Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mộc Tử Đằng

"Ôi, tôi cảm thấy dáng người và khuôn mặt trong hình nhìn giống cậu thật."

Cô ta nhìn chằm chằm hai giây, đột nhiên hô to: "Không phải là cậu đó chứ?"

Cô ta la to như vậy, mọi người chung quanh cũng chú ý đến, nhìn chằm chằm hai người, Đinh Nhàn đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, cô theo bản năng nhìn theo ngón tay của nữ sinh đó, kinh ngạc vô cùng.

Người trong hình quả nhiên là cô.

Lần trước Thời Dịch dạy xong ở trường kế bên nên đón cô ven đường, cô lên xe vừa lúc bị chụp được, cũng may là cô cúi đầu, không chụp được chính diện khuôn mặt, hình cũng tương đối mờ, bọn họ chắc căn cứ vào biển số xe mới nhận ra đó là Thời Dịch.

Đinh Nhàn thoáng thở phào nhẹ nhõm, có có người vây lại, lại nhìn hình rồi nhìn cô so sánh.

"Nói thật, nhìn giống lắm đó."

"Nhất là dáng người, thật sự quá giống."

"Đúng vậy, cũng gầy thế này, vóc dáng nhìn cũng không sai biệt lắm."

Trong lúc nhất thời, bốn phía quanh Đinh Nhàn ngồi đầy người, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ hưng phấn, một nữ sinh còn kéo cô hỏi: "Thật sự là cậu?"

Trong lòng Đinh Nhàn căng thẳng, cô đè xuống tâm tình bất an của mình, cong môi cười một cái: "Các cậu đừng có nói đùa, làm sao là tôi được."

"Nhưng giống thật mà."

"Đúng đó, không nói còn không cảm thấy, giờ nhìn quả thật giống y đúc."

"Còn có tấm hình nhìn rất giống đang hôn đó! Cũng buộc tóc đuôi ngựa giống cậu thế này này."

Một người không thể tin che miệng lại: "Ôi, giáo sư Thời thật sự cặp với sinh viên..."

Lời này vừa nói ra, mọi người sôi trào.

"Trời ạ, bọn họ đoán chừng không phải là thật chứ."

Ánh măt của mọi người rơi vào trên người Đinh Nhàn, vô hình chèn ép cô, Đinh Nhàn cố gắng giữ bình tĩnh: "Các cậu đang nghĩ gì vậy, nếu là tôi thì tôi đã sớm vui mừng rồi, hơn nữa cột tóc đuôi ngựa thì đầy người, nhìn đi, các cậu cũng cột vậy mà."

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, mọi người giải tán, Đinh Nhàn nhìn mọi người xung quanh, trong lúc bất chợt cô thấy bọn họ thật khủng khiếp, giống như giây tiếp theo sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống vậy, cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu như bọn họ biết được sự thật người đó là cô thì sẽ nói thế nào, cô ngược lại không có vấn đề gì, nhưng mà Anh Thời Dịch thì khác, danh dự của anh chẳng lẽ sẽ bị hủy vì một người như cô sao?

Trong lúc nhất thời thấy hối hận, ban dầu sao cô không đăng ký trường y khác chứ.

Có thể thay đổi suy nghĩ một chút, nhưng bất luận cô học ngành gì, chỉ cần là sinh viên thì sẽ đều bị dư luận chỉ trích, giữa bọn họ sẽ tồn tại vấn đề. Là cô quá ngốc, quá ích kỷ, thích anh, ỷ vào việc anh cưng chiều mình mà không ngừng đến gần anh, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh, vì anh mà cân nhắc qua.

Vậy còn anh thì sao? Anh thông minh như vậy, là một người chính chắn, phải chăng đã sớm nghĩ đến ngày này.

Một buổi học, tâm tình Đinh Nhàn không yên, cô không biết phải làm sao, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, một ngày nào đó chuyện này chắc chắn sẽ bị phơi bày trước ánh sáng, đến lúc đó cục diện sẽ như thế nào?

Đinh Nhàn không biết mình ra khỏi phòng học thế nào, điện thoại vang lên không ngừng, cô không có dũng khí lấy ra nhìn, cho đến khi đi về ký túc xá, rốt cuộc không nhịn được mở điện thoại ra đọc từng tin tức một, không ngừng kích thích dây thần kinh.

Có người chứng thực, chính là sinh viên trường chúng ta! Mẹ nó thật kích thích!

Đạo đức đúng tệ, khó trách lãnh đạo phải xóa tin tức trên diễn đàn, nhất định là sợ ảnh hưởng không tốt đến trường học mà.

Khẳng định luôn, làm chuyện xấu như vậy, chức vị của thầy ấy khó giữ nỗi.

Vốn chỉ là công việc thêm, ở chỗ này để lấy chút danh tiếng mà thôi, rất ít giờ dạy, có chức vị ở đây hay không cũng như nhau cả.

Giáo sư Thời đã cống hiến biết bao nhiêu công sức trên phương diện y học các người không biết à? Mặc dù thầy ấy rất ít giờ dạy nhưng mỗi giờ đều đem hết kiến thức mới nhất giảng dạy cho chúng ta, bây giờ ngược lại không được tôn trọng, còn bị lăng mạ như vậy????

Thầy ấy có lợi hại hơn nữa nhưng nhân phẩm không tốt thì đen cả đời, dù sao tôi cũng không đi học lớp của thầy ấy nữa, các người muốn đi thì đi đi.

Nhìn vậy không biết đã dụ dỗ bao nhiêu nữ sinh, người như vậy tôi cũng không dám đi học.

??? Các người ban đầu sùng bái thầy ấy thế nào hả, còn nói gì mà muốn trở thành bạn gái thầy ấy? Bây giờ từng người một đều quay lưng.

Các người chỉ đang nói giáo sư Thời, còn không biết chừng nữ sinh đó câu dẫn thầy ấy thì sao?

Một bàn tay cũng không thể kêu to, cô gái đó quá ti tiện, đàn ông mà, sao nhịn được cám dỗ chứ, tự nhiên sẽ xảy ra chuyện thôi.

Các người không biết thì đừng nói bậy bạ, cái gì mà xác thực, thầy ấy chính miệng thừa nhận rồi à?

A, làm loại chuyện này ai mà ngu đi thừa nhận chứ.

Ai đăng tin nóng, dám ra đây không? Chứng cớ đâu? Các người cũng quá đáng lắm đó.

Tôi phát hiện vẫn còn mấy người thật sự chưa từ bỏ ý định, nhìn liếc mắt một cái cũng thấy được rồi cần gì chứng cứ? Thầy Thời ở trên xe kề cận với sinh viên, nữ sinh kia trên vai đeo balô đó, không phải sinh viên trường chúng ta thì ở đâu hả?

Lần này giáo sư Thời đúng là tình thú!

Ha ha ha ha ha! Hình tượng sinh động!

...

Đinh Nhàn trong lúc nhất thời cứng đờ, cô ngây người ngồi yên, chợt thấy trên mặt hơi lạnh, giơ tay lên lau đi thì sững sờ, từ khi mẹ bỏ cô đi, cô hầu như chưa từng khóc, có khổ có mệt mỏi đi chăng nữa cũng chịu đựng cho qua, chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào, đây là lần đầu tiên.

Chuyện đã vượt xa sự tưởng tượng của cô, chỉ mấy tấm hình đã sinh ra rắc rối như vậy, dư luận quả nhiên đáng sợ, hủy hoại tất cả của anh, nói anh thành một người hạ lưu lợi dụng chức quyền cấu kết với sinh viên.

Cô đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, trừ khóc ra lại không nghĩ được biện pháp gì, cô không dám đối mặt, càng không biết giải quyết ra sao, nước mắt rơi không ngừng, cô cầm lấy điện thoại muốn gọi điện chợt nghe được một loạt tiếng bước chân, nên vội vàng lau khô nước mắt.

Hoàng Di từ bên ngoài đi vào, để ý thấy vành mắt cô đỏ hoe, không khỏi hỏi: "Nhàn Nhàn, cậu sao vậy?"

"Không có chuyện gì."

Trong lòng Đinh Nhàn bấn loạn, cô nằm xuống giường của mình, nhắm mắt, muốn để bản thân yên tĩnh đôi chút.

Hoàn Di cho rằng cô đau buồn vì chuyện trong phòng ký túc xá nên đi đến khuyên nhủ: "Nhàn Nhàn, cậu cũng đừng để tâm đến mấy lời của các cậu ấy, không cần tức giận, bản thân thấy không thẹn với lương tâm là được, không cần để ý người khác nói gì."

Đinh Nhàn nói: "Tớ biết."

Hoàng Di lại nói: "Nhàn Nhàn, hôm nay cậu đừng về nhà ở lại đây đi, còn có tớ ở đây."

"Ừ."

Cô nhỏ giọng đáp lời, trên thực tế cô cũng không định xin học ngoại trú nữa.

Đinh Nhàn đã tính toán tốt rồi, mọi chuyện đều do cô, cô không dám thừa nhận, thừa nhận đồng nghĩa với hỏng bét, những người đó chỉ biết dùng từ ngữ nặng nề công kích người cô yêu thương.

Yếu đuối như vậy, vô dụng như vậy, cô có tư cách gì ở cạnh anh?

Cô đã từng ảo tưởng trở thành người nhà của anh, bọn họ sẽ kết hôn, sinh con, cả nhà bọn họ sẽ giống như trong truyện cổ tích vậy, hạnh phúc sống bên nhau cả đời, còn bây giờ những điều đó chỉ là ảo tưởng mà thôi, tất cả đều gạt người, có vài thứ không thuộc về cô thì cả đời cô cũng không có cách nào có được.

Soạn một tin nhắn ngắn, gõ đi gõ lại vài lần, dùng cả thời gian một buổi chiều, cuối cùng nằng nề gửi đi: [Anh Thời Dịch, chúng ta chia tay đi.]

Anh Thời Dịch, em vô cùng thích anh, chính bởi như vậy nên em mới không thể ích kỹ mãi được, cuộc đời anh không thể vì em mà có vệt đen.

Không biết dùng bao nhiêu dũng khí cô mới có thể gửi đi, nhưng mà mười mấy giây sau điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn cái tên trên màn hình, Đinh Nhàn giống như đang cầm một củ khoai nóng bỏng, nhát gan không dám nhận.

Cuối cùng phải đối mặt, cô hít sâu một hơi, nhấn nút trả lời, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cô, mang nồng nặc sự tức giận.

"Bởi vì chuyện trường học?" Thời Dịch hỏi cô.

Quả nhiên anh biết.

"Ừ." Thanh âm Đinh Nhàn thật thấp, thấp đến chính cô cũng không nghe rõ mình nói gì.

Thời Dịch yên lặng mấy giây, lại hỏi: "Sau khi chia tay em định làm gì?"

Đinh Nhàn dùng sức cắn môi, cho đến khi trong miệng nếm được vị máu tanh, mới nói: "Em sẽ dọn ra ngoài."

Dọn ra ngoài sống một mình, giữ khoảng cách với anh, như vậy sẽ không có người bàn tán về anh nữa.

Thời Dịch cười nhạo một tiếng, không đè nén được lửa giận của mình, thấp giọng thét lên: "Em nói chia liền chia, xem anh là cái gì hả?"

"Thật xin lỗi."

Thật xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên trêu chọc anh, không nên quậy phá khiến cuộc sống của anh rối loạn, ban đầu, cô cũng không nên ôm ấp bất kỳ tia ảo tưởng nào.

Nước mắt không khống chế được chảy ra, trong lòng rất đau, tim giống như bị dao cứa vào, chỉ cần nghĩ đến quảng thời gian sau này không có anh nữa, cô liền khó chịu muốn chết.

Cả hai rơi vào yên lặng.

Thời Dịch biết cô đang khóc, hồi lâu sau anh nghiêm nghị nói: "Đinh Nhàn anh cho em một thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng có muốn ở bên cạnh anh hay không, nếu như muốn thì về nhà nói cho anh biết."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio