Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng đồng thời sửng sốt một chút. Sau lúc ban đầu cho rằng mình nghe lầm, hai người lớn mới phản ứng kịp liền cười phá lên một trận. Cậu nhóc này, thế nhưng lại học Sở Lăng Xuyên gọi Tố Tố là bảo bối, thật sự làm cho người ta cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Tiểu Bao Tử nhìn thấy ba mẹ phá ra cười, bàn tay nhỏ bé buông cái chân trần ra, vẻ mặt hiện ra nụ cười ngượng ngùng, để lộ vài cái răng cửa trắng tinh. Bởi vì nhóc đang mọc răng, cho nên còn bị nhỏ ra vài giọt nước miếng. Đôi mắt to mang theo chút ngượng ngùng lẫn xấu hổ nhìn sang Tố Tố. Cái bộ dáng của nhóc lúc này nhìn thật là đáng yêu.
Khi cậu nhóc nói lời này, @MeBau*[email protected]@ biểu cảm còn thể hiện rất tốt, khiến cho Tố Tố cực kỳ yêu thích. Cô thật muốn ôm cậu nhóc vào lòng hung hăng hôn con vài cái. Cô cười, rồi cũng không chút do dự bò lên giường, ôm lấy Tiểu Bao Tử một chút, hôn con thật mạnh, làm cho Tiểu Bao Tử cười khanh khách không ngừng.
Sở Lăng Xuyên cũng rất vui vẻ, trên mặt cũng là nụ cười mãn nguyện. Chỉ là anh cười mà không làm càn như Tố Tố, nhưng anh đã cười đến mức, mặt đều phát cứng lại. Trong lòng không nhịn được ý nghĩ hạnh phúc, làm sao anh lại có một đứa con trai bảo bối, cực kỳ đáng yêu như vậy chứ!
Cười đùa qua đi, ba người cũng cần phải nghỉ ngơi rồi. Sau khi đèn được tắt đi, trong phòng liền rơi vào trong một mảnh hắc ám. Tiểu Bao Tử vẫn còn một lát nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Tố Tố, dieendaanleequuydonn, một lát sau lại nghiêng thân mình đi sờ sờ lên mặt Sở Lăng Xuyên, không chịu ngủ ngay lập tức.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô trở dậy, lấy điện thoại di động từ trên tủ đầu giường xuống, nhìn một chút, là điện thoại trong nhà gọi tới, vội vàng nhận cuộc gọi: "A lô? Ba ba, ngài đã về rồi à, có mệt không? Tiểu Bao Tử ấy ạ, cháu còn chưa ngủ đâu… Vâng, được ạ! Con biết ngài gọi điện thoại đến cũng không phải là vì con mà."
Tố Tố còn đang nói chuyện, Tiểu Bao Tử đã sốt ruột ngồi dậy. Vừa ngồi dậy, lập tức hô: "Ông ngoại... Ông ngoại..." Nói xong, cũng ngay trong bóng tối như thế muốn được cầm điện thoại di động, vừa vội vã nhanh chóng kêu lớn: "Mẹ... Ông ngoại... Nói nói."
Đã vài ngày rồi nhóc không được gặp ông ngoại, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhóc đã nhớ ông ngoại lắm rồi, lúc này vội vã chỉ muốn nói chuyện điện thoại với ông. Tố Tố vội vàng đưa điện thoại di động cho Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên cũng đưa tay bật đèn ở đầu giường lên.
"Ông ngoại!" Tiểu Bao Tử cực kỳ thâm tình chào ông một tiến. Trong giọng nói mềm mại ngây thơ ngoan ngoãn non nớt, còn mang theo sự nhớ nhung. Chỉ một tiếng chào ấy thôi, đã khiến cho An Quốc Đống vui vẻ đến quên mất mệt nhọc. Ông vui vẻ nở nụ cười, cười lên vài tiếng, sau hỏi: "Tiểu Bao Tử, có nhớ ông ngoại không?"
"Ừ ừ... nhớ nhớ... Ông ngoại...." Tiểu Bao Tử nói xong liền hôn “chụt chụt” vài tiếng đối với điện thoại. Đây chính là phương thức biểu đạt tốt nhất sự nhớ nhung của nhóc đối với ông ngoại rồi, có thể thấy được, nhóc đã nhớ đến ông ngoại nhiều thế nào.
An Quốc Đống lại cười lên vài tiếng sung sướng. Nhìn trời không còn sớm, ông cũng đã nói chuyện với cháu ngoại nhiều rồi, liền nói dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Cháu ngoại ngoan, trời không còn sớm nữa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cháu ngủ đi nhé. Bai bai."
"Bai bai, ông ngoại." Tiểu Bao Tử chào lại ông ngoại nghe giòn tan. Nói xong, nhóc đưa điện thoại di động lại cho Tố Tố. Tố Tố chúc bố mình ngủ ngon sau đó cúp máy. Tiểu Bao Tử lại cái khoanh cẳng chân lại ngồi ở chỗ kia, dùng cặp mắt to tròn xoe như trái nho đen kia mà nhìn Tố Tố, ngón tay nhỏ chỉ về phương hướng cửa ra vào, chu môi lên một cái lại nói: "Ông ngoại, ông ngoại."
Tố Tố dùng chăn vây quanh thân mình nhỏ bé của cạu nhóc lại, dịu dàng dỗ dành: "Ông ngoại đang ở trong nhà của ông ngoại cơ. Hiện tại ông đã buồn ngủ lắm rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm ông ngoại nhé, được không?"
Tiểu Bao Tử dường như đang tự hỏi mình về những lời mà Tố Tố đã nói, cũng nhịn không được nữa liền cắn ngón tay, trầm mặc một hồi. Sau đó vẫn cứ chỉ vào cửa mà nói: "Ông ngoại... Ông ngoại..."
Sở Lăng Xuyên liền ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, "Con trai, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm ông ngoại, hiện tại phải đi ngủ rồi, biết không?"
Giờ phút này, lão đại Tiểu Bao Tử rất không vui. Cậu nhóc rất muốn ông ngoại, nhưng cũng muốn ba ba. Cả hai người kia đều là những người mà nhóc rất thích. Ba ba thì phải thật lâu mới nhìn thấy người, còn ông ngoại thì cũng đã lâu lắm rồi nhóc không được gặp ông.
Trước kia khi còn ở cùng một chỗ, lúc Sở Lăng Xuyên trở lại, Tiểu Bao Tử có thể nhìn thấy ngay. Nhóc muốn gặp ba ba, cũng có thể nhìn thấy, muốn gặp ông ngoại cũng thấy được ngay. Hiện tại ở trong nhà này, nhóc chỉ thấy mình gặp ba ba thôi, lại không được thấy ông ngoại đã mấy ngày không được gặp rồi, cho nên cậu nhóc cứ mặc kệ.
Nếu như trước đây khẳng định cũng không có chuyện gì, mấu chốt là, An Quốc Đống cũng đã đi rồi mấy ngày, cậu nhóc cũng đã có thật nhiều ngày không được gặp ông ngoại rồi. Từ nhỏ, nhóc đã lớn lên ở bên cạnh An Quốc Đống, đương nhiên tình cảm đối với ông ngoại sẽ thập phần sâu nặng.
Tiểu Bao Tử phải trở về nhà lúc trước, nhóc nỗ lực biểu đạt suy nghĩ của mình, dùng ngón tay nhỏ chỉ ra cánh cửa phòng ngủ, lại túm tay của Tố Tố nói: "Về về... Xe xe, tìm ông ngoại..."
Ngồi xe đi tìm ông ngoại, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đương nhiên là hiểu ý tứ của cậu nhóc rồi! Thế nhưng mà đêm đã khuya rồi, nhóc con nên đi ngủ thôi. Tố Tố liền ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực: "Ngày mai sẽ ngồi xe xe đi tìm ông ngoại có được không? Ông ngoại trở về sẽ không đi nữa, ngày mai vẫn còn nghỉ ngơi chưa đi làm, có thể luôn luôn ở cùng với Tiểu Bao Tử, có được không?"
Trong đôi mắt to của Tiểu Bao Tử lúc này đã chan chứa nước mắt. Nghe thấy mẹ nói như vậy, nhóc đành phải gật đầu, ngoan ngoãn ru rú ở trong lòng Tố Tố. Sở Lăng Xuyên đã tắt đèn rồi, mà một khắc kia, Tiểu Bao Tử vẫn còn chìm trong rối rắm.
Ngón tay nhỏ vẫn chỉ về phương hướng cửa, lại thật sự không muốn xa rời ba ba, nhóc sờ sờ cánh tay Sở Lăng Xuyên, "Ông ngoại, ba ba..."
Tố Tố nghiên cứu tâm tư Tiểu Bao Tử, đại khái cũng hiểu, cô nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc một chút: "Được rồi, ngày mai sau khi cục cưng tỉnh lại là sẽ có thể vừa nhìn thấy ông ngoại, lại vừa có thể nhìn thấy ba ba rồi. Cho nên, hiện tại con phải ngoan ngoãn ngủ đi nhé."
Tiểu Bao Tử không nói chuyện, gật gật đầu, bị mẹ đoán trúng tâm tư rồi, rốt cục không còn cái vẻ muốn biểu đạt tâm lý của mình nữa, không còn kêu ông ngoại nữa. Như vậy là nhóc cũng đã thỏa hiệp rồi, đồng ý ngày mai sẽ đi gặp ông ngoại.
Sở Lăng Xuyên có thế lý giải này được tâm tình đầy mâu thuẫn này của cậu nhóc. Anh đưa tay xoa xoa một chút cái đầu của cậu nhóc, trong lòng cũng không nhịn được cảm thán, nhóc con của anh tuy còn nhỏ nhưng mà tâm thì không nhỏ chút nào: "Ngủ đi, ngày mai tỉnh lại ba ba dẫn con đi gặp ông ngoại."
Ở trong sự an ủi của ba mẹ chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi mất rồi. Tay của Sở Lăng Xuyên cũng từ trên đầu của con trao dời đi, rơi vào trên khuôn mặt của Tố Tố.
"Bảo bối." Anh nặng nề gọi tên cô, cũng vuốt ve khuôn mặt của cô, Bàn tay của Tố Tố cũng dừng lại ở trên mu bàn tay ấm áp của anh, không dấu vết kéo xuống, "Ngủ đi, chúc ngủ ngon!"
Sở Lăng Xuyên thu tay trở về, cũng trở dậy dậy, thăm dò tiến đến phía trước mặt cô, cúi đầu đặt ở trên trán cô một cái hôn: "Ngủ ngon, bảo bối!"