Được rồi, đừng có giả bộ nữa_ Nó đẩy Linh Đan ra, nhỏ cười vỗ vai nó:- Cũng chỉ có bạn thân mới hiểu Linh Đan này thôi.
- Hừ, giả bộ qua mặt được tớ sao?_ Nó hừ lạnh.
- Chẳng phải tớ đang giúp cậu rời khỏi đó sao, không cảm ơn thì thôi đi, vậy mà còn lớn tiếng với người ta, hu....hu_ Linh Đan mếu máo.
- Đừng có ở đó mà giả bộ vô tội, đi về thôi_ Nó liếc Linh Đan, song cũng le lên xe của mình.
- Này Tuyết Tuyết, tối mai có trận đua xe cậu đi không, nghe nói còn có cả Trương Đan Huy, người đứng thứ sau cậu đấy_ Linh Đan ngồi lên xe nói.
- Được, tớ cũng muốn đi cho khuây khỏa_ Nó gật đầu.
- Có chuyện gì sao?_ Linh Đan hỏi.
- Dạo này tớ phải lo việc của bar, mà cậu muốn giành quyền thừa kế không_ Nó nói.
- Thừa Kế hả? tớ không cần đâu, vì mẹ tớ mới tới đó sống, mai là em trai tớ là con trai một nếu không cũng chả được đối xử tốt gì_ Linh Đan nói giọng buồn buồn.
- Được rồi, mai đi học với tớ, chuẩn bị hết chưa_ Nó nói.
- Tớ chuẩn bị cả rồi, tên là Nguyễn Khả Vân, tuổi, học sinh học bỗng, vào lớp của cậu luôn_ Linh Đan nói.
- Ừ, về thôi_ Nó gật đầu, phóng xe đi.
SÁNG HÔM SAU. Nói vậy thôi mới có giờ sáng hờ.
Nó bật ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, nó luôn mơ về giấc mơ đó, đúng giấc mơ đó luôn ám ảnh nó, trong mơ nó thấy một cậu nhóc bị bắn vào bụng, máu loang lỗ một mảng áo trắng, nhìn cậu như thiên sứ nhưng lại nằm trên vũng máu đó rê rợn đó. Nhưng hình ảnh sau nó mờ dần và cuối cung là nó hiện giờ tỉnh dậy trong mệt mỏi.
Nhìn lại đồng hồ nó thở dài mới có giờ sáng thôi, bật ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân
’ bước ra là con người khác không còn xinh như lúc đầu nữa, mài tóc tím được thay bằng bộ tóc gia màu đen, màu mắt màu xanh lá thay bằng màu naau, làn da trắng nuột nà thay bằng nước da hơi ngâm. Vơ lấy cái balo màu đen trên bàn và đôi giày bata màu đen đi xuống lầu.
Xuống lầu, nó không thể tinh nỗi nha, đây là hoàn cảnh gì đây, trên bàn là vỏ trai bia, lon bia tứ tung, gói trên sofa đi đâu chẳng thấy, tivi đang chiếu những bản nhạc Âu Mĩ sôi động, cũng mai là nhà có cửa cách âm nếu không người khác vào tới nhà mắng vốn luôn quá, Trên sofa là người con gái xinh đẹp động lòng người nhưng dáng ngủ đã làm mắt đi nét đẹp đó, chân thì gác lên thành ghế, tay dơ tứ tung, quần áo sộc xệch, nhất là áo bị kéo lên cao đến dưới ngực lộ ra eo thon nhỏ khiêu gợi, nó nhìn thấy hơi bị nóng rồi nha. Trán ba vạch đen đi đến con người đang ngủ ngon lành kia, vơ lấy ly rượu còn dang dở chưa hết tạt mạnh vào khuôn mặt đang ngủ kia. Người đang ngủ bị tạt rượu giật mình bừng tĩnh, ngơ ngác nhìn xung quanh, thì nhìn trúng khuôn mặt của nó đang tức giận, thì tỉnh ngủ luôn:- haha...haha Tuyết Tuyết chào buổi sáng_ Linh Đan cười ngu ngơ đưa tay vậy nó.
- Cậu xem cậu làm gì với cái nhà của tôi đây này_ Nó nói.
- Ha?_ Linh Đan không hiểu, nhỏ có làm gì à.
- Nhìn đi_ Nó hất mặt về phía những vỏ bia, và gói bị dăn tứ tung, hướng theo ánh mắt của nó Linh Đan nhìn qua thì....giât mình.
Quay qua nó cười cầu hòa:- À...haha... Tuyết Tuyết à mình a...mình....
- Thôi khỏi cần biện minh nữa, cho cậu tiếng dọn hết đống này_ Nó đưa tay biểu ý bảo không cần hải nói nữa.
- HẢ?_ Linh Đan hét lớn
- Bây giờ là h tới h cậu phải dọn sạch cho tớ, tớ đi học trước đây_Nó nhìn đồng hồ nói, vác balo lên vai bước đi. Linh Đan nhìn theo nói thầm:- Mình bảo người hầu dọn là được rồi.
Nó đi tới cửa tai luôn nghe hết lời của Linh Đan nói, quay lại nó cười nói:- Đừng có bảo người hầu dọn, bởi vì nhà này chỉ có tớ và cậu thôi
- HẢ?_ tiếng hét thứ của Linh Đan.
- À dọn xong thì khóa cửa lại giùm, tớ và cậu sẽ dọn đến nhà trọ tớ mới thuê_ Nó nói.
- Sau phải dọn đi chứ, sống đây chẳng phải tốt sau?_ Linh Đan ngăn nhó.
- Bây giờ chúng ta là học sinh học bỗng, chẳng lẽ lại sống trong biệt thự sao_ Nó nhướng mày.
- À...nhớ rồi_ Linh Đan gật gù.
- Ở trường gọi tớ là Hà Băng_ Nó nói xong bước đi bỏ lại Linh Đan với bãi chiến trường kia.
- Sao tui khỗ vậy trời_ Linh Đan mếu máo đi dọn bãi chiến trường mình bày ra.
tiếng sau.
- Cuối cùng cũng xong rồi_ Linh Đan vươn vai vui vẻ nói.
- Cậu trễ ’ đấy_ Nó đứng dựa vào của nói, làm Linh Đan giật mình xém té.
- Chẳng phải cậu đi học rồi sao?_ Linh Đan hỏi.
- Tớ đợi cậu mà, mà cũng may vì đợi cậu mới thấy cậu làm việc trễ ’ đấy_ Nó nói
- Đợi tớ, tớ đi thay đồng phục rồi cùng đi_ Linh Đan hối hả chạy lên lầu thay đồ, sau ’ củng xong.
- Bây giờ là h’, đi bộ từ đây đến trường mắt hết ’, như vậy là trễ học_ Nó nhìn đồng hồ bắt đầu tính thời gian
- Chẳng phải đi xe sau_ Linh Đan khó hiểu.
- Không, chúng ta đi bằng căng hải_ Nó lắc đầu nói, quay bước đi. Sau hi định hình câu nói của nó Linh Đan bắt đầu cạy theo, vì nó đã đi được ra tới cổng rồi