Kì thi học kì II đã bắt đầu, ai cũng cố gắng thật tốt để được đi chơi với lớp. Quân Kì cũng vậy, cũng muốn có một kết quả tốt làm cho Vân Quân vui. Tất cả cố gắng đều dành cho mình Vân Quân.
- Các em còn phút.
Tiếng của cô Lâm Lâm, là người canh phòng thi đầu tiên, Văn - GDCD cùng một thầy giáo dạy thể ɖu͙ƈ ngồi cuối lớp.
- Nghệ thuật là gì?
- Miêu tả_Tiếng lí nhí từ sau lưng của Quân Kì cho người phía trước.
Nói chung trong phòng thi cứ cứu nhau, môn khác tự có người cứu lại, vòng luân chuyển trong cái phòng thử thách cuộc đời này mà.
- Tác giả tên quên rồi?
- Nam Cao.
Người ở trêи cứu lại cho Quân Kì một câu, Lâm Lâm ngồi đó nghe hết, nhưng mấy câu nhỏ lẻ này thôi cứ để cho nó qua đi, làm khó làm gì.
- Hết giờ.
Quân Kì đi ra khỏi phòng thi, bắt đầu cầm đề cương GDCD lên và học, còn để ôn lại những gì cần nhớ.
...
- Hôm nay thi sao rồi?
- Ối giời, môn Văn eszy ấy mà.
- Hay quá ha, cô Lâm Lâm nói em hỏi bài đó, rồi còn chỉ bài cho một bé hot girl khối nữa.
- Có đâu? Hot girl nào đẹp bằng vợ ha?
- Thôi đi, mai ở nhà yên, cô đi canh thi xong về giảng Toán cho.
- Biết rồi, lời vợ nói là nhất.
Quân Kì đi thay đồ, ngã người xuống giường, thi xong được hai môn. Nhẹ được hai môn, nằm chơi game một tí.
- Cứu cứu, nó lại bắn tao bây giờ.
Thiên Trúc chạy nhân vật đến cứu nhân vật của Quân Kì.
- Canh chút coi, tao cứu thương cái. Nó xài Kar ấy.
- Đù khét quấy, để tao quăng bom khói.
Hai người giao lưu qua thu âm game.
- Bà Jennie bả chạy đâu rồi.
- Ai mà biết, kêu bả đi, bả chơi có bật mic đâu.
Vân Quân đang làm việc, nghe cái gì Jennie thì liền quay lại.
- Jennie? Jennie gì?
- À, tụi em đang chơi game PUBG ấy mà.
- Dạo này thân thiết quá ha.
- Có đâu.
- Daddy à, chạy qua đây với em_bỗng nhiên có ngôn từ lạ xuất hiện.
- Daddy? Cô nói lại xem?_Vân Quân.
- Daddy, đấy, Quân Kì dạy tôi vậy mà_Jennie.
- Gì? Thiên Trúc cứu tao_Quân Kì.
- Tao bất con mẹ nó lực rồi_Thiên Trúc.
- Trời ơi, khi không mở mic lên hại tôi làm gì?_Quân Kì.
- Qua đây, không chơi nữa, cầm đề cương Địa lên học cho cô, em mà nhúc nhích thì ra ngoài ngủ_Vân Quân không nhẹ nhàng mấy nhấn Quân Kì xuống ghế xoay ngay cạnh.
- Cho em nhắn với Thiên Trúc một câu thôi.
- Không cho, lăng nhăng.
- Là Thiên Trúc đó, là Thiên Trúc.
- Tui không cần biết, trước đây cô Lâm Lâm tui không nói, cô Vân Mây tui không nói, tới Hoàng Ngân tui đã nhắc nhở nhẹ, cả Jennie cũng bị em mê hoặc, ngồi yên, hai tiếng nữa không trả hết đề cương Địa ra ngoài ngủ.
- ...
Quân Kì chịu khó ngồi yên được phút bắt đầu một tràng thính.
- Sắp học sang Địa rồi mà vẫn chưa biết được vị trí em trong tim cô~
- ...
- Glucozo có phản ứng tráng gương, nhìn vào sẽ thấy người em thương~
- ...
- Nếu cô là ADN, em nguyện làm protein histon quấn chặt lấy cô~
- Em mà thêm một câu nào nữa, thì khỏi học đề cương...
- Đúng phải như vậy.
- Ra ngoài ngủ luôn đi, liền lẹ.
- Sai, cái này sai lắm rồi.
Đến lúc này Quân Kì mới chịu nhin nhục ngồi yên.
...
Reng
- Alo, thầy Vas gọi tôi có gì không?
- ...
- À ừm, được rồi.
Quân Kì nheo hai mắt lại nhìn Vân Quân.
- Có trai gọi điện, người ta có nói gì đâu.
- Tui nhớ em đâu có quyền nói? Đúng không?
- Cô...được được, làm công luôn luôn thiệt thòi.
Vân Quân bật cười, cái con người gì mà trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể lạc quan, rắc muối như vậy. Quân Kì đang định bơ thì Vân Quân kéo ghế lại gần, đưa tay ra sau cổ kéo Quân Kì lại môi chạm môi.
Bỗng chốc, không gì tác động, thời gian xung quanh như ngừng lại vậy, thay vì trong lòng vui, nhưng cứ mỗi lần gần gũi thế này, Quân Kì thật không nỡ rời xa Vân Quân một chút nào, cảm giác hơi nhói, cảm giác mất mác, cảm đã bỏ lỡ đi cái gì đó vậy.
Đúng là vậy, chính là từ "lỡ". Lỡ mất người quan trọng nhất, lỡ mất một phần thanh xuân, lỡ làm cho bản thân day dứt.
Vân Quân buông nhẹ môi ra, dòng suy nghĩ của Quân Kì cũng dừng lại, tay của Quân Kì lặp lại hành động của Vân Quân, kéo sát Vân Quân lại, lần này Quân Kì muốn nó kéo dài, sâu và lâu hơn, lâu hơn nữa, để thời gian tiếp tục ngưng đọng lại, chỉ ở đây thôi, chỉ ở nơi này, không chạy xót thêm giây nào nữa.
"Trong mơ cũng muốn thốt lên từ yêu, vậy mà thật tế lại gian dối, đời".
"Em lạ lắm, tôi nhận ra mà, tôi sẽ dùng mọi cách để giữ em, đừng để đến một ngày em rời xa tôi".
Một dòng suy nghĩ tiếc nuối, một dòng suy nghĩ chiếm hữu, nghe thì chẳng liên quan gì nhau, nhưng lại hiện diện trêи hai con người có rất nhiều liên quan đến nhau.
"Em sợ sau này không có dũng cảm để đối mặt với cô, em rất sợ như vậy".
"Sau này, em không có dũng cảm đối mặt, tôi sẽ bắt em vừa ân hận vừa hối hận đối mặt với tôi".