Đồng Xuân Giang nói: “Phần lớn tiền bạc của tôi tới từ nguồn bất hợp
pháp, cái thì là vùng xám, cái thì là vùng đen, nhờ cậu Trịnh giúp đỡ mà
càng lúc số tiền sạch sẽ đổ vào túi tôi càng nhiều, tôi rất cảm ơn các cậu.
Nhưng thương trường biến ảo khôn lường, tôi không còn trẻ nữa, tôi phải
nuôi gia đình, lo liệu kế sinh nhai cho các anh em dưới trướng, còn phải đối
phó với rất nhiều tai vạ, vậy nên dù là đầu tư hay nhìn người tôi đều cảm
thấy càng vững chắc đáng tin càng tốt… Dạo gần đây tình trạng của Ngân
Xuyên không ổn định, tính tình trở nên khó đoán, khác xa khi xưa, các cổ
đông đã bất mãn từ lâu, có người cũng bắt đầu lung lay. Phạm vi hợp tác
giữa tôi và họ rất rộng, theo như sổ sách mấy tháng gần đây, nhiều khoản
lợi nhuận đang tụt dốc trầm trọng, nếu tôi bảo mình không lo lắng chút nào
thì chỉ e cậu Lý cũng chẳng tin nổi. Trên thương trường tôi là kẻ ngoại đạo,
vì tin tưởng vào năng lực của cậu Trịnh nên tôi mới giao cho cậu ấy xử lý
tài sản của mình, nhưng tình hình hiện tại khiến tôi không sao vui nổi. Tôi
muốn nhờ cậu Lý cho tôi một lời khuyên dưới góc nhìn của người trong
ngành: Tôi nên rút vốn hay để các cậu mau chóng nghĩ giúp tôi xem có
cách nào ngăn chặn tổn thất không?”
Nam Gia nghiêm túc nghe hết lời Đồng Xuân Giang, ngẫm nghĩ hồi lâu,
anh ta nghiêm mặt, nói: “Dù tôi là trợ thủ của cậu Trịnh nhưng thực chất
mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng là một dạng quan hệ hợp tác như ngài
Đồng. Xuất phát điểm của sự hợp tác giữa con người với nhau đến từ lòng
tin, chắc niềm tin của tôi dành cho cậu Trịnh cũng giống như ngài Đồng.
Làm ăn thì phải thu lợi, đương nhiên cũng cần bỏ tiền tài và công sức, lắm
lúc khó tránh khỏi mạo hiểm, ngài Đồng là người từng trải qua sóng to gió
lớn, tầm nhìn của ngài sẽ không bị giới hạn bởi chuyện trước mắt. Cậu
Trịnh là người cực kỳ xuất sắc, có tài làm ăn buôn bán, đây là chuyện chúng
ta không thể phủ nhận, nhưng cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn gây dựng sự
nghiệp, nếu lúc này tất thảy đều thuận lợi, tương lai chưa chắc đã khả quan.
Ngài đã quan sát cả chặng đường trưởng thành của cậu Trịnh, ngài hiểu con
người cậu ấy, dù trông qua thì dường như cậu ấy có cách làm việc không từ
thủ đoạn, nhưng thực ra cậu Trịnh làm vậy không chỉ vì bản thân. Cậu ấy
muốn mình và tất cả những người đã giúp đỡ mình cùng thành công, áp lực
của cậu ấy rất lớn. Nhân vô thập toàn, cậu Trịnh cũng có nhược điểm của
mình, vừa khéo có thể nhân lúc này mà kiểm tra lại, phát hiện thêm các vấn
đề, trải nghiệm thêm vài cơn sóng gió, chỉ cần có thể vượt qua được, giải
quyết được, sự nghiệp của cậu ấy mới bền vững. Ngài Đồng có thể kiên
nhẫn chờ đợi thêm một thời gian.”
Đồng Xuân Giang nói: “Ừ, tôi không vội. Tôi chỉ hơi lo lắng thôi. Tôi sợ
cậu ấy sẽ vướng bận chuyện tình cảm, hành động theo cảm tính.”
“Lo lắng là điều cần thiết, nhưng chưa chắc đã hữu dụng bằng tin tưởng. Có
lẽ chỉ vài hôm nữa thôi cậu Trịnh sẽ cho ngài Đồng một câu trả lời thỏa
đáng.”
“Tình hình cậu ấy sao rồi?”
Nam Gia nói: “Thời gian vừa qua quả thực đã có vài chuyện bị trì hoãn, giờ
cậu ấy đang thu xếp từ từ.”
“Tôi còn có chuyện này muốn hỏi cậu Lý.”
“Mời ngài cứ nói.”
“Có phải giữa Ngân Xuyên và cô Phan Cảnh Ninh tồn tại một uẩn khúc lớn
gì không?”
Nam Gia chấn động, anh ta ngẩng đầu, mắt đối mắt với Đồng Xuân Giang
nhưng không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngài biết tung tích của cô
ấy?”
“Nếu tôi nói là có thì cậu mong tôi nói với Ngân Xuyên chứ?”
Nam Gia cúi đầu, rành rọt đáp: “Hiện giờ cả việc làm ăn của cậu Trịnh lẫn
ngài Đồng đều cần nhất là ổn định và bình yên. Ngài Đồng đã có quyết định
từ sớm, giờ hỏi tôi chẳng qua chỉ là muốn quyết định thêm một lần nữa
thôi.”
Đồng Xuân Giang kinh ngạc rồi bật cười thích thú. Chàng trai tên Lý Nam
Gia này còn trẻ nhưng tâm tư kín kẽ, khéo léo đưa đẩy, như thể ẩn chứa
trong thân xác trẻ trung ấy là một kẻ có tuổi đã trải đủ sự đời, không hổ là
trợ thủ đắc lực được tin tưởng nhất của Ngân Xuyên. Dù có thế nào đi
chăng nữa, lời nói trông như một câu trả lời qua loa của Lý Nam Gia thực
chất lại là sự thể hiện thái độ rõ ràng.
Phải, ông đã ra quyết định, sau khi nghe Lý Nam Gia, một thoáng do dự của
ông đã hoàn toàn tan biến. Đây cũng là lời hứa của ông với Phan Cảnh
Ninh: Ông sẽ không để Trịnh Ngân Xuyên gặp lại cô ấy nữa, ít nhất là trong
mấy năm dầu sôi lửa bỏng này.
Chiếc xe đã lăn bánh vào khu vực thành phố, đỗ trước một căn nhà ở vùng
ngoại ô. Lưu Ngũ xuống xe, mở cửa giúp Lý Nam Gia.
Nam Gia lấy làm lạ.
Đồng Xuân Giang nói: “Chuyện thứ ba tôi muốn nói với cậu Lý trong hôm
nay nằm trong căn nhà này, cậu vào là sẽ biết. Lưu Ngũ, dẫn đường cho cậu
Lý đi.”
Nét mặt Đồng Xuân Giang bình tĩnh, mắt ông phẳng lặng không một gợn
sóng, nhưng Nam Gia chợt thấy căng thẳng, anh ta chưa từng nghi ngờ
dũng khí của mình, nhưng lúc này cảm giác căng thẳng ấy lại khiến sự ngờ
vực phiền não càng thêm sâu đậm.
Anh ta vào nhà cùng Lưu Ngũ. Đây là một căn nhà kiểu nông thôn tầm
thường, phơi đầy hạt ngô dưới đất, có dây ớt đỏ treo dưới mái hiên, lớp rèm
cửa nặng nề được vén lên, một bà đầy tớ già bưng chậu nước bước ra, thấy
họ, bà khom người chào hỏi: “Ngài Lưu!”
“Ông ta đâu?” Lưu Ngũ hỏi.
Người phụ nữ vừa định cất lời thì đã thấy tấm rèm cửa phía sau lục đục như
có người đang chuẩn bị bước ra. Tấm rèm này may từ chăn bông để giúp
cản gió, giữ ấm, vô cùng dày dặn, vén bằng một tay cũng khó vất vả, xem
ra người đang định bước ra không được khỏe mạnh cho lắm. Nam Gia đoán
chừng người phía sau có thể là Phan Cảnh Ninh, cô ấy đang trốn bên trong!
Vô vàn ý nghĩ xoay chuyển trong đầu anh ta, tất cả đều là làm cách nào để
đưa người phụ nữ ấy đi thật xa. Vào thời điểm quan trọng như hiện giờ,
Ngân Xuyên buộc phải dồn hết tâm trí vào sự nghiệp, anh cần hóa thành
một đầm nước lặng, tích lũy sức lực để chịu trách nhiệm với bản thân và
với rất nhiều người. Còn Phan Cảnh Ninh là gợn gió duy nhất có thể khiến
đầm nước ấy lăn tăn.
Nam Gia vươn tay, đầu ngón vừa chạm vào đường hoa văn trên tấm rèm
cửa, tim anh ta đã đập điên cuồng. Đúng lúc này, người đứng trong nhà chợt
hất tung tấm rèm bước ra, toét miệng cười với Nam Gia rồi lảo đảo bước tới
giữa sân, ngồi xuống chiếc ghế nằm trơ trọi trên mặt đất.
Khoảnh khắc đối mặt với người này, Lý Nam Gia chợt biến sắc, anh ta lùi
về phía sau, chân run rẩy không đứng vững, suýt thì giẫm hụt xuống bậc
thềm trước cửa, đương lúc anh ta chuẩn bị ngã xuống, một người đã vươn
tay đẩy lưng Nam Gia, giữ thăng bằng cho anh ta.
“Cẩn thận!”
Nam Gia quay đầu, giọng run run: “Ngài Đồng, sao lại…”
Đồng Xuân Giang bình tĩnh đáp: “Phải, là ông ta. Chúng tôi tìm được ông
ta vào tuần trước.”
Họ cùng quay đầu nhìn kẻ đang ngồi ngoài sân.
Kẻ này luôn miệng lẩm bẩm, không rõ đang nói gì, mái tóc bạc phơ khẽ bay
theo gió. Ông ta ngẩng đầu, híp mắt như đang tận hưởng ánh mặt trời ấm áp
phủ kín mặt đất, nhưng hôm đó là một ngày trời râm lạnh lẽo, nào có nắng
mặt trời. Ông ta vươn tay, đưa lên kề sát bên miệng như đang cầm tẩu
thuốc, nâng tẩu thuốc tưởng tượng của mình lên với điệu bộ hết sức nho
nhã, cứ hệt như “hút thuốc” thật. Lát sau, ông ta lại nghiêm túc đưa mắt
nhìn xung quanh, gật đầu như thể có người đang đứng phía trước nghe lời
chỉ dạy oai nghiêm của ông ta.
Ông ta là Phan Thịnh Đường. Mại bản lừng danh Hán Khẩu, Phan Thịnh
Đường.
Vẻ kinh ngạc vẫn hiển hiện trên gương mặt Nam Gia, anh ta tiến lại mấy
bước hòng xem cho rõ, sau đó, đôi mắt anh ta mở to.
Ngón cái bàn tay phải cầm “tẩu thuốc” của lão già đó chỉ còn lại phần gốc
dài chừng một tấc được bao bọc bởi lớp da nhăn nhúm.
Gương mặt Nam Gia tái mét: “Sao ông ta lại thành ra thế này. Tại sao ông
ta… Ngài Đồng, hãy nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi!”
“Nhận được tin, người của tôi tới Thượng Hải tìm được Ngô Phong Lâm
trước tiên rồi mới thấy ông ta. Ngô Phong Lâm giam Phan Thịnh Đường
trong một chiếc lồng sắt lớn chừng cái bồn tắm, ăn uống đại tiểu tiện ngay
trong đó, lúc mới nhìn thấy ông ta, thậm chí tôi còn không nhận ra.”
“Còn Ngô Phong Lâm thì sao?”
“Chết rồi, ngã trong lúc chạy trốn, gãy cổ chết.”
“Tay của ông Phan bị làm sao vậy?”
“Đàn em của Ngô Phong Lâm nói trước khi Phan Thịnh Đường phát điên,
ông ta đã cầm kéo cắt đứt ngón tay cái của mình để Ngô Phong Lâm không
lấy được dấu điểm chỉ. Chúng tôi không điều tra được nhiều lắm, Ngô
Phong Lâm chết rồi, giờ chỉ mình Phan Thịnh Đường là người biết rõ
chuyện đã xảy ra nhất.”
“Ngô Phong Lâm muốn cướp hai nghìn lượng vàng tại HSBC của ông ta.”
Nam Gia cười khổ, sống lưng anh ta lạnh ngắt, “Nhưng nếu ông ta cắt mất
ngón cái, Ngô Phong Lâm vẫn sẽ lấy được dấu điểm chỉ mà!”
Đồng Xuân Giang lặng đi chốc lát rồi nói: “Sau khi cắt mất ngón cái, Phan
Thịnh Đường đã lập tức nuốt luôn nó.”
Nam Gia lắc đầu khó tin, chân anh ta mềm nhũn, khuỵu xuống, hai tay ôm
đầu, vò tóc.
Đồng Xuân Giang thở dài, chậm rãi thốt: “Hơn mười năm trước, tôi và thủ
lĩnh Hội Đồng bào Hướng Tùng Pha tới Ân Thi, tham gia buổi lễ chúc
mừng quan thổ ty mới nhậm chức. Vị quan thổ ty này là anh em kết nghĩa
với anh Hướng Tùng Pha, sau khi buổi lễ kết thúc, ông ấy mời chúng tôi tới
tư gia uống rượu, kể một câu chuyện hết sức chấn động. Quan thổ ty này là
con thứ tư trong nhà, ba người anh trai của ông lần lượt qua đời trong vòng
một tháng trước khi ông nhậm chức. Nguyên nhân đều liên quan tới một
món đồ là tảng ngọc phỉ thúy cao gần nửa mét. Ba người anh trai này phát
hiện ra tảng ngọc tại biên giới Vân Nam, khi ấy, số công nhân đào mỏ cùng
tôi tớ họ mang theo ước chừng phải tới một trăm người. Vào cái ngày đào
được tảng ngọc quý, ba anh em đã âm mưu đặt thuốc nổ khiến hơn một
trăm người nào chết trong mỏ rồi chở ngọc về Hồ Bắc. Họ ngày đêm không
ngủ, dù nghỉ ngơi cũng phải có hai người ngồi gác, một người chợp mắt, cứ
thế luân phiên nhau. Tuy nhiên đi được chừng nửa đường, ba anh em đều
nổi lòng tham, muốn giết hai người còn lại, anh cả của viên quan thổ ty là
kẻ sống sót trong cuộc tàn sát nhưng lại mang trọng thương, không thể chở
tảng ngọc phỉ thúy về Hồ Bắc một mình được, vậy là người này chỉ có thể
gọi cậu em tư của mình tới chỗ hẹn để hỗ trợ, giấu giếm nguyên nhân cái
chết của hai người kia. Khi tảng ngọc phỉ thúy sắp đến Hồ Bắc, người anh
cả lại muốn giở trò cũ, hại chết cậu em tư, cuối cùng vì tự vệ mà cậu em tư
đã giết anh cả mình. Có thể cậu nghĩ vậy là tảng ngọc này sẽ thuộc về em tư
rồi. Nhưng tiếc là không phải. Sau khi người em tư chuyển phỉ thúy vào Hồ
Bắc, có một tên quân phiệt đã cướp mất nó, chưa đầy một tháng sau, tên
quân phiệt cũng phải nhận cái kết bi thảm, người ta phát hiện ra gã chết bên
một con sông, đầu trúng đạn. Sau khi hại chết bao mạng người, tảng ngọc
nọ cũng không rõ tung tích. Thật ra những chuyện xảy ra với Phan Thịnh
Đường trong vài chục năm nay về bản chất cũng không khác câu chuyện
của bốn anh em nọ là bao.”
Đồng Xuân Giang nhìn chằm chằm gương mặt đang nghiêng sang một bên
của Phan Thịnh Đường, dù chỉ là một góc mặt, ông vẫn thấy được nếp nhăn
chằng chịt trên làn da họ Phan. Ngày đầu tiên khi Phan Thịnh Đường được
đưa về Hán Khẩu, Đồng Xuân Giang cũng từng vô cùng kinh ngạc, nhưng
chẳng mấy chốc sự kinh ngạc ấy đã hóa thành nỗi bùi ngùi. Chẳng ai đoán
nổi ý trời. Phận người bé nhỏ hèn mọn, ném đá ao bèo, đến Phan Thịnh
Đường mưu mô tính toán trăm bề cũng có kết cục như vậy, chỉ có thể than
rằng vận mệnh khó lường, ý trời và sự tàn khốc của cuộc đời khiến sự hiểu
biết của con người ta trở nên thật ít ỏi, nông cạn.
“Trước khi người nhà họ Phan biết chuyện, phải để Ngân Xuyên gặp ông ta
trước. Còn trước khi Ngân Xuyên gặp ông ta, có lẽ gọi cậu Lý tới đây sẽ
hợp lý hơn.”
Nam Gia dụi mắt, đứng dậy, giọng anh ta đã điềm tĩnh trở lại: “Chỉ cần ông
Phan không bao giờ tỉnh lại thì dù khoản tiền nọ có kẹt lại trong kho bạc
Ngân hàng HSBC, ông ta cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Ngài Đồng
muốn cậu Trịnh gặp ông ta nhất định phải có dụng ý đặc biệt nào đó.”
Nói tới đây, lại nghe tiếng chiếc ghế kêu lên lách cách, Phan Thịnh Đường
đứng phắt dậy, run rẩy bước tới trước mặt Nam Gia, nở nụ cười ngờ nghệch
với anh ta, nước miếng chảy ròng ròng.
Ông ta chỉ Nam Gia, lúng búng kêu lên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “A
Sâm, con về rồi!”
Nam Gia ngoảnh đầu không nhìn ông ta, Phan Thịnh Đường lại vòng tới
trước mặt Nam Gia, “A Sâm, sao con lại không chịu nói chuyện với cha
thế? Con nhìn cha này, quay sang nhìn cha đi! Cha dắt con đi tìm mẹ nhé!”
Ông ta chợt nghĩ ra chuyện gì, bèn nện thùm thụp lên đâu, “Mẫn Huyên
đâu? Để cha gọi Mẫn Huyên ra! Mẫn Huyên, Mẫn Huyên, em mau ra đây
mà xem này, A Sâm dỗi anh rồi!”
Ông ta định bước vào nhà, nhưng lại bị tấm rèm cửa nặng trịch cản đường.
Tuy vậy, hai tay ông ta thật sự không còn sức, ông ta cuống quýt sốt ruột,
cuối cùng đành vén một khe nhỏ, định cúi xuống thò đầu vào, nào ngờ lại
đập bốp vào tường.
Lưu Ngũ không đứng nhìn nổi nữa, bèn vén rèm cho ông ta, dìu ông ta vào.
Nam Gia cắn môi, gân xanh trên trán nổi lên, Đồng Xuân Giang nhìn anh
ta, nói: “Cậu nói xem liệu ông ta còn nghĩ đến chuyện gì được nữa? Tiền tài
sao? Lợi lộc sao? Nếu còn tỉnh táo, e là đến chính ông ta cũng không ngờ
mình có thể thốt lên hai cái tên ấy, rằng đó lại là thứ duy nhất còn sót lại
trong đầu ông ta. Ngân Xuyên nên tới nhìn người này, nếu cậu ấy muốn đi
cùng một con đường với Phan Thịnh Đường thì nên tới mà nhìn ông ta.”
Nam Gia lắc đầu: “Cậu Trịnh đi trên con đường của riêng cậu ấy. Nhưng
ngài nói đúng, cậu ấy nên là người được nhìn thấy bộ dạng lúc này của
Phan Thịnh Đường hơn ai hết.”