Theo dự định, căn nhà tọa lạc tại đường Bảo Thuận sẽ được dành ra làm
phòng làm việc mới cho hiệu buôn Tây. Căn nhà trang hoàng theo phong
cách văn phòng, có đường ống nước nóng nhưng còn chưa mời công nhân
than đốt tới vận hành nên phòng ốc rất lạnh, vết thương của Ngân Xuyên
chưa lành, người còn đang cuốn băng bó bột, sao chịu nổi rét lạnh, hơn nữa
anh lại chỉ có thể ngủ trên giường lò xo. Đám Nam Gia hết lời khuyên anh
chuyển sang nơi khác.
“Chưa nói đến việc ở khách sạn, dù tới Dữ Kỳ Trai cũng vẫn dễ chịu hơn là
ở đây.”
Ngân Xuyên nói: “Phòng ốc ở Toàn Cung được đặt dưới danh nghĩa hiệu
buôn Tây, giờ tôi tới đó chẳng phải là tự chuốc lấy phiền sao? Dữ Kỳ Trai là
nơi dùng cơm, tới đó ở cũng chẳng ra thể thống gì. Chi bằng cứ ở chỗ của
mình, nói chuyện hay làm việc cũng tiện.”
Anh chẳng đem nhiều đồ đạc tới, chỉ có mấy bộ đồ để thay, đồ dùng vệ sinh
cá nhân và đệm giường đơn, định ở tạm đôi ngày. Thu dọn xong xuôi, Ngân
Xuyên tựa mình trên giường thép, lật giở sổ sách, sau lưng lót gối dựa. Tố
Hoài đi mua hai con gà quay, mấy cái bánh sandwich và một chai rượu gạo.
Về đến nơi, anh ta lập tức đun nước hâm nóng rượu, Nam Gia thì xuống
căn phòng dưới tầng hầm nhóm bếp lò, chẳng mấy chốc căn nhà đã trở nên
ấm áp.
Tố Hoài xé lớp giấy bọc gà quay, Ngân Xuyên mở sáng đèn, ánh đèn phản
chiếu lớp giấy loáng mỡ, gà quay cũng trở nên thơm ngon hơn, anh không
khỏi mỉm cười, nói: “Xé cho tôi ăn cái cánh với. Giờ tôi là bệnh nhân, tôi
có thể hất hàm sai bảo các anh rồi.”
Tố Hoài cười, đưa cánh gà cho anh. Ngân Xuyên vui vẻ ăn, Tố Hoài và
Nam Gia lại chỉ thấy buồn.
Phan Thịnh Đường đã ngã ngựa, ông ta bị loại bỏ hoàn toàn khỏi hiệu buôn
Tây Phổ Huệ, nhưng ai ngờ cơ sự lại ra nông nỗi này? Ngân Xuyên không
những chẳng được lợi lộc gì mà còn gặp phải thất bại lớn nhất cuộc đời, nếu
không vượt qua ải này, có thể tiền đồ của anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
“Các anh nghĩ tôi có thể vượt qua không?” Ngân Xuyên chợt hỏi, như đã
nhìn thấu lòng họ.
Nam Gia khẽ cất lời: “Trước đó chúng tôi từng nói với cậu rồi, cách tốt nhất
là từ bỏ Phổ Huệ, bảo vệ Phú Hưng. Nhưng cậu lại nhất quyết không chịu
từ bỏ hiệu buôn Tây, còn chịu tội thay Phan Thinh Đường. Tôi bảo rồi, cậu
đang mờ mắt vì tình cảm đàn bà…”
Tố Hoài liếc nhìn Nam Gia, ngắt lời anh ta: “Không trách cậu Trịnh được,
cũng vì Phan Thịnh Đường quá giao xảo, chó cùng rứt dậu, nghĩ ra cách
độc địa nhường này để trả đòn. Dù sao ông ta cũng là kẻ đã lăn lộn trên
thương trường nhiều năm, chúng ta đã khinh thường lão già này.”
Ngân Xuyên lặng đi hồi lâu, anh nói: “Không, tất cả là lỗi của tôi. Nam Gia
nói đúng, lời chú Tạ trước đó cũng đúng. Tôi bị trói buộc bởi ham muốn cá
nhân, bị báo thù che kín hai mắt, chỉ mong ngóng trả được thù nên mới gây
nên mối họa lớn nhường này, tới mức…” Anh lắc đầu, không muốn nói
thêm.
Nam Gia thử dò hỏi: “Nam Kinh đã điều chuyên viên tài chính tới Hán
Khẩu rồi, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”
Ngân Xuyên nói: “Tôi không muốn dựa vào người nước ngoài lẫn chính
phủ.”
“Như vậy sẽ rất khó thoát nạn.”
Ngân Xuyên nói: “Cứ đợi đi đã.”
Tố Hoài rất sốt sắng: “Giờ đã là lúc nào rồi, ngồi đợi không thôi thì sao
được.”
Nam Gia cân nhắc: “Chắc chắn người của bên Nam Kinh tới Hán Khẩu là
để lôi kéo các quản lý của phòng kế toán Hoa. Chắc hẳn Edmund sẽ không
dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu Trịnh có thể mượn cơ hội này để đổi lấy
một khoảng thời gian an toàn, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách xoay tiền
hùn vốn, tìm kiếm người hỗ trợ.”
Ngân Xuyên thật sự rất mệt mỏi, anh không nói gì thêm.
Ngày thứ tư sau khi chuyển tới đường Bảo Thuận, tình thế ngặt nghèo của
Hiệu bạc Phú Hưng có chuyển biến, Đồng Xuân Giang rót cho hiệu bạc
khoản vốn kếch xù một triệu hiện kim, đủ cho hiệu bạc tạm thời chống chịu
trước cơn sốt đổi tiền. Nghe tin, Ngân Xuyên chẳng hề vui mừng, trái lại,
lòng anh trĩu nặng tâm sự. Đôi hôm sau, anh chủ động gọi điện cho Đồng
Xuân Giang, mời ông ta tới Bảo Thuận gặp mặt. Đồng Xuân Giang khéo
léo khước từ.
“Ngài đã giúp tôi một việc lớn, dù có thế nào tôi cũng nên mời ngài mấy
ly.” Ngân Xuyên nói.
“Chuyện phiền phức còn chưa qua, giờ tôi gặp cậu cũng không có lợi cho
đôi bên, để lộ át chủ bài cho lắm kẻ dòm ngó, về sau sẽ rất khó ra chiêu. Cứ
để dành rượu uống sau đi.”
Câu “để lộ át chủ bài” thật sự khiến lòng Ngân Xuyên đau nhói, đây là bài
học khó quên nhất đời anh.
“Ngài Đồng có thể nói cho tôi chú Tạ đang ở đâu không?”
Đồng Xuân Giang hờ hững nói: “Đương nhiên ông ấy đang làm việc mình
cần làm, đang ở nơi mình cần ở.”
Ngân Xuyên nói tiếp: “Vậy ngài có thể thay tôi cảm ơn và xin lỗi chú
không?”
“Lời cảm ơn à xin lỗi của cậu tôi sẽ chuyển giúp, nhưng ông ấy cũng có
một câu muốn tôi chuyển lời cho cậu.”
“Mời nói.”
“Ông ấy muốn cậu nhớ kỹ, chết nơi biển rộng sông sâu, ai đâu lại chết vũng
trâu ven làng.”
Ngày cưới của Cảnh Ninh đã gần kề, món quà cưới Trình Viễn chuẩn bị cho
bạn là mấy cuộn đăng ten Pháp thế kỷ , hiển nhiên Cảnh Ninh rất thích,
nhưng lại không thể không nói với bạn mình: “Chắc tớ không dùng được
đâu, lễ cưới làm theo kiểu cũ mà.”
Trình Viễn than tiếc mãi không thôi, nhưng vẫn nói: “Vậy thì để sau này
dùng vậy, làm đăng ten cho sơ mi hoặc đầm lễ phục cũng được.”
“Tớ không nỡ đâu, tớ nhất định phải cất thật kỹ món đồ quý giá này.” Cảnh
Ninh nói.
Anh trai Trình Viễn là dân kinh doanh thường xuyên di chuyển giữa Trung
Quốc và châu Âu, cũng là người bạn đã chơi đùa cùng đám Cảnh Ninh từ
nhỏ tới lớn, anh có một hiệu buôn hai tầng trên đường Hoa Lầu, chuyên bán
mấy món hàng nước ngoài như dầu ô liu, rượu Tây, nước hoa, mũ phớt.
Đăng ten vừa được chuyển tới hiệu buôn của anh, Trình Viễn đã đưa Cảnh
Ninh tới lấy ngay.
Cổng vào đường Hoa Lầu không mấy rộng rãi, hai bên đường là những dãy
kiến trúc Á – Âu kết hợp, vừa dùng để ở vừa mang ra kinh doanh, quá nửa
những tầng lầu bên dưới là cửa hàng, bên trên là nhà ở, hoặc là được kết
hợp vừa buôn bán vừa ăn ở cùng một chỗ. Con đường chật hẹp lát đá đọng
nước, trời đẹp nên nhiều người tranh thủ giặt giũ quần áo, sào phơi đồ dựng
thành giá, áo quần rồi ga giường bay phấp phới như cờ, đi bên dưới nghe
tiếng gió vù vù.
Có một chiếc xe đỗ ngoài hiệu buôn, thấy xe, bước chân Cảnh Ninh khựng
lại, cô nói: “Tớ nên đến sau thì hơn.”
Mạnh Tử Chiêu và nhà họ Trình có mối quan hệ thân thuộc, thường xuyên
qua lại kinh doanh, nhưng quả thực Trình Viễn không ngờ hôm nay cậu
cũng có mặt tại đây.
Mấy ngày nay không ai nhắc tới nhà họ Mạnh, tới Mạnh Tử Chiêu với
Cảnh Ninh, nhưng Trường Giang ở đây, bến tàu ở đây, thuyền bè qua lại
trên sông, tiếng còi vang vọng trong gió sông. Chẳng thể tránh né nổi.
“Chắc không phải cậu ấy đâu, có thể chỉ là người của công ty cậu ấy thôi,
để tớ qua xem.” Trình Viễn nói.
Cảnh Ninh lắc đầu. Cô đã đồng ý sẽ không bao giờ gặp cậu, không bao giờ
tìm cậu nữa. Cô không thể làm gì cho cậu, chỉ có thể làm được vậy thôi.
Vậy là cô quay người bỏ đi. Trình Viễn không thuyết phục được cô, chỉ
đành đi theo bạn. Ra đến giao lộ, lại có chiếc xe tiến lại từ đằng sau, bọn họ
nghiêng người nhường đường, một người phụ nữ đang giặt quần áo, Cảnh
Ninh và Trình Viễn đứng chen chúc giữa hai chậu đồ giặt.
Đường chật, chiếc xe lướt qua họ, khoảng cách chưa tới hai thước, xe đi rất
chậm, có thể thấy rõ người ngồi phía trong.
Tử Chiêu hạ kính xe, hơi ló cổ ra, gật đầu chào hỏi, nhưng ánh mắt không
hề dừng lại bên Cảnh Ninh.
Trình Viễn cười: “Cậu Mạnh, ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”
“Anh cậu nhờ tôi mang ít đồ tới. Tôi đi trước đây.” Nói xong, Tử Chiêu
mau chóng quay đầu nhìn về phía trước, giẫm chân ga.
Cảnh Ninh đứng bất động từ đầu chí cuối chợt đuổi theo chiếc xe, nhưng
dường như Tử Chiêu đã liệu trước hành động của cô, chiếc xe tăng tốc,
Cảnh Ninh chỉ chạy được hơn mười bước chân đã bị bỏ xa lại phía sau, ngơ
ngác đứng giữa đường, chân run lẩy bẩy.
Trình Viễn tiến lại, Cảnh Ninh tự giễu: “Cậu xem tớ có giống một đứa ngớ
ngẩn mặt dày không? Đuổi kịp thì làm được gì? Thì nói được gì? Đúng là
ngốc.”
Chẳng hiểu vì cớ gì, Trình Viễn lại thấy chua xót, cô thở dài: “Số mệnh đã
định không có được thứ gì thì dù có nắm được trên tay cũng chỉ là trò đùa
của ông trời với cậu thôi. Chớp mắt, bàn tay cậu sẽ lại trống không. Ninh
Ninh, nếu không muốn đau lòng thì hãy từ bỏ đi.”
Một người phụ nữ đang giặt đồ hất ào chậu nước xuống đường, đột nhiên,
bốn bề như vang vọng tiếng nước rào rào, cả thế giới tựa bị tạt một gáo
nước.
Cảnh Ninh cúi đầu nhìn đôi giày ướt, cô cười, nói: “Ông trời đúng là xấu
thật.”
Trình Viễn chỉ thấy âu sầu. Trình Viễn bầu bạn bên Cảnh Ninh từ nhỏ tới
lớn, cũng thầm ngưỡng mộ Cảnh Ninh. Cô là cô gái được bao kẻ vây quanh
o bế, người gặp người yêu như đóa hoa hồng, nhưng giờ trông lại thảm
thương tới vậy.
“Cũng may mình không phải cậu ấy.” Trình Viễn nghĩ.
Trước hôn lễ, Đức Anh và Cảnh Ninh mời cơm bạn bè thân thiết, phát thiếp
mời cho từng người. Bữa cơm lần này thiếu mất một vị khách, một vị khách
mà chẳng ai dám nhắc tới.
Lúc cụng ly, Kỳ Kỳ và Trình Viễn đều đỏ hoe mắt, không biết là đang vui
hay buồn, giọng hai cô nghẹn ngào, Kỳ Kỳ nói với Đức Anh: “Từ Đức
Anh, cậu mà cả gan đối xử tệ với Cảnh Ninh, tôi… tôi sẽ nguyền rủa cậu.”
Cảnh Ninh lườm bạn: “Nguyền rủa cậu ấy thì giúp được gì cho tớ?”
Kỳ Kỳ òa khóc, Cảnh Ninh mếu máo: “Ôi, ghét quá đi mất, hôm nay phải
vui vẻ chứ.”
Kỳ Kỳ gạt lệ, nhoẻn miệng cười với Cảnh Ninh, nhưng trông còn khó coi
hơn khóc.
Đức Anh chợt lớn tiếng: “Tớ biết tớ không xứng với Cảnh Ninh, tớ nhát
gan, xoàng xĩnh, không phóng khoáng, không xuất chúng, cũng chẳng biết
nói những lời màu mè, nhưng tớ sẽ đối xử tốt với cô ấy suốt đời này. Tớ
thề, sau này nếu tớ có bạc đãi Cảnh Ninh, ông trời…”
“Được rồi!” Cảnh Ninh ngắt lời, “Ông trời ông trời, suốt ngày thề thốt, câu
không sợ ông trời phiền muốn chết à.”
Tay Đức Anh còn đang nâng ly rượu, người cứng đờ như một cây gậy,
miệng lại lẩm bẩm: “Ông trời… ông trời làm sao mà chết được…”
Cảnh Ninh lườm cậu.
Mọi người cười ầm lên, đập bàn cười ngặt nghẽo.
“Đức Anh có phúc đấy, cậu giỏi lắm, tìm được một bà Sư tử Hà Đông.”
“Cảnh Ninh gặp Đức Anh cũng bó tay, Đức Anh là một học giả lô-gích.”
“Đây gọi là trời sinh một cặp.”
Đức Anh nhìn Cảnh Ninh chăm chú, rồi từ từ nở một nụ cười hạnh phúc.