“Nhưng mà. . . . . . . . .” Trịnh Thất Muội còn chưa trả lời, anh đã quyết định rồi, cô cười cười với Cố Học Võ, rót một chén nước đặt trước mặt anh: “Thị trưởng Cố, mời anh uống nước.”
“Khách sáo rồi.” Cố Học Võ nhìn bụng Trịnh Thất Muội: “Cô sắp sinh chưa?”
“Vâng.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Còn gần nửa tháng nữa.”
Nửa tháng? Vậy không phải là sẽ sinh đồng thời với Tả Phán Tình sao? Cố Học Võ nhìn bụng cô, gật đầu: “Đứa bé có khỏe không?”
Ớ. . . . . .
Trịnh Thất Muội lại vô cùng kinh ngạc, đứa bé có khỏe không sao? Cố Học Võ đây là đang lo lắng cho cô sao? Đây là lần thứ hai, cô rất không quen, lại càng không thoải mái.
“Rất khỏe, bác sĩ nói rất khỏe mạnh.” Cố Học Võ trước mặt và Cố Học Võ lần trước cùng ăn cơm đã bày ra bộ mặt lạnh lùng cho cô nhìn hoàn toàn không giống nhau nha?
“Vậy là tốt rồi.” Cố Học Võ gật đầu, vẻ mặt đang nhìn Trịnh Thất Muội tựa hồ có một chút thả lỏng? Điều này thực sự rất khó hiểu, cô đành phải nói sang chuyện khác.
“Xin hỏi, anh tìm Á Nam có chuyện gì không? Sao anh lại biết anh ấy?”
“Chúng tôi. . . . .” Cố Học Võ thoáng giật mình, muốn nói gì đó thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Lúc này người vào là Thang Á Nam. Thấy anh ngồi ở đó, trên mặt Thang Á Nam hiện lên một tia kinh ngạc. Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Trịnh Thất Muội, anh cứ tưởng là Hiên Viên Diêu đến tìm anh.
Trịnh Thất Muội lắc đầu, cô cũng không hiểu. Chuyện kế tiếp khiến cô càng kinh ngạc đã xảy ra, cô nhìn Cố Học Võ đứng dậy đi tới trước mặt Thang Á Nam dùng sức đấm anh một cái vào ngực, rồi lại vươn tay ôm anh một cái.
“Saman. Mừng cậu đã trở về.”
Lời nói vui vẻ, kinh ngạc, mừng vui kia làm cho Trịnh Thất Muội cứng đờ, nhìn hai người đàn ông cao lớn, đẹp đẽ đứng chung một chỗ mà trong lòng nảy sinh vô số cảm giác quái dị. Thang Á Nam nhìn Cố Học Võ trước mắt, bất thình lình vươn tay đẩy tay anh ra, vẻ mặt có chút đề phòng: “Anh là ai?”
Ánh mắt anh trong suốt mà xa lạ nhìn Cố Học Võ, cứ như là đang nhìn một người không quen biết. Cố Học Võ sửng sốt một chút, mở to hai mắt: “Á Nam, tôi là Cố Học Võ. Cậu không nhớ tôi sao?”
Thang Á Nam đứng bất động, bóng dáng cao lớn cứng ngắt tại chỗ, ánh mắt nhìn Trịnh Thất Muội, lại nhìn Cố Học Võ. Sau đó lập lại câu hỏi vừa rồi: “Anh là ai?”
Vẻ mặt Cố Học Võ hiện lên một tia kinh hoàng, đã biết Thang Á Nam mất trí nhớ nhưng anh vẫn cho rằng Thang Á Nam giả vờ, bây giờ nhìn dáng vẻ của anh, hoàn toàn không giống như giả bộ, ngược lại hình như thật không nhớ mình.
“Thang Á Nam.” Trong mắt anh hiện lên một tia mất mát, kèm theo đó là rất nhiều tình cảm không tên: “Có thể theo tôi ra ngoài một chút không? Tôi có lời cần nói với cậu.”
“Tôi không biết anh.”Thái độ Thang Á Nam rất ngang bướng, giọng nói cũng không có một chút dao động, giống như chuyện anh nói hoàn toàn không liên quan với mình.
Sắc mặt Cố Học Võ nghiêm túc, anh bỗng nhiên hiểu ra sự mất mát và không được như ý trong mắt Trịnh Thất Muội mà vừa rồi lúc vào cửa anh đã thấy là vì cái gì, tâm trạng anh cũng nặng nề. Muốn nói cái gì lại nói không được.
Cúi đầu, thở sâu, nhìn Thang Á Nam lại một lần nữa, anh nói: “Cho tôi phút, chỉ cần phút là được rồi. Tôi là bạn cậu. Cậu tin tôi đi.”
“Tôi không biết anh.” Lời nói bình tĩnh, không mang một chút cảm xúc phập phồng, ánh mắt đảo qua gương mặt Trịnh Thất Muội, thần sắc hình như có chút trách móc: “Lần sau đừng tùy tiện gọi cho tôi, tôi không phải con khỉ trong sở thú, tôi không có nghĩa vụ để cho người ta đến xem.”
“Á Nam?” Trịnh Thất Muội bởi vì lời nói của Thang Á Nam mà tổn thương: “Anh ấy là người tốt. Anh ấy. . . . .”
Tuy rằng Cố Học Võ có hơi lạnh lùng, nhưng Trịnh Thất Muội sẵn sàng tin anh không phải người xấu.
“Anh ta là người tốt?” Khi nghe Trịnh Thất Muội nói như vậy trong lòng anh lại có vài phần khó chịu, ánh mắt đảo qua bụng cô, đột nhiên hiểu ra gì đó: “Anh ta không phải là cha đứa bé trong bụng cô chứ? Cô bảo tôi tới không phải là để nói bây giờ cô có người chăm sóc, không cần tôi nữa chứ gì? Là thế sao?”
“Á Nam.” Trịnh Thất Muội đau lòng. Không đợi cô nói cái gì, Thang Á Nam đã không muốn nghe: “Đủ rồi, cô đã có người chăm sóc, vậy thỏa thuận giữa chúng ta hết giá trị, sau này cô thế nào cũng đừng gọi cho tôi nữa, cũng không liên quan đến tôi.”
Nói xong câu đó, anh không nhìn Trịnh Thất Muội, lại càng không nhìn Học Võ, xoay người rời khỏi.
“Á Nam, Á Nam . . . . . .” Trịnh Thất Muội muốn đuổi theo ra ngoài nhưng bước chân Thang Á Nam rất nhanh, cô là phụ nữ mang thai làm sao mà đuổi kịp? Cố Học Võ muốn đuổi theo Thang Á Nam nhưng ánh mắt lại nhìn thấy Trịnh Thất Muội vịn cái giá đồ trong cửa hàng, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Cô không sao chứ?” Tình trạng cô như vậy dường như hơi quen mắt.
“Bụng tôi đau quá.” Trịnh Thất Muội cắn răng, sắc mặt tái nhợt: “Đau quá. Hình như tôi sắp sinh rồi.”
“Cái gì?” Cố Học Võ thoáng sửng sốt, sao anh không nghĩ tới chứ, số của anh sao mà đỏ thế không biết, hai lần anh đều gặp phải cảnh phụ nữ sinh con.
“Đau quá.” Trịnh Thất Muội đã không còn tâm tư quan tâm anh, muốn chống người đứng dậy, lại phát hiện là rất khó khăn. Hai nhân viên cửa hàng lúc này cũng đến, thấy bộ dạng Trịnh Thất Muội như thế thì một trái một phải tiến lên dìu cô.
“Chị Thất, chị sao rồi? Chị không sao chứ?”
“Chị, chị có thể sắp sinh rồi.” Trịnh Thất Muội nắm chặt tay một người: “Mau, gọi điện chở chị đến bệnh viện, chị muốn đến bệnh viện.”
“Vâng.” Một nhân viên lấy di động ra tính gọi thì Cố Học Võ vào lúc này đi sang, bế Trịnh Thất Muội lên đưa cô ra bên ngoài, bắt một chiếc xe taxi.
Đặt cô vào chỗ ngồi phía sau, tiếp theo anh lên xe, nhìn vẻ bối rối trong mắt Trịnh Thất Muội thì trên mặt lại hiện lên sự quan tâm: “Cô bình tỉnh một chút, ráng chịu một chút là sẽ không sao đâu.”
Trịnh Thất Muội không thể nói chuyện, khóe mắt lại chảy xuống một giọt lệ, đưa cái điện thoại vẫn nắm trong tay cho Cố Học Võ: “Gọi điện cho anh ấy, xin anh.”
Thang Á Nam là ba đứa bé, cô không muốn lúc sinh con lại không có anh bên cạnh, điều đó với cô mà nói rất đau khổ.
“Uhm. Cô bình tĩnh một chút, ráng chịu đi, cô sẽ không sao đâu, con cô cũng sẽ không có việc gì.”
“Cám ơn anh.” Trịnh Thất Muội nở nụ cười, tuy rằng không rõ Cố Học Võ và Thang Á Nam có quan hệ gì, nhưng cô rất chắc chắn, anh là một người tốt. Ít nhất anh là một thị trưởng tốt.
Xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, Cố Học Võ nhìn Trịnh Thất Muội được đẩy vào phòng sinh, còn anh đứng ở bên ngoài liên tục gọi cho Thang Á Nam.
Điện thoại vẫn không có ai bắt máy. Cố Học Võ tức điên lên, Thang Á Nam, cậu không phải là người như thế, cậu chưa bao giờ là người máu lạnh thế này. Chẳng lẽ cậu mất trí nhớ thì cũng trở nên máu lạnh vậy sao?
Trong phòng sinh, Trịnh Thất Muội đau đến mức không ngừng kêu lên. Âm thanh đó ngay cả Cố Học Võ ở bên ngoài cũng có thể nghe được. Trong đầu hiện lên tình cảnh Kiều Tâm Uyển sinh con, anh bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn. Nếu ngay lúc ấy Kiều Tâm Uyển không ở cùng anh thì cô sẽ ra sao chứ? Có phải sẽ rất sợ hãi, rất hoang mang hay không? Nếu anh không ở đó, nếu Kiều Tâm Uyển không kiên trì được thì có thể bây giờ Bối Nhi sẽ không có mẹ rồi không? Sẽ là một cô nhi sao? Cố Học Võ không dám nghĩ tiếp nữa.
Nghĩ đến nếu ngày đó Kiều Tâm Uyển ra đi như vậy, trước đây không thấy gì, nhưng hiện tại anh lại thấy có phần khó mà tiếp nhận. Trải qua chuyện của Bối Nhi, dường như Kiều Tâm Uyển đã không còn làm anh thấy ghét nữa. Cảnh tượng đêm qua Kiều Tâm Uyển không mặc gì nằm trong lòng mình xuất hiện trong đầu anh, nhưng anh lại không thấy ghét? Đột nhiên anh cảm thấy hơi không xác định.
Tiếng kêu trong phòng sinh đánh thức anh đang thất thần, có bác sĩ từ bên trong đi tới, liếc mắt nhìn Cố Học Võ: “Người nhà sản phụ có ở đây không?”
“À?” Cố Học Võ chạy nhanh đến, trên mặt có chút lo lắng, nghĩ tới tình huống của Kiều Tâm Uyển trước đây, anh cho rằng Trịnh Thất Muội cũng như thế.
“Đứa bé bị nhau quấn quanh cổ. E là sẽ có nguy hiểm. Chúng tôi đang cố hết sức, song lúc cần thiết sẽ cần người nhà đồng ý mổ, anh có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Cố Học Võ nói xong, lại đưa mắt nhìn điện thoại trên tay, cầm di động tiếp tục gọi cho Thang Á Nam. Nhưng Thang Á Nam nhất định không bắt máy, lúc gọi cuộc cuối cùng thậm chí còn tắt máy.
Cố Học Võ sốt ruột, nhìn vị bác sĩ kia: “Bác sĩ, người ở bên trong là em gái tôi, xin ông nhất định phải giúp con bé bình an thuận lợi sinh con ra.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng.” Bác sĩ nói xong, lại vào phòng sinh.
Trịnh Thất Muội bên trong vẫn còn kêu, âm thanh tê tâm liệt phế như thế khiến Cố Học Võ không đành lòng. Nhìn điện thoại trên tay, anh bỗng nhiên bắt đầu nhắn tin. Cái anh nhắn không phải chữ, mà là một vài ký hiệu. Những ký hiệu quái lạ, nhìn như không có quy luật. Tin nhắn đã gửi đi, nhưng hồi lâu vẫn không có hồi âm, anh trong lòng tự cười giễu mình. Thang Á Nam đã mất trí nhớ, sao có thể nhớ chuyện trước kia? Lại làm sao có thể sẽ nhớ mật mã mà bọn họ đã từng quy định?
Lông mày anh nhíu rất chặt, vô cùng thương xót cho Trịnh Thất Muội đang một mình sinh con ở trong phòng bệnh, bất đắc dĩ lại gửi đi một tin nhắn, lần này là tiếng Trung: Trịnh Thất Muội sắp sinh, cậu nhanh đến đi.
Gửi địa chỉ bệnh viện. Sau đó anh bắt đầu chờ, Thang Á Nam tôi xin cậu đấy, lấy cảm giác trách nhiệm trong người cậu mà xuất hiện đi, lấy tình cảm cậu đã từng có với Trịnh Thất Muội mà xuất hiện đi. Cho dù cậu không nói gì, nhưng tôi biết cậu có tình cảm với cô ấy, Xin cậu đấy. Xin cậu nhất định phải tới.
Thang Á Nam đã không nghe thấy lời thỉnh cầu cùng hy vọng của anh. Trong phòng sinh, Trịnh Thất Muội không chịu mổ, sau tiếng vật lộn, rốt cục đến giờ chiều đã sinh hạ một bé trai.
“Đứa bé bởi vì bị nhau quấn quanh cổ, nước ối lại vỡ, lúc sinh ra nhất thời bị ngạt thở, hiện tại đã cho vào trong lồng ấp, chúng tôi sẽ gắng sức cấp cứu.”
Cố Học Võ bị lời bác sĩ nói dọa cho kinh hãi. Nhưng rất nhanh anh liền phản ứng, chỉ vào phòng giải phẫu: “Vậy sản phụ thế nào?”
“Cô ấy bây giờ không sao rồi, có điều vì sinh con nên tiêu hao nhiều thể lực. Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy vào phòng bệnh thường, anh có thể thăm cô ấy.”
“Cám ơn.” Cố Học Võ nói cảm ơn rồi nhìn bác sĩ đưa em bé ra. Bởi vì nhất thời nghẹt thở nên sắc mặt bé hơi xanh.
“Em bé không sao chứ?”
“Không sao.” Bác sĩ an ủi cười cười: “Chúng tôi vừa cấp cứu, sẽ mau chóng ổn thôi.”
Cố Học Võ tạm thời yên tâm, nhìn bác sĩ đẩy Trịnh Thất Muội ra. Cũng như Kiều Tâm Uyển, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc, lông mày nhíu lại, trong miệng dường như đang lẩm bẩm. Đi theo vào phòng bệnh, anh nghe thấy Trịnh Thất Muội đang ngủ vẫn gọi tên Thang Á Nam.
Á Nam, Á Nam. Cứ lặp đi lặp lại, anh nhìn điện thoại, lại cầm lấy bắt đầu gọi Thang Á Nam, vẫn tắt máy.
Anh tức giận. Thang Á Nam, người phụ nữ của cậu còn đang chịu khổ, cậu đang làm cái gì vậy? Sao cậu có thể như thế?
Vũ: Đọc mà thấy đau lòng thay cho Thất Thất, đến lúc sinh cũng ko có Á Nam bên cạnh.