Vân Quân chán nản nhốt mình trong phòng, không biết làm gì cả, cũng không hứng thú ra ngoài, thật là chẳng có lí do nữa. Mẹ nàng cũng không biết phải nói gì, nàng cứ mặt kệ, tai thì cắm tai nghe, cứ thim thϊế͙p͙ đi được chưa phút thì lại tỉnh dậy.
Không biết bản thân dạo này thế nào, cứ lúc buồn ngủ, ngủ lại không được nhiều, cứ thèm ăn, rồi đồ ăn trước mặt lại không muốn ăn. Tâm muôn hình vạn trạng. Cũng không biết bản thân đang cần gì. Nếu nói nhớ thì cũng không hẳn, mà quên lại chưa. Đúng là chỉ cần dính tới tình cảm, phụ nữ vốn đã khó hiểu lại càng khó hiểu thêm.
tách tách đùng đùng
Trời hôm nay bắt đầu mưa, không những vậy mưa còn rất lớn, cảm giác gột rửa đi cảm xúc. Tim nàng bây giờ trắng như mưa, chỉ cần người nào cố ý chạm ngòi bút vào thì tim nàng liền có vết nhơ.
Không khác gì tờ giấy, đôi ba lời nói lúc này có thể kiểm soát được tâm can của nàng. Nàng không rõ được người đó có đang nhớ nàng hay không nữa, nhưng thật nàng rất nhớ.
Không khóc chắc gì không tổn thương, không nhắc tên chắc gì không nhớ người. Nếu nhân sinh ai cũng hiểu rõ được tình duyên vốn không thể cưỡng cầu thì đã không có ngày hôm này.
- Nguyên Vũ cháu đến chơi đấy à?
- Dạ cháu chào cô, hôm qua cháu lỡ chọc Vân Quân giận, cho cháu gặp cô ấy được không?
- Vậy à? Hèn gì sáng giờ nó cứ ì ục trong phòng.
Mẹ nàng vốn không muốn xen vào cuộc sống của nàng quá nhiều nhưng mẹ nàng không muốn nhìn con gái mình cứ thảm hại như vậy hoài được.
- Vân Quân à, con mở cửa cho mẹ.
Mẹ nàng dùng tông giọng rất bình thường, nàng cũng không muốn mẹ vì quá lo lắng mà mở cửa. Trước mặt nàng là Nguyên Vũ, trêи tay là bó hoa hồng rất lớn.
- Tôi không muốn gặp anh!
- Vân Quân à, anh xin lỗi chuyện hôm qua.
- Anh đi về đi!
- Do anh tức giận mà lỡ lời, anh không có ý như vậy, em đừng giận anh nữa được không?
- Nếu là lỡ lời thì tôi không trách, nhưng tôi không muốn gặp ai cả anh về đi.
Vân Quân vẫn một mực một lòng khước từ tình cảm từ Nguyên Vũ, làm nàng nhớ lại trước đây nàng từng khước từ lời tỏ tình của Nguyên Vũ đến mức nào. Cuối cùng nàng cũng chấp nhận, chưa được bao lâu thì anh đi du học, rồi mất liên lạc, nàng tưởng mình sẽ chờ anh nhưng đến lúc gặp Quân Kì thì không, nàng quên bẵng hết những gì liên quan đến hai chữ "Nguyên Vũ".
- Cho anh gặp em một tí thôi được không?
- Tôi không muốn gặp ai cả anh về đi.
- Anh để hoa ở ngoài, cảm ơn em vì tha thứ cho lời nói của anh ngày hôm qua, nghỉ ngơi tốt.
Nguyên Vũ để hoa ở bàn ngoài, chào mẹ nàng rồi ra về, tiếp tục, đắm chìm vào bài hát, chạy đi chạy lại trêи điện thoại nàng từ đầu đến bây giờ. Câu hát nàng tâm đắc, có lẽ là: "Lỗi lầm lần đầu tiên ấy, là do anh chưa đủ yêu em. Lỗi lầm lần sau ấy, là do em quá yêu anh. Em cho anh thêm một lần phạm lỗi, yêu em lại lần nữa được không?"
Bên ngoài cửa sổ, mưa như chưa ngừng rơi!
—————
Quân Kì còn đang say giấc trêи giường thì liền ngửi thấy mùi thơm tỉnh dậy, là mùi bánh gato, mùi hương này rất quen thuộc, đã từng người thử qua. Quân Kì nhẹ nhàng đi ra, cô nhớ đến một ngày nào đó trong quá khứ, cô đang còn ngủ thì ngửi được mùi hương này, bước ra, là cô gái đeo tập dề màu hồng đang đứng trang trí chiếc bánh, Vân Quân. Không đó là Jennie.
- Em chịu dậy rồi đó hả?
Jennie đã cố tình thức rất sớm, vừa mua đồ nấu đồ ăn, vừa mua đồ làm bánh, muốn sau khi vừa ăn xong thì liền cùng Quân Kì dùng tráng miệng do chính tay mình làm.
- Em nhớ nhà chúng ta đâu có tập dề màu hồng đâu?
- Chị thấy dễ thương nên vừa mua ở tiệm bán đồ làm bánh lúc nãy.
- Hôm nay còn biết nấu ăn, em thật sợ cháy nhà.
- Đó giờ chị chưa phải vào bếp lần nào đâu, em ráng mà tận hưởng điều đặc biệt này đi.
- Vậy là có người vì em mà học nấu ăn ấy hả?
- Thì...mệt quá, vào ngồi ăn đi, ngủ gì mà trưa mới dậy.
- Hôm qua hai người làm việc khuya mà hôm nay chị dậy sớm vậy cũng hay.
- Ăn nói? Chị giải quyết công việc, có em nằm xem phim, làm việc? Đừng có nói trừu tượng như vậy.
Jennie dọn từng món ra, Quân Kì mỗi thứ thử một chút, vị rất giống đó nhưng cũng không biết giống cái gì, món mặn xong thì thử bánh gato do Jennie làm. Quân Kì lại nhớ nó giống cái gì đó, lấy điện thoại ra vừa định mở album.
- Chụp hình à? Chụp đẹp vào cho chị đăng nữa.
- Dạ? Được rồi chụp ngay.
Vừa mở album liền lại phải đóng, mở camera, chỉnh ảnh rồi gửi Jennie một tấm, mình dùng một tấm đăng.
- Dạo này chê chị béo chứ gì?
- Gì chứ? Em chê hồi nào?
Quân Kì rửa chén xong ra chứ bóp bóp eo của Jennie, thật đúng là dạo này Jennie hơi béo ra một tí, Quân Kì lại thấy rất thích cứ nằm nằm mà bóp.
- Em cứ bóp eo chị?
- Thấy dễ thương mà?
- Còn dễ thương?
- Như thế này rất sướиɠ.
Quân Kì kéo áo Jennie lên rồi áp mặt vào bụng Jennie.
- Không ra thể thống gì.
- Bụng chị lúc này rất khả ái.
Mặt của Jennie đỏ lên cũng không biết vì ngại hay vì tức giận.