một cảm giác thời gian như đảo ngược. Giống như lúc ở trên đảo, Cố Học Võ cũng như thế này, mỗi ngày đều bắt tay làm bữa cơm cho cô.
Bên ngoài phòng khách, Bối Nhi còn đang mải chơi cái máy kể chuyện cổ tích thiếu nhi kia thì Cố Học Võ đã đem món thứ nhất bỏ vào nồi. Rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi lại vào lúc này hiện lên trong đầu khiến mũi cô lại chua xót khó chịu. Cơn đau như kim châm vào lồng ngực vừa rồi lại lan rộng hơn, cô không thể nhìn thêm được nữa, không thể tiếp tục ở lại đó thêm nữa, cô xoay người đi ra ngoài phòng khách.
“Ma ma, Ma ma.” Bối Nhi giơ chú gấu Pooh kia qua trước mặt cô: “Hát, hát.”
“Bối Nhi thích nghe hát?” Cái máy kể chuyện đang phát nhạc thiếu nhi, tiếng trẻ con cùng đồng ca khiến Bối Nhi vô cùng thích thú. Kiều Tâm Uyển xoa mái tóc mỏng của con gái rồi bế cô bé ngồi xuống sofa.
“Được rồi, mẹ nghe cùng Bối Nhi nhé.”
Bỏ qua những suy nghĩ kia, cô bắt đầu dạy Bối Nhi vỗ tay, ngân nga theo nhạc. Bối Nhi rất thích trò chơi này, bàn tay nhỏ bé vỗ vào nhau vui vẻ. Mới chơi chưa được bao lâu, Cố Học Võ đã đi ra. Nhìn cảnh tượng Kiều Tâm Uyển và Bối Nhi chơi cùng nhau, gương mặt anh nhu hòa đi không ít.
“Ăn cơm thôi.”
Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi bất động. Lúc này, cô không biết mình phải phản ứng thế nào mới đúng. Cô và Cố Học Võ rõ ràng đã chẳng còn quan hệ gì mà lại phải đi ăn cơm anh làm? Còn phải cùng anh ăn cơm?
Không, cô không làm được. Cô ngồi bất động. Cố Học Võ cũng không quan tâm, xoay người tiến vào bếp dọn mâm cơm lên bàn ăn. Lại tiếp tục dọn chén đũa, động tác quen thuộc giống như những ngày ở trên đảo.
Lúc đi ra, anh mới phát hiện Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi ở trong phòng khách không nhúc nhích. Anh đi lên trước, nhìn Bối Nhi đang chơi vui vẻ mà khẽ nói.
“Dù cho em muốn nhịn thì cũng không đến nỗi bỏ đói luôn con gái chứ?”
Kiều Tâm Uyển rốt cuộc cũng phản ứng, đưa mắt nhìn con gái, con bé đang cầm con gấu Pooh không ngừng ấn lấy ấn để, nghe hát. Cố Học Võ duỗi bàn tay, lấy gấy Pooh trên tay Bối Nhi xuống rồi ôm lấy Bối Nhi.
“Bối Nhi, ngoan, chúng ta đi ăn cơm. Lát nữa lại ra chơi nhé.”
“Con, gấu, nhạc.” Bối Nhi không nghe lời giãy dụa, muốn chơi nữa. Cố Học Võ cũng không cho bé cơ hội, cương quyết ôm bé vào phòng ăn. Trong đó có kê một cái ghế chuyên dành cho trẻ em.
Đặt Bối Nhi lên ghế trẻ em xong, anh cầm lấy chén riêng của Bối Nhi, ban nãy ở trong bếp anh đã nhìn thấy, mặt ngoài chén có in hình chuột Mickey rất dễ thương. Anh xới cơm cho Bối Nhi.
Tay nhỏ bé của cô bé còn đang vùng vẫy: “Gấu, hát.”
“Bối Nhi.” Cố Học Võ cầm chén đặt trước mặt con gái, nắm tay Bối Nhi, cúi người xuống đối diện ánh mắt của con gái: “Gấu con đói bụng, nó muốn ăn cơm. Bối Nhi cũng ăn cơm đi. Bối Nhi phải ăn ngoan thì lát nữa gấu con mới chơi với con.”
Bối Nhi bĩu môi, nhìn Cố Học Võ, ánh mắt dường như là cầu cứu nhìn về phía Kiều Tâm Uyển. Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Uyển thấy Cố Học Võ thế này, cô cầm tay Bối Nhi.
“Bối Nhi ăn cơm nhé. Ăn xong rồi, gấu con sẽ chơi với con.”
Bối Nhi không vui liền òa khóc. Kiều Tâm Uyển thấy con gái khóc liền đau lòng, vươn tay muốn bế con gái xuống, để cho bé tiếp tục chơi, Cố Học Võ ngay tức khắc ngăn cô lại.
“Lúc này nếu không tập cho con quen thì sau này em mệt lắm.”
Giọng anh nhàn nhạt, không mang theo một tia phập phồng: “Con bé muốn khóc thì cứ để con bé khóc, chúng ta ăn cơm.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển không nghĩ anh với con gái mà cũng tàn nhẫn như vậy: “Con bé đang khóc đấy.”
“Anh biết.” Giọng Cố Học Võ nhàn nhạt, anh liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em đang nghĩ anh tàn nhẫn đúng hay không? Anh cho em biết. Nếu bây giờ em dỗ con, chiều theo con, không để cho con tập thói quen tốt thì là em đang hại con chứ không phải yêu con.”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, đứng im không nhúc nhích. Tới Đan Mạch mấy tháng nay, bởi vì cô vừa khéo có thời gian cho nên lúc nào cũng ở bên con gái.
Có đôi khi Bối Nhi không muốn ăn cơm, cô cũng chiều theo, tối muộn lại cho cô bé bú thêm sữa hoặc là ăn những thứ khác. Thấy Bối Nhi còn nhỏ nên những thói quen này cứ để sau từ từ sửa. Trong lúc tâm tư cô đang lơ lửng thì Cố Học Võ đã xới cho cô một chén đưa tới trước mặt cô. Mùi cơm thơm ngào ngạt kia cũng giống y như trong trí nhớ. Cô cắn môi, đôi bàn tay trắng như phấn siết thật chặt, không biết mình có nên ăn hay không.
Cô không ăn, Cố Học Võ cũng không miễn cưỡng, chỉ nhìn cô nhàn nhạt mở miệng: “Nguyên liệu là của em, em xác định là em muốn hành hạ bao tử mình?”
Kiều Tâm Uyển vô cùng khó chịu, lúc này cô bỗng có một cảm xúc hết sức kiềm nén cứ chặn ở nơi nào, ép cô tới không thở nổi. Cô muốn nổi giận, muốn gào lên, muốn bảo Cố Học Võ cút đi, thế nhưng con gái ở đây nên những chuyện đó, cô không thể làm được. Cô chỉ có thể thản nhiên nhìn Cố Học Võ, sau cùng siết chặt quả đấm.
“Cố Học Võ. Tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn ăn cơm với anh, xin anh đi cho.”
Chỉ đơn giản chừng đó thôi mà lại buộc cô phải cố hết sức mới nói nổi. Mấy tháng qua, cô cứ nghĩ là mình đã quên. Nhưng không. Có một tình cảm nào đó đã ăn sâu đến cốt tủy, từng chút từng chút thấm vào từng giọt máu, từng tế bào.
Lâu nay, cô yêu Cố Học Võ đã thành một thói quen. Cho dù có thực sự đã nói không yêu, nhưng cô lại không thể không yêu? Không nhìn thấy anh là đau đớn. Mà nhìn thấy anh lại càng đau hơn.
Loại tình cảm rối rắm này cứ quấn lấy cô. Cô chống lại không được, đến cuối cùng, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và mệt mỏi. Mệt cực điểm, cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Mệt đến mức chỉ muốn bảo Cố Học Võ đi.