Cô Dâu Của Trung Tá

chương 134-3: "em yêu anh! an nhược tố yêu sở lăng xuyên." 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mẹ Bầu

Trong nháy mắt, trong lòng Tố Tố liền như bị hoảng loạn lên, mặt mũi cũng liền tái nhợt đi. Rất may mắn là Tố Tố điều khiển cho xe chạy cũng không nhanh lắm, tạm thời vẫn còn có thể nắm chắc được. Thế nhưng mà Tô Tuệ Vân nhìn thấy xe chạy ở phía trước mặt liền kêu lớn: "Này, cô điên rồi à, mau phanh xe lại đi!"

Tố Tố không nói chuyện, mắt thấy xe của mình chạy đã sắp sửa đụng vào chiếc xe chạy ở phía trước, cô liền quẹo tay lái thật nhanh, từ trong khe hở vọt qua. Không có cách nào để dừng xe lại, @MeBau*[email protected]@ Tố Tố chỉ có thể tìm kiếm một khe hở ở trong dòng xe cộ, để cho xe của mình chạy đi.

Mạo hiểm, sợ hãi, khiến cho trái tim của Tố Tố muốn nhảy ra ngoài. Mắt nhìn thấy được nơi đèn xanh đèn đỏ ở phía trước đang là đèn đỏ, ở phía trước dòng xe cộ đang chạy ngang qua như nước chảy. Tố Tố bắt đầu cảm thấy hoảng loạn lẫn sợ hãi, sau đó cô liền lập tức tỉnh táo lại.

Cô không thể chết được, cô còn có cục cưng Tiểu Bao Tử. Cô mà chết cục cưng sẽ không còn mẹ nữa! Cô còn có cha mẹ, cô mà chết, ai sẽ là người tới hiếu kính cha mẹ đây? Cô không thể chết được, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô còn chưa kịp yêu đương thật nhiều với Sở Lăng Xuyên, còn chưa kịp nói cho anh biết, cô yêu anh.

Cho nên, mặc kệ thế nào, cô cũng không thể chết được. Cô cần phải dùng hết thảy mọi biện pháp để hóa hiểm thành an. Tuy rằng, trong lòng Tố Tố biết chuyện này còn khó hơn nhiều so với được trúng số độc đắc. Thế nhưng mà, cô tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay!

Mắt thấy chiếc xe của mình đã sắp chạy lên đâm vào chiếc xe đang chạy ngang ở phía trên, Tố Tố xoay chuyển tay lái một cái,[email protected]*dyan(lee^qu.donnn) cho xe chạy theo chiếc xe kia, mạo hiểm tránh được một kiếp. Thế nhưng, cô cũng đã làm cho giao thông bị hỗn loạn. May mắn là không có bị xảy ra sự cố gì, chỉ có điều là, cô đã bị chủ xe kia chửi rủa một trận.

Tô Tuệ Vân ở trên xe, mắt thấy hết lần này đến lần khác, chỉ thiếu chút nữa là xe đã đâm vào xe của người khác. Cô ta bị dọa sợ tới mức kêu to lên đầy sợ hãi. Tô Tuệ Vân từ từ nhắm hai mắt lại, ôm lấy đầu, thét lên chói tai. Chờ đến khi Tô Tuệ Vân mở mắt ra, thì lại nhìn thấy có một chiếc xe ô tô nữa dieendaanleequuydonnlại đang sắp lao lên. Theo bản năng, cô ta nhào đến đoạt lấy chiếc vô lăng ở trong tay Tố Tố.

Vốn dĩ Tố Tố còn đang nắm chặt lấy vô lăng để điều khiển cho xe chạy, lúc này bị Tô Tuệ Vân nhào sang quấy rối, liền hoàn toàn bị rối loạn. Tố Tố nóng nảy, giơ chân lên, đạp cho cô ta một cước. Thân mình Tô Tuệ Vân ngã trở về trên chỗ ngồi. Tố Tố vội vã hét to: "Không muốn chết thì hãy cài dây an toàn cho cẩn thận vào!"

Hoảng loạn không sao chịu nổi, mãi đến lúc này Tô Tuệ Vân mới hoàn hồn. Cô ta luống cuống tay chân thắt dây an toàn lại. Mà bởi vì Tố Tố bị Tô Tuệ Vân làm cho phân tán tư tưởng, tuy rằng cô đã tránh được chiếc xe kia, nhưng chiếc xe của cô cũng đã đâm vào ở thân cây ở ven đường kêu oành lên một tiếng!

Tố Tố chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, rồi sau đó cô không còn nhận biết được chuyện gì nữa.

An Quốc Đống vừa về nhà, chuông điện thoại di động liền vang lên. Ông nhìn một chút, dĩ nhiên là điện thoại của Tố Tố gọi tới, liền vội vàng nhận cuộc gọi, "A lô? Con gái à, có chuyện gì vậy? Cái gì? Tố Tố xảy ra tai nạn xe cộ? Vậy còn người, hiện tại người như thế nào rồi? Được rồi, được rồi. Tôi lập tức đi đến bệnh viện ngay, cám ơn cậu, đội trưởng Vương."

Người gọi điện thoại tới không phải là Tố Tố, mà là đội trưởng đội cảnh sát giao thông Vương Thụ Lâm. Từ trong điện thoại di động của Tố Tố, anh đã tìm được số điện thoại của An Quốc Đống, nên mới biết được đó chính là con gái của ông. Anh liền vội vàng gọi điện thoại thông báo ngay cho An Quốc Đống.

Lý Nguyệt Hương cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của An Quốc Đống, vội vàng hỏi: "Tố Tố như thế nào rồi, hả, như thế nào rồi?"

An Quốc Đống sợ bệnh tim của Lý Nguyệt Hương bị phát tác, vội vàng an ủi bà: "Bà bạn già à, chớ khẩn trương, Tố Tố bị xảy ra chút sự cố, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện rồi, tánh mạng không có gì đáng ngại. Tôi đi qua đó trước xem thế nào. Bà ở nhà chờ Xuyên tử trở về rồi cùng nhau đi qua đó."

"Tôi làm sao có thể ở nhà đợi được kia chứ. Tôi sẽ đi cùng với ông." Tuy rằng tính mệnh của con gái không nguy ngập, nhưng mà Lý Nguyệt Hương vẫn rất nóng ruột. An Quốc Đống sợ Tố Tố xảy ra tai nạn xe cộ như vậy, sẽ bị thương tổn nghiêm trọng, sợ Lý Nguyệt Hương sẽ chịu không nổi. Cho nên ông không muốn để cho bà đi, chờ ông đi đến bệnh viện trước để xem tình hình thế nào, rồi sẽ nói với bà sau.

"Thật sự không có chuyện gì đâu! Bây giờ tôi đi qua đó để xem thế nào đã. Nếu như có việc gì đó thật, tôi lại còn có thể không cho bà đi nữa hay sao? Bà cứ ở yên trong nhà để chờ Xuyên tử về đi, chăm sóc tốt cho Tiểu Bao Tử là được rồi. Tôi đi đến đó rồi sẽ gọi điện thoại về báo ngay cho bà được biết." An Quốc Đống nói xong liền vội vã đi ngay. Ông lái xe chạy đi. Vào đến trong bệnh viện, An Quốc Đống nhìn thấy đội trưởng đội cảnh sát giao thông Vương Thụ Lâm. Hai người vội vàng bắt tay, chào hỏi nhau. Sau vài câu nói xã giao, An Quốc Đống cũng gấp gáp vội hỏi: "Con gái của tôi như thế nào rồi?"

"Cục trưởng An, ngài đừng có gấp quá. Đầu cô ấy chỉ bị chút chấn động rất nhỏ thôi, bất quá không có trở ngại gì. Túi khí an toàn đã có tác dụng giúp đỡ không nhỏ. Hiện tại cô ấy đang ở trong phòng bệnh, phỏng chừng một lát nữa thì sẽ tỉnh lại thôi. Chỉ là ở trong xe này lại còn có thêm một người phụ nữ khác nữa. Người này đã bị thương thật nặng, nhưng may mắn cũng chỉ là bị ngoại thương, tính mệnh cũng chưa đến nỗi nguy ngập."

Nghe Vương Thụ Lâm nói như vậy, sự thấp thỏm trong lòng An Quốc Đống cũng trùng xuống. Ông cau mày, trầm tư một chút rồi hỏi: "Nguyên nhân của sự cố thế nào, hiện tại điều tra rõ ràng chưa?"

Vương Thụ Lâm đáp: "Nguyên nhân chủ yếu là do phanh xe đã bị hỏng rồi. Cục trưởng An, ngài cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Phanh xe hỏng là do bị người ta đã động tay động chân vào. Tôi thiết nghĩ, hẳn là có người nào đó đang muốn gây chuyện bất lợi đối với người nhà của ngài..."

Sắc mặt của An Quốc Đống lập tức trầm xuống. Ông cũng hiểu, việc này là bọn chúng muốn nhằm vào ông, muốn dùng người nhà của ông để uy hiếp đối với ông, buộc ông phải dừng tay.

Hai người lại nói với nhau vài câu, sau đó Vương Thụ Lâm liền rời đi rồi. An Quốc Đống vội vàng gọi điện thoại về cho Lý Nguyệt Hương. Đầu dây bên kia liền vội vàng nhận ngay. An Quốc Đống biết bà bạn già của mình đang phải gánh chịu sự nóng lòng, vội vã nói luôn: "Nguyệt Hương, bà cứ yên tâm, Tố Tố không có việc gì đâu, lập tức sẽ tỉnh lại bây giờ. Phỏng chừng nó đã bị sử dụngọa sợ tới mức không nhẹ… Ừ, đừng lo lắng, một lát nữa khi Xuyên tử trở về, hai mẹ con cùng nhau đi tới bệnh viện."

An Quốc Đống nói xong liền cúp máy, cũng đi về phía phòng bệnh. Ông đi vào trong phòng bệnh. Nhìn thấy con gái đang nằm ở trên giường bệnh, An Quốc Đống cảm thấy đau lòng, hối hận. Chính ông đã làm cho người nhà mình phải liên lụy chịu nguy hiểm. Nhưng mà, ông cũng không thể buông tay với sứ mạng của mình được.

Lúc Sở Lăng Xuyên về đến nhà, không sai biệt lắm khoảng bảy giờ. Anh vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không đúng lắm. Còn không đợi anh mở miệng hỏi han, Lý Nguyệt Hương đã vội vàng nói: "Xuyên tử, mau, chạy nhanh đi đến bệnh viện, Tố Tố đang ở trong bệnh viện rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio