Cuối cùng Cảnh Ninh vẫn nghe lời Ngân Xuyên, Đức Anh hẹn gặp cô
nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Vì đang trong kỳ nghỉ Hè nên Cảnh Ninh
chỉ ở nhà ngủ nướng, luyện đàn hoặc đi dạo phố uống trà cùng mấy cô bạn
gái, họa hoằn lắm thì ghé mấy sạp nhỏ ven đường, tìm mua những món đồ
chơi thú vị.
Trưa, Cảnh Ninh đang ngủ thì bị ai khẽ lay dậy. Mở mắt, cô thấy Tiểu
Quân đang tủm tỉm cười nhìn mình, tay cô hầu phe phẩy lá thư.
Cảnh Ninh há miệng ngáp, sốt ruột bảo: “Lại là Từ Đức Anh hả.”
Tiểu Quân cười: “Đang đợi ngoài biệt thự đấy cô.”
Cảnh Ninh lại rúc đầu vào gối, làu bàu: “Chị bảo cậu ấy là tôi ngại nóng,
không muốn đi chơi. Cậu ấy nhì nhằng thì cứ bảo cha và anh trai tôi đều
đang ở nhà, họ không cho tôi ra ngoài.”
Tiểu Quân nói: “Không được đâu. Cậu Đức Anh bảo thấy ông chủ và cậu
cả rời nhà, cậu ấy còn chào hỏi họ nữa.”
“Cha tôi ra ngoài rồi sao?”
“Vâng, nghe bảo ông và cậu cả đi Hán Dương, hôm nay họ không về nhà
đâu.”
Cảnh Ninh ngồi dậy, ngơ ngác một lúc rồi mới hỏi: “Đức Anh đến từ lúc
nào vậy?”
“Cậu ấy chờ bên ngoài lâu lắm rồi, cậu hai mời vào thì cứ bảo không cần
đâu, ngố chết đi được.”
Cô thở dài, mở thư ra xem rồi chợt sững sờ, lá thư viết: “Ninh Ninh, hôm
nay rảnh rỗi nên tớ định ra Đông Hồ tránh nóng cùng Tử Chiêu, Kỳ Kỳ và
mọi người. Cậu đi cùng bọn tớ nhé. Tử Chiêu nói thuyền nhà họ Mạnh sẽ
đưa chúng ta qua hồ.”
Tiểu Quân thấy cô không nói năng gì bèn dò hỏi: “Cô có muốn Tiểu Quân
từ chối cậu Đức Anh thật không?”
Cảnh Ninh nghiêm giọng: “Chị chọn cho tôi một cái khăn lụa đi, ừm, cái
màu xanh nhạt ấy, rồi tìm cho tôi cái ô che nắng be bé mà anh cả mua.”
Tiểu Quân cười ha ha.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, Cảnh Ninh hái một đóa dành dành cài lên thắt
lưng, men theo con đường nhỏ để bước tới cổng biệt thự. Đức Anh đang
đứng trước xe lau mồ hôi, trông thấy cô, cậu ta ngẩn ra rồi mừng rỡ nói:
“Tớ biết thể nào cậu cũng tới mà.”
Bọn họ đi đón Lưu Trình Viễn và Phương Kỳ Kỳ rồi chạy thẳng tới bến
tàu, ba cô gái đều tưởng tượng ra một chuyến du thuyền lãng mạn: Bọn họ
ngồi trên boong tàu xa hoa, bên chiếc bàn vuông có ô che nắng, nhã nhặn
cầm kẹp đường, gắp những viên đường trong suốt vào ly cà phê, trên bàn
còn có những đĩa bánh ngọt, viền ly đĩa vàng kim phản chiếu ánh mặt trời.
Uống cà phê xong, họ lại vào khoang thuyền ngắm nhìn những món đồ cổ
cùng tranh vẽ, đến lúc tàu cập cảng là vừa.
“Này! Đi đâu đấy?” Một giọng nói sang sảng cắt đứt những mơ mộng của
cô.
Tử Chiêu đứng trên bậc thang phía dưới, cậu đội chiếc mũ lưỡi trai đậm
màu, mặc áo sơ mi xám nhạt cùng quần yếm màu sẫm, nút áo trên cậu để
mở, làm lộ phần cổ lấm tấm mồ hôi, cậu vẫy rối rít chiếc khăn tay vải bông
bẩn thỉu. Mắt Tử Chiêu lúc này sáng ngời, như thể đang nghĩ tới một trò
đùa quái đản nào đó.
“Thuyền ở đâu thế?”
Cậu cười, chỉ phía tay trái.
Mọi người đưa mắt nhìn, kinh ngạc há hốc miệng, không ngờ Tử Chiêu lại
lấy con tàu chở hàng bé tí để đưa họ qua sông!
Bốn người co cụm lại trong không gian bé xíu được vây lấy bởi những
thùng hàng đen sẫm, mùi tương đậu lên men bốc lên nồng nặc.
Lưu Trình Viễn nhắm mắt không dám nổi giận, cũng chẳng đủ can đảm để
nhúc nhích, chỉ sợ thở thôi là đã ngửi thấy mùi gay mũi, động đậy là chóng
mặt ngay. Phương Kỳ Kỳ cứ thò tay lần sờ chiếc làn nhỏ, mứt hoa quả và
hộp đường bên trong va phải nhau kêu leng keng, Cảnh Ninh sốt sắng hỏi:
“Cậu tìm gì thế?”
“Tớ tìm dầu cù là, tớ… tớ hơi buồn nôn.”
Cảnh Ninh giật mình thò đầu lại: “Để tớ tìm giúp cậu!”
Rồi lại chợt nghe có tiếng rên rỉ vang lên, Đức Anh nôn khan, đứng phắt
dậy rồi lại lảo đảo chực ngã, Cảnh Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu không
sao chứ?”
Đức Anh bịt miệng lắc đầu, dạ dày cậu ta quặn thắt, hai mắt trợn tròn. Tử
Chiêu bước từ khoang thuyền phía dưới lên, bảo Đức Anh rằng: “Cậu ra
mũi thuyền mà tựa lan can, trông ra xa, thở sâu vào, đừng nhìn sóng nữa.”
Đức Anh lảo đảo bỏ đi, đám con gái nghe tiếng cậu ta nôn thốc nôn tháo
mà nhíu chặt mày.
Phương Kỳ Kỳ bôi dầu vào thái dương, hậm hực nói: “Cậu có lòng quá,
còn lấy con thuyền rách này ra chiêu đãi chúng tôi.”
Tử Chiêu cười khì khì, không đáp lời. Thấy Cảnh Ninh liếc mình nửa cười
nửa không, cậu nhướng mày hỏi: “Cô chủ Phan thấy thế nào?”
“Cậu xuống dưới đấy làm gì?” Cảnh Ninh quan sát cậu, dè bỉu nói, “Người
dơ chết đi được.”
Tử Chiêu lau bàn tay lấm bẩn lên boong thuyền rồi ngồi xuống mặt mấy cô
gái, vắt chân bảo:
“Thì sửa thuyền. Hôm nay có mấy chỗ lại dở chứng nên tớ phải ngồi sửa
đến tận giờ.”
Phương Kỳ Kỳ thất thanh: “Thuyền hỏng mà cậu còn để chúng tôi lên hả!”
Lưu Trình Viễn nãy giờ nhắm tịt lúc này cũng đã mở bừng mắt, nhìn Tử
Chiêu như chất vấn, rồi lại sợ sệt trông Cảnh Ninh cùng Phương Kỳ Kỳ.
Ánh mắt Lưu Trình Viễn thay đổi liên tục khiến Cảnh Ninh không kìm lòng
nổi, cứ thế bật cười ha hả. Cảnh Ninh không sợ chút nào.
Tử Chiêu nói: “Mấy cậu mà gặp phải chuyện gì trên thuyền của cậu cả nhà
họ Mạnh tôi thì Mạnh gia chẳng còn mặt mũi đứng trên đất Hán Khẩu nữa.
Cứ yên tâm đi, chiếc thuyền này không có vấn đề gì đâu!”
Cảnh Ninh nghiêm túc hỏi: “Cậu biết sửa thuyền thật à?”
Cậu gật đầu: “Chẳng lẽ tôi lại uổng công du học suốt mấy năm nay?”
Cô không nói gì nữa.
Con thuyền chậm rãi lướt trên mặt sông, đung đưa theo sóng nước. Cảnh
Ninh ngồi một lát thấy hơi chóng mặt bèn đứng dậy. Tử Chiêu đưa mắt nhìn
theo cô. Cô híp mắt, thấy tim mình đập rộn lên. Phương Kỳ Kỳ và Lưu
Trình Viễn rúc vào nhau, như hai con chim non đang sợ sệt, nhắm tịt cả
mắt. Cảnh Ninh bước vòng qua mấy chiếc thùng đựng dầu và tương đậu,
tiến lại mép boong thuyền, vịn lấy lan can, mắt cô đưa ra mặt sông ngoài
xa, hít một hơi thật sâu.
Đức Anh vẫn còn đang nôn, Cảnh Ninh phủ khăn lên đầu, mong che được
ánh mặt trời gay gắt cùng tiếng nôn mửa nghe mà rầu lòng. Mặt sông được
chiếc khăn lụa nhuộm thành sắc xanh nhạt. Cảnh Ninh biết Tử Chiêu vẫn
luôn nhìn mình. Không biết vì lẽ gì mà lúc này cô rất mong cậu có thể đứng
dậy, bước lại trò chuyện cùng cô. Nhưng có lẽ chẳng được mấy câu họ sẽ
lại đấu võ mồm. Cô muốn hỏi cậu tại sao. Tại sao bọn họ cứ luôn cãi vã.
Vậy là cô lấy dũng khí, lẳng lặng quay đầu lại, vừa khéo cô thấy cậu đang
đứng dậy, quay mình trở vào khoang thuyền.
Xuống thuyền rồi, chiếc xe Đức Anh đặt trước đã chờ sẵn ngoài bến. Sắc
mặt Phương Kỳ Kỳ khá tệ, cô uể oải nói: “Tớ ngồi ghế trước, mọi người
ngồi sau đi, tớ… tớ hơi buồn nôn…”
Vậy là Đức Anh lái xe, Phương Kỳ Kỳ ngồi ghế phụ lái, Cảnh Ninh, Tử
Chiêu và Trình Viễn chen chúc dưới ghế sau. Cảnh Ninh ngồi giữa Trình
Viễn và Tử Chiêu, hai tay cô vịn lấy hàng ghế phía trước, Đức Anh liếc
gương chiếu hậu, thấy gương mặt đỏ bừng của cô thoáng nét cười, xinh đẹp
vô ngần. Cậu ta bèn dịu dàng mỉm cười với cô. Cảnh Ninh hỏi: “Đức Anh,
ban nãy cậu nôn thốc nôn tháo, giờ đã đỡ hơn chưa?”
Đức Anh mỉm cười đáp: “Tớ không sao!”
“Phan Cảnh Ninh, cậu ngồi yên đi có được không? Cứ nhúc nha nhúc
nhích suốt.” Tử Chiêu nói.
“Còn lâu!” Cảnh Ninh dứt khoát quay ngoắt đi. Bông dành dành rơi xuống
chân cậu. Tử Chiêu nhặt đóa hoa lên, phe phẩy trước mặt cô, bảo: “Nào,
cưng à, ngồi lên đùi anh này.”
“Xì! Đồ lưu manh!”
Trình Viễn dựa vào kính xe cười khanh khách, chiếc xe lại chợt nghiêng
ngả, cô bụm miệng cằn nhằn: “Từ Đức Anh, cậu có thể tìm con đường nào
êm hơn không? Đi tàu thì chòng chành, lên xe cũng lắc lư, ruột cứ quặn hết
cả lên.”
“Kỳ Kỳ, lát chúng ta còn phải quay lại thuyền nữa đấy, cậu cứ chuẩn bị
tâm lý đi.”
Phương Kỳ Kỳ đau khổ than trời.
Đức Anh trông thì chu đáo cẩn thận, nhưng lái xe vừa nhanh vừa ẩu, đến cả
Tử Chiêu cũng phải nói: “Này cậu Từ, chúng tôi không muốn cưỡi mây đạp
gió với cậu đâu.”
Còn chưa dứt lời, Kỳ Kỳ đã run bắn lên, cô nhoài ra cửa sổ, nôn thốc nôn
tháo. Trình Viễn và Cảnh Ninh ré lên né tránh. Cửa xe đều đang mở, xe
chạy băng băng, những thứ Kỳ Kỳ nôn ra cũng bị gió thổi bay ra sau. Trình
Viễn nhào lên người Cảnh Ninh, Cảnh Ninh ngã về phía Tử Chiêu, bỗng
nhiên Tử Chiêu lại được ôm người đẹp trong tay, bèn bật cười ha hả, cười
được mấy tiếng rồi dần ngưng lại. Mùi hương thoang thoảng của cô thiếu
nữ xinh đẹp phóng khoáng cùng hương thơm dành dành vấn vít bên mũi, bờ
hông mềm mại cùng bộ ngực đầy đặn nằm trọn trong tay cậu. Tử Chiêu
chợt cảm thấy luồng điện chạy dọc trong cơ thể mình, đầu cậu bắt đầu ong
lên.
Khoảng cách giữa họ chỉ độ mười phân, đôi mắt to trong veo của Cảnh
Ninh trừng trừng nhìn cậu, thoáng nét thẹn thùng, nhưng tò mò lại chiếm
phần hơn. Cậu nhìn cô chăm chú, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Đức Anh
lái chậm lại, ba người vội ngồi thẳng dậy. Cảnh Ninh hơi mơ màng, Trình
Viễn lại chợt kêu lên: “Phương Kỳ Kỳ! Cậu xem kiệt tác của mình này, làm
bẩn hết vai tớ rồi! Đền váy cho tớ đây!”
Kỳ Kỳ tủi thân cầm khăn tay lau miệng: “Váy của cậu thì đáng là gì. Ban,
ban nãy tớ cuống quá quên cả tháo kính râm, vừa thò đầu ra kính đã bị gió
thổi bay mất rồi.” Nói rồi cô lại nghẹn ngào, “Tớ mua nó ở Paris đấy.”
Đức Anh vội bảo: “Chúng ta quay lại tìm xem.” Nói rồi cậu ta định quay
đầu xe.
Tử Chiêu nói: “Không cần đâu.” Cậu chầm chậm vươn tay trái lên, “Thưa
cô Phương, có phải thứ này không?”
Tay cậu nắm gọng kính trắng, vẻ mặt như cười như không.
Hóa ra ban nãy hai cô gái co mình né tránh, vì muốn giữ thăng bằng mà Tử
Chiêu đã vươn tay túm lấy lưng ghế, vừa khéo kính của Phương Kỳ Kỳ lại
bị thổi ra sau, cậu bèn nhanh tay chụp lấy nó luôn.
Kỳ Kỳ thò người xuống nhìn, hoan hỉ reo lên: “Đúng rồi, đúng rồi, là nó
đấy! Ôi trời ơi, gió cái kiểu gì mà thổi lệch cả gọng kính thế này? Nhưng
cũng may chỉ bị lệch gọng thôi, nếu bay cả kính thì coi như tớ mất luôn.”
Cảnh Ninh tựa cằm vào vai Trình Viễn, cười không thở nổi