Cô Dâu Của Trung Tá

chương 120: em là bảo bối của anh. tại sao anh lại muốn bỏ lại em như vậy?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mẹ Bầu

Về nhà, hai chữ này với Sở Lăng Xuyên thật là tốt đẹp. Bất quá vì để tránh cho Tiểu Bao Tử đến nửa đêm sẽ đòi đi tìm ông ngoại, cho nên lúc này đây khi trở về nhà riêng của vợ chồng anh, dưới sự đề nghị của Sở Lăng Xuyên, tính cả An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương là có tới năm người, À, đương nhiên là không thể bỏ quên tiểu soái ca thông minh đáng yêu kia rồi.

Sở Lăng Xuyên làm như vậy là có hai mục đích. Thứ nhất, từ cái lần ly biệt nhau trước kia, cho đến bây giờ khi anh trở về, cha mẹ vợ của anh cũng chưa từng ghé đến nhà riêng của vợ chồng anh lần nào. Ngoại trừ anh đón vợ con của mình về nhà, cũng hi vọng cha mẹ vợ là khách quen trong nhà. Thứ hai chính là trước hết để cho Tiểu Bao Tử khi ngủ dậy, nhóc đều nhìn thấy những người trong lòng của mình đều ở trong ngôi nhà xa lạ mà quen thuộc này, @MeBau*[email protected]@ khiến cho cậu nhóc coi nhà của bọn họ chính là ngôi nhà của mình.

Khi tất cả mọi người về đến nhà thì đã hơn tám giờ. Mọi người cũng không ai trì hoãn, chia nhau ra đi rửa mặt, sau đó cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương ngủ ở phòng của Tiểu Bao Tử đã được chuẩn bị sẵn. Trong phòng trừ bỏ chiếc giường dành cho người lớn, còn có một chiếc giường nhỏ chuẩn bị cho cậu nhóc.

Chẳng qua là vì Tiểu Bao Tử lại muốn ngủ cùng ba mẹ, cho nên xem ra chiếc giường nhỏ kia không phải sử dụng đến.

Tiểu Bao Tử được Tố Tố chăm sóc rửa mặt cho rồi, nhưng mà cậu nhóc vẫn còn chưa chịu đi ngủ, ở trong hoàn cảnh mới này giằng co một phen mới chịu đi ngủ, có ba ba, có mẹ, thật tốt. Mà Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cũng mỗi người ngủ một bên, ôm Tiểu Bao Tử ngủ thật say.

Buổi sáng, thời điểm mọi người rời giường, Sở Lăng Xuyên đã chuẩn bị xong điểm tâm, người một nhà cùng Tiểu Bao Tử chiến đấu, muốn để cho cậu nhóc rời giường. Vốn là có thể dùng cơm sớm một chút, thế nhưng cuối cùng lại đã bị trì hoãn chậm lại thật lâu.

Giằng co thật lâu, rốt cục bữa sáng cũng được giải quyết xong rồi. Người một nhà dắt Tiểu Bao Tử đi chơi. Giữa trưa An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương phải đi ăn cưới, hỏi Tiểu Bao Tử có đi cùng hay không. Cậu nhóc nhìn về ông ngoại, bà ngoại, lại nhìn sang ba mẹ, cuối cùng nhóc lắc lắc đầu.

An Quốc Đống rất muốn mang theo cháu ngoại yêu quý của mình để được lên mặt một chút, cho nên ông tiếp tục quyến rũ, nói có nhiều trò chơi vui, còn có rất nhiều em trai em gái sẽ cùng chơi đùa với nhóc. Lúc này, Tiểu Bao Tử bắt đầu do dự, nhóc cảm thấy không có lực miễn dịch đối với các trò chơi vui còn có các em trai em gái nữa.

An Quốc Đống phải đi uống rượu mừng của đồng sự cấp dưới, đương nhiên là sẽ không mang theo Tố Tố và Sở Lăng Xuyên được. Ông cũng đã tình giải thích huống này với Tiểu Bao Tử rồi. Cho nên cậu nhóc mới rối rắm như thế. Bất quá cuối cùng dưới sự thuyết phục và quyến rũ của An Quốc Đống, nhóc tì vẫn quyết định là sẽ đi chơi cùng với ông ngoại. Ông ngoại còn nói, ăn cơm xong sẽ dẫn nhóc đi chơi, đến khi trở về lại có thể nhìn thấy ba mẹ rồi.

Thời gian không sai biệt lắm đã đến lúc phải lên đường, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Tố Tố đội lên đầu cho Tiểu Bao Tử cái mũ che nắng, rồi sau đó nói tạm biệt với ba mẹ và cậu nhóc. Tiểu Bao Tử theo ông ngoại bà ngoài đi chơi rồi, trong nhà chỉ còn lại có Sở Lăng Xuyên cùng với Tố Tố, bỗng chốc thấy quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Giờ phút này cô ở trong nhà mình, cùng với người chồng của chính mình, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, thật giống như đang ở nhà của người khác vậy. Tố Tố không biết mình nên làm cái gì, cuối cùng cô đành ngồi ở trên ghế sofa xem tivi.

Sở Lăng Xuyên ngồi ở bên cạnh Tố Tố, vươn cánh tay ôm lấy cô, ôm cô vào trong ngực. Vòm ngực rộng lớn, cánh tay có lực, từng đã khiến cho Tố Tố dựa vào mà tham luyến, nhưng bây giờ, cô lại không tìm thấy cái loại cảm giác này.

"Bảo bối, giữa trưa em muốn ăn cái gì, anh làm cho anh ăn." Sở Lăng Xuyên cúi đầu nhìn cô, môi cũng dừng lại ở trên mái tóc còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt của dầu gội, ngón tay anh cũng vuốt ve mái tóc dài của cô.

Nhớ lại, lần đó mừng năm mới, Tố Tố đã cắt ngắn mái tóc của mình đi, anh đã tức giận một trận, yêu cầu cô phải nuôi lại mái tóc dài. Hiện tại, cô đã nuôi lại tóc dài rồi, anh không nhịn được mà có suy nghĩ, điều này là bởi vì liên quan đến anh sao?

"Tùy tiện, cái gì cũng có thể." Tố Tố nói xong từ trong ngực anh ngồi thẳng người dậy, xem như vừa nhớ ra cái gì đó vậy: "Trong nhà không có đồ ăn, để em đi mua thức ăn."

Nói qua cô liền đứng dậy muốn đi mua thức ăn. Sở Lăng Xuyên túm chặt lấy tay cô, cũng đứng dậy, lại xoay người cầm lấy chìa khóa từ trên bàn trà, "Cùng đi chứ, chọn nhiều thêm một ít, một mình em không thể mang về được."

Nói xong Sở Lăng Xuyên liền lôi tay của Tố Tố đi tới cửa. Hai người đổi giày xong chuẩn bị đi ra ngoài cửa thì Sở Lăng Xuyên lại ôm lấy bả vai của Tố Tố, nhìn cô chằm chằm, nhìn dến mức Tố Tố không hiểu vì sao.

"Như thế nào? Nhìn em như vậy để làm gì?" Tố Tố thật nghi hoặc, nói xong cũng nhịn không được nữa đưa tay lên sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ mặt cô bị dính cái gì đó không sạch sẽ chăng?

Sở Lăng Xuyên đưa tay lên, nâng chặt lấy mặt cô, nhíu mày, "Bảo bối, buổi sáng ăn cơm không lau miệng đi, có thật nhiều bánh mì vụn kìa! Buổi sáng em cứ như vậy đi ra ngoài đi bộ một vòng sao?"

"A... Úi trời..." Tố Tố còn đang sắp kinh hô thành tiếng ra miệng, nhưng cô vừa mới há mồm, nụ hôn của anh liền lập tức hạ xuống. Thực sự ngăn chặn lại miệng của cô, lưỡi của anh cũng thừa cơ chui vào trong miệng cô, hòa hợp với lưỡi của cô ở một chỗ.

Hơi thở nam tính khô mát dễ ngửi mang theo khí chất đàn ông, theo môi với răng liên tục không ngừng truyền sang cho cô, tràn ngập ở trong miệng cô. Buộc cô nhớ lại cảm giác cùng hương vị hôn môi đã từng có, làm cho cô có chút trầm luân.

Sở Lăng Xuyên dùng sức hôn như vậy, chìm đắm như vậy, phảng phất như muốn ăn hết cả miệng của cô. Theo bản năng, Tố Tố ngẩng lên đưa tay nắm giữ bàn tay anh đang nâng mặt cô, muốn kéo tay anh ra. Thế nhưng anh lại dùng một tay chế trụ lên cái ót của cô, một tay chiếm lấy hông của cô, càng hôn đến kịch liệt lẫn triền miên.

Những chống đối theo bản năng ngay từ lúc bắt đầu, dần dần đã bị nụ hôn cực nóng của anh hòa tan. Nụ hôn đó làm cho cô hít thở không thông, cướp đi hô hấp cùng lý trí của cô. Cô lúc này giống như binh sĩ trấn giữ thành không hợp cách, cho dù có làm thế nào, cô vẫn giống như lúc trước không sao chống lại được thế công của anh, khi anh công chiếm liền liên tiếp thất bại rút lui, lãnh địa bị thất thủ.

Sở Lăng Xuyên mút cái lưỡi của cô. Lưỡi của cô mềm yếu, giống như kẹo đường, giống như sắp hòa tan ở trong miệng anh vậy. Môi của cô cũng mềm mại giống như là cánh hoa, tốt đẹp khiến cho anh muốn ngừng mà không được.

Đột nhiên có một hồi âm thanh ọc ọc không hài hòa vang lên. Đó là tiếng của dạ dày Tố Tố đang gọi. Cô đã đói bụng, buổi sáng sau khi ăn điểm tâm xong, cô cùng Tiểu Bao Tử đi ra ngoài đi bộ một vòng, nên giờ đã tiêu hóa hết, hơn nữa hiện tại cũng đã hơn mười một giờ rồi.

Âm thanh ọc ọc lỗi thời kia, đã buộc Sở Lăng Xuyên phải buông môi của cô ra, mà mặt của Tố Tố sớm đã hồng rự lên như ánh nắng chiều. Không biết là bởi vì cô có chút thẹn thùng hay là bởi vì bị hôn đến não bị chập mạch, cô choáng váng chóng mặt nói: "Em, em đói bụng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio