Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn cầm chiếc bàn chải đã có kem đánh răng và đứng bên giường em gái, lúc này đầu óc cậu gần như trống rỗng.
Lộ Lăng nằm trên giường, mắt khép hờ, cô bé trông có vẻ yếu ớt nhìn cậu.
Hứa Ngôn ngồi xuống bên giường, run rẩy vươn bàn tay đang cầm bàn chải đánh răng ra. Đầu bàn chải bắt đầu thăm dò, đi vào trong miệng em gái.
Lộ Lăng phối hợp há miệng, khoảng rộng rất thích hợp, vừa không ảnh hưởng tới động tác đánh răng nhưng cũng không khiến cho vẻ mặt trông có vẻ dữ tợn.
Ở góc cao nhìn xuống, Hứa Ngôn thấy em gái nằm đó há miệng, mắt khép hờ, có vẻ yếu đuối và bất lực đến kì lạ.
Hứa Ngôn ho khan vài tiếng, cậu cố gắng giữ bình tĩnh và bắt đầu đánh răng.
Nhưng mới chỉ đánh được mấy lần, Lộ Lăng đã phàn nàn. Thiếu nữ ngậm bàn chải đánh răng, lúng búng nói:
- Như thế này khó chịu lắm, động tác của anh không tự nhiên.
Hứa Ngôn phải hỏi:
- Thế phải làm thế nào?
- Anh ngồi nghiêng thế chắc chắn là không tiện dùng lực rồi, hơn nữa cũng khó mà chải vào đúng chỗ được. Anh ngồi lên đi.
- Ngồi lên?
Hứa Ngôn đần mặt. Cậu hiểu được ý của em gái nhưng cũng vì hiểu nên mặt cậu mới thộn ra thế này.
- Dạng chân ngồi lên, đừng ngồi hẳn xuống người em là được. Chỉ cần dùng hai chân anh để giữ trọng tâm thôi, đừng đè em.
Hứa Ngôn nghe theo em gái, cậu bỏ dép ra, lên giường của em gái, dạng chân ngồi lên trên người cô bé. Cậu cực kì cẩn thận dùng hai đầu gối giữ trọng tâm cho mình để đảm bảo mình sẽ không đụng vào người em gái.
- Tư thế này được chứ?
- Được rồi, anh trai...
Hứa Ngôn ngừng thở, cậu rướn nửa người trên về phía trước, dùng tay trái chống thân thể, tay phải cầm chặt bàn chải đánh răng. Đầu bàn chải vẫn đang ở trong miệng em gái.
Hứa Ngôn cẩn thận từng li từng tí một.
Trước sau trước sau, trái phải trái phải, trên dưới trên dưới, phải đảm bảo lông bàn chải có thể chải tới tất cả các góc ở hai hàm răng, phải cố gắng chải thật sạch, nhưng điều quan trọng hơn là không thể chải mạnh làm lợi em gái bị thương.
Không thể làm đau Lộ Lăng, đây là suy nghĩ mãnh liệt nhất trong đầu Hứa Ngôn lúc này. Cậu chăm chú tới mức không để ý tới nét mặt của em gái đã dần thay đổi.
Mặt thiếu nữ dần ửng hồng theo thời gian trông chẳng khác nào một trái cây còn non đang cấp tốc chín. Đôi mắt cô bé dần mê ly, ánh mắt như đã mất đi tiêu cự. Hai tay thiếu nữ không nghe lời mà động đậy, túm chặt lấy ga giường. Hai chân trần của Lộ Lăng cũng có động tác riêng, những ngón chân mềm mại và tròn trịa bắt đầu quặp chặt rồi bỗng thả lỏng, rồi lại quặp chặt lại.
Nhưng Hứa Ngôn không chú ý tới hiện tượng kì lạ này.
Cho tới khi thiếu nữ rên khẽ một tiếng, tiếng rên yếu đuối và yêu kiều, Hứa Ngôn mới nhận ra dáng vẻ em gái hình như là lạ.
Là một cậu chàng đã xem vô số AV, trạng thái kì lạ của em gái là thứ Hứa Ngôn không xa lạ gì. Nhưng cũng vì không hề lạ lẫm nên Hứa Ngôn mới không dám đoán bừa. Cậu thà coi biểu hiện của Lộ Lăng như triệu chứng sau khi phát sốt rồi miễn cưỡng cho qua còn hơn.
Đáng tiếc là Lộ Lăng có vẻ không định để cậu cho qua như vậy.
Ngoài tiếng rên rỉ, vòng eo thiếu nữ cũng bắt đầu chuyển động. Động tác uốn éo như vậy khiến phía bên ngoài đùi cô bé chạm vào đùi trong của Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn bỗng nghĩ tới một cách tuyệt diệu để tĩnh tâm. Cậu lặng lẽ ngâm nga "Bàn nhược tâm kinh" kinh điển của Phật giáo mà mình từng gặp khi đọc triết học của Tông giáo.
- Quan tự tại bồ tát, lúc đi sâu vào Bàn nhược ba la mật, chiếu sáng ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách.
- Anh ơi, đừng...
Lộ Lăng mơ hồ rên rỉ, cả eo cô bé cũng hoạt động mạnh hơn. Việc này làm trọng tâm của Hứa Ngôn bất ổn, suýt chút nữa cậu đã bổ nhào lên người Lộ Lăng.
Cậu có dự cảm nếu mình thực sự đè lên người Lộ Lăng, có lẽ mình sẽ không đứng dậy nổi nữa. Vậy nên chuyện như thế tuyệt đối không được xảy ra!
Hứa Ngôn lại tiếp tục niệm:
- Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị...
- Anh trai, ở trong... ở trong còn chưa đến...
Hứa Ngôn vô thức đọc ra tiếng:
- Xá lợi tử, là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.
- Anh trai... A... đừng mà... anh đang nói gì thế?
Tiếng rên rỉ của thiếu nữ bỗng tăng lên, Hứa Ngôn càng niệm kinh to hơn.
- Anh trai... anh làm đau em!
Lộ Lăng bỗng kêu to.
Hứa Ngôn vội vàng dừng lại, cậu dừng động tác đánh răng, cũng dừng niệm kinh. Cậu chỉ có thể ngẩn người nhìn em gái mình.
Lộ Lăng ngồi dậy, suýt thì cô bé đã đập thẳng mặt vào mặt Hứa Ngôn. Cũng may là Hứa Ngôn phản ứng kịp thời nên vội vàng né ra sau để tránh.
- Lấy bàn chải đánh răng ra...
Lộ Lăng ấp úng nói.
Hứa Ngôn rút bàn chải ra, nắm trong tay.
Trên tủ đầu giường có hai chiếc cốc, một chiếc có nước còn một chiếc thì không.
Lộ Lăng cầm chiếc cốc không lên, nhổ hết kem đánh răng và nước bọt trong miệng vào, sau đó cô bé cầm lấy chiếc cốc còn lại, đưa lên miệng.
Hứa Ngôn im lặng không nói gì và xuống giường.
Sau khi đã súc miệng sạch kem đánh răng, Lộ Lăng lườm cậu, phàn nàn:
- Suýt nữa thì đã nuốt cả kem đánh răng rồi.
- Vậy mới bảo là cố gắng tự đánh răng đi, hơn nữa còn nằm trên giường, rất bất tiện.
Nói xong, Hứa Ngôn cầm hai cái cốc, quay người ra khỏi phòng.
Lộ Lăng ngồi trên giường nghe tiếng bước chân anh trai dần đi xa và tiếng nước vang lên.
Đột nhiên, cô bé rút một quyển "Nisemonogatari" dưới gối ra, lật xem thêm vài làn rồi quẳng sách vào tường.
- Lừa đảo! Không có tác dụng tí nào!
Thiếu nữ bực bội nằm nghiêng, quay mặt vào tường.
Cô bé lầm bầm:
- Không được, nếu là một người hơi tí là niệm "sắc tức thị không, không tức thị sắc" thì có kế hiểm hơn nữa cũng vô dụng.
......
Trong toilet, sau khi đã xử lý xong xuôi bàn chải và cốc, Hứa Ngôn nhìn mọi thứ chỉnh tề trước mắt nhưng trong lòng cậu lại rối như tơ vò.
Cậu chợt nhớ tới lúc chiều Trương Hân Di gọi cho cậu, nói rằng cậu phải nói chuyện nghiêm túc với em gái. Trương Hân Di có nói "Hai người là anh em, biểu hiện của em gái anh chắc chắn không bình thường". Riêng điểm này, Hứa Ngôn hiểu rõ hơn ai hết.
Thực ra, trước khi Lộ Lăng chuyển tới đây, vào lúc ba nói cho cậu rằng cậu còn có một cô em gái, Hứa Ngôn cũng đã hiểu rồi.
Làm một đứa cuồng em gái trong thế giới D thì không sao, nhưng ở thế giới thực thì đó là chuyện không thể nào. Hứa Ngôn hiểu rất rõ mình không chỉ phải chịu trách nhiệm với bạn gái mà còn cần chịu trách nhiệm với gia đình, với ba mẹ.
Nhưng tối nay cậu không chỉ không giải quyết được vấn đề, ngược lại, tình hình còn ngày càng nghiêm trọng.
- Phiền quá đi mất! D là cái gì, sao lại phiền toái như thế chứ? Em gái cái gì, sao lại vô trách nhiệm như vậy!
Hứa Ngôn đấm vào tường toilet.
"Rắc" một tiếng, trên mặt ngoài của viên gạch men sứ trắng mờ đã có một vết nứt mảnh như mạng nhện, xương ngón tay của Hứa Ngôn cũng dần hiện lên vết máu ứ.