Editor: Mẹ Bầu
"Về chuyện này để lần sau đi, anh liền cùng chơi đùa với Tiểu Bao Tử đi." Cô cũng không muốn gây tai họa cho Hàm Hàm nữa. Hàm Hàm nhìn thấy La Vĩ Khôn không chừng vẫn còn buồn bực nhiều lắm, vẫn là không nên.
Vài người tán gẫu trong chốc lát, cũng đã đến buổi trưa, liền ăn cơm luôn ở tại đây. Đừng nhìn La Vĩ Khôn điên, nhưng anh cũng không phải là người hư hỏng như vậy. Tệ nhất là Thiệu Minh Thành, anh ta cứ thế dùng chiếc đũa thấm đẫm rượu trắng, sau đó nhét vào trong miệng Tiểu Bao Tử, cậu nhóc bị cay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thực giống như một cái bị rách vậy.
Cái biểu cảm này đã làm cho tất cả mọi người đều cười không ngừng. Tố Tố cũng nhanh chóng chạy qua giải cứu Tiểu Bao Tử từ trong lòng Thiệu Minh Thành ra ngoài, nhanh chóng dỗ cho cậu nhóc uống nước. @MeBau*[email protected]@ Đàn ông trông coi trẻ con thật sự không giống so với phụ nữ, nếu không phải là pk, thì chính là dỗ cho uống rượu, khiến cho Tố Tố cảm thấy thật xấu hổ.
Mọi người đang náo nhiệt ăn uống trò chuyện, đột nhiên di động của Thiệu Minh Thành vang lên. Anh vừa nhìn thấy là tin nhắn của Tiểu Nhiên gửi tới liền lập tức mở ra xem. Nội dung tin nhắn nói Tiểu Nhiên sinh bệnh rồi, không có biện pháp để cham sóc con gái, nên đã nói với anh đi qua đón đứa nhỏ.
Lông mày Thiệu Minh Thành không khỏi nhíu, lại. Anh lo lắng cho thân thể của Tiểu Nhiên, liền bấm số gọi lại cho cô. Nghe thấy bên kia bấm nhận cuộc gọi, anh vừa a lô một tiếng, liền nghe thấy giọng nói của tiểu công chúa nhà mình vang lên: "Ba ba à? Khả Khả muốn ba ba!
Thiệu Minh Thành vừa nghe thấy giọng của con gái, tim liền như bị rơi rụng xuống hết rồi, "Tiểu khả ái, mẹ đâu?"
Tiểu khả ái ở bên kia mồm miệng trả lời không rõ: "Mẹ tiêm châm."
"Bảo bối, chờ ba ba, ba ba lập tức đi qua." Thiệu Minh Thành nói xong vội vàng cúp máy, nói xin lỗi với mấy người đang ngồi ăn cơm: "Các vị, mấy người cứ từ từ ăn, con gái nhà tôi đang gọi tôi rồi, tôi phải đi đến đoe để xem thế nào!"
La Vĩ Khôn không nhịn được nói: "Bản thân được khuê nữ triệu hồi đến như vậy, có cần thiết phải kích động đến như vậy hay không?"
"Hử? Cậu thật không hiểu cái gì hết! Hiện tại chính là khuê nữ của tôi đang triệu hồi tôi. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Trừ bỏ khuê nữ của mình ra, ai cũng không thể triệu hồi nổi tôi đi." Thiệu Minh Thành nói xong liền đứng dậy, vội vội vàng vàng bỏ đi.
Mấy người Tố Tố bọn họ lại tiếp tục ăn uống, trò chuyện. Thiệu Minh Thành lái xe đi đến nhà Tiểu Nhiên. Trên đường đi, trong lòng anh lo lắng nghĩ đến Tiểu Nhiên cùng tiểu khả ái không có người chăm sóc. Giản Ngọc Sanh là loại người thế nào vậy, không biết chăm sóc người ốm một chút sao?
Nghĩ như vậy, không bao lâu đã đến dưới lầu nhà Tiểu Nhiên. Anh dừng xe lại, đi đến cửa khu nhà nhấn chuông cửa. Có người ra mở cửa cho anh. Đi lên lầu, tiểu công chúa đã đứng ở cửa rồi. Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, ngọt ngào gọi: "Ba ba."
"A, bảo bối khuê nữ của ba." Thiệu Minh Thành trả lời, sau đó ôm cô nhóc vào trong lòng. Đi vào trong phòng, anh không nhịn được mà đánh giá hết thảy trong phòng, kỳ thực anh thực sự không có ý muốn tiến vào.
Thử hỏi, nhìn người phụ nữ mà mình yêu mến đi xây tổ ấm với một người đàn ông khác như vậy, trong lòng anh có thể dễ chịu ư. Nó thật đau đớn giống như khoan tim ra vậy. Sự đau đớn làm cho anh muốn lập tức rời đi, nhưng cuối cùng anh vẫn gọi: "Tiểu Nhiên."
Tiểu Nhiên mở cửa từ phòng vệ sinh đi ra. Cô bị tiêu chảy, dẫn đến sắp suy nhược mất rồi. Đi ra ngoài, nhìn thấy Thiệu Minh Thành, cô rất kỳ quái, không khỏi hỏi anh: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Thiệu Minh Thành không khỏi nhíu mày, không phải là cô gởi tin nhắn để gọi cho anh tới đây hay sao? Thế nào mà cô lại có một bộ dạng có vẻ rất bất ngờ khi nhìn thấy anh đến đây như vậy: "Không phải là em đã nhắn tin nói anh tới đây hay sao? Bảo anh đến để đón con gái trở về nhà ở hai ngày kia mà!"
Tiểu Nhiên khó chịu trong người cũng chẳng quan tâm đến chuyện đôi co lại với anh. Cả người cô trống rỗng, mềm nhũn ngồi ở trên ghế sofa, hữu khí vô lực nói: "Được được! Anh đã đến đây rồi, thì trước cứ đón tiểu khả ái đi đến ở nhà anh hai ngày. Em sợ rằng hai ngày này em không chăm sóc được con bé."
Thiệu Minh Thành nhìn cái bộ dạng khó chịu kia của Tiểu Nhiên, không có cách nào cứ rời đi như vậy được. Anh đi qua, đưa tay lên sờ sờ đầu cô: "Có chút phát sốt rồi! Em đã tiêm chưa? Anh ta đâu? Vì sao không đưa em đi đến gặp bác sĩ như vậy?"
"Anh ấy đi mua đồ cho em, chắn cũng lập tức trở về ngay đấy!" Tiểu Nhiên nói xong đầu cũng tựa vào trên tay vịn của sofa. Giản Ngọc Sanh không phải đi mua đồ, mà bởi vì bọn họ vừa mới cãi nhau ầm ĩ một trận về chuyện của vợ trước xong.
Chuyện đã trải qua, cô vừa mới ngủ dậy liền nhìn thấy vợ trước của Giản Ngọc Sanh đang ở trong nhà, còn đã làm xong điểm tâm, rồi bảo bọn họ đến ăn cơm, thực sự đã làm cho Tiểu Nhiên phải ghê tởm, làm cho cô cảm thấy bỗng chốc như trở về cái cũ xã hội với tình trạng một chồng nhiều vợ vậy.
Vừa rồi cô đã bảo Giản Ngọc Sanh đuổi người phụ nữ kia đi. Vốn dĩ người phụ nữ kia còn vô lại không muốn đi, bất quá, chỉ cần Giản Ngọc Sanh đưa cô ta cùng Giản Lực Dương đi về nhà của cô ta là được. Vì muốn tiễn bước pho tượng ôn thần này, Tiểu Nhiên cũng ngầm đồng ý để Giản Ngọc Sanh đưa đi. Đồng thời cô cũng đã nói rõ ràng với Giản Ngọc Sanh cùng người phụ nữ kia, về sau đừng bao giờ đến đây nữa, bằng không ngày hôm đó thật sự là không có biện pháp nào nữa.
Thiệu Minh Thành cảm giác mình đại khái là đã quá quan tâm rồi. Nhìn con gái bảo bối ở trong lòng, anh nói: "Khả Khả về nhà ở cùng ba ba nhé, chờ mẹ hết bệnh rồi, ba ba lại đưa con trở lại đây, có được hay không?"
Tiểu khả ái nhìn thấy mẹ không được thoải mái, dường như có chút không yên lòng, do dự mãi. Tiểu Nhiên lại ngồi dậy, nói với con gái: "Tiểu khả ái, mẹ ngày mai sẽ khỏe lại thôi. Mẹ khỏe lại rồi, thì sau đó sẽ đi đến đón con, có được hay không?"
Đến lúc này cô nhóc mới chịu gật đầu, nhoài thân mình nhỏ nhắn ra muốn hôn tạm biệt Tiểu Nhiên. Thiệu Minh Thành liền ôm con gái đi lại, tiểu khả ái liền hôn một cái ở trên mặt Tiểu Nhiên, "Chào mẹ, bai bai!"
"Ừ! Mẹ chào con! Bai bai." Tiểu Nhiên hôn một cái ở trên mặt tiểu khả ái. Thiệu Minh Thành nhìn Tiểu Nhiên liếc mắt một cái đứng dậy. Lúc anh chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa.
Vừa quay đầu nhìn lại liền thấy Giản Ngọc Sanh đã trở lại. Hai người đàn ông đồng loạt ngơ ngác một chút, sau đó nhíu mày, rõ ràng đều mất hứng. Chỉ là Thiệu Minh Thành khá lịch sự, mở miệng trước: "Tôi tới đón đứa nhỏ, tôi đi đây."
Giản Ngọc Sanh nhìn sang tiểu khả ái, "Hẹn gặp lại Khả Khả."
Tiểu khả ái vẫy vẫy tay, "Bai bai, ba ba Giản. Bai bai mẹ."
Thiệu Minh Thành ôm đứa nhỏ đi ra ngoài. Một khắc kia khi đóng cửa lại, anh hít một hơi thật sâu, mới cảm thấy hóa ra vừa rồi thân mình anh luôn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, trong lòng cũng như bị một luồng khí làm nghẹt lại.
Vừa định rời đi, thì anh lại nghe thấy bên trong truyền đến tiềng ồn ào. Trước hết anh nghe được chính là giọng nói của Tiểu Nhiên: "Giản Ngọc Sanh, có phải là anh vẫn còn có tình cảm đối với cô ta hay không? Cho nên anh cứ dung túng cho cô ta, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy. Cô ta cứ tiến dần từng bước. Cái nhà này đến cùng là của chúng ta hay là của hai người vậy? Chỉ là một cái chìa khóa, anh cũng không nhẫn tâm muốn lấy lại hay sao?"
"Cái chìa khóa này chính là đã giao cho Dương Dương. Anh cũng đã nói với cô ta rồi, cô ta sẽ không bao giờ còn đến đây nữa rồi. Thôi được rồi, anh không thoải mái muốn đi nằm."
"Giản Ngọc Sanh, lần nào anh cũng đều nói một câu như vậy. Thế nhưng mà, mỗi lần vẫn đều luôn xảy ra như vậy. Hơn nữa lần sau lại còn quá mức hơn lần trước. Tóm lại, có cô ta thì không có em, có em thì không có cô ta. Nếu như anh vẫn còn như vậy, chúng ta vẫn nên chia tay nhau đi! Em đã không thể nào chịu nổi cái chuyện này nữa rồi, mỗi ngày nó đều khiến cho em phát chán ốm lên đi được."
"Chẳng lẽ cùng với anh em cũng thấy chán ốm hay sao? Là do em không chịu nổi cuộc sống như vậy, hay là bởi vì em vẫn còn nghĩ đến mộng cũ, muốn đoàn tụ với anh ta đây?"