Cô Học Trò Lăng Nhăng 3

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối giờ, Quân Kì, Thiên Trúc cùng lớp phó kỉ luật Minh Luân lên phòng giáo viên của Vân Quân. Thấy cửa hở, Quân Kì đi vào, theo sau là Thiên Trúc và Minh Luân. Không có Vân Quân ở đây, chỉ thấy dưới đất rất nhiều hồ sơ, cả trêи bàn nữa, vì là năm cuối, nên các hồ sơ lý lịch học bạ chất đống.

Cả ba bỏ cặp xuống ghế đệm tiếp khách, Minh Luân nhàm chán lấy điện thoại ra chơi, còn Thiên Trúc thì rủ rê Quân Kì đi mua trà sữa. Cả hai xuống lầu ra quán trà sữa đối diện đường. Một ly cho Quân Kì, một ly cho Thiên Trúc, một ly cho Minh Luân, một ly cho Vân Quân, một ly cho Lâm Lâm và cuối cùng là một ly cho Jennie.

Thiên Trúc đi đưa cho Lâm Lâm, Quân Kì thì rẽ ngang phòng giáo viên nước ngoài, đưa trà sữa cho Jennie rồi cả hai mới trở lại nơi của Vân Quân.

- Sao chỉ có em? Hai người kia đâu?

- Dạ...họ đi mua trà sữa được một lúc rồi, chắc sẽ quay lại ngay.

- Trà sữa về rồiiii_Cả hai từ ngoài bước vào.

Vân Quân nhìn bốn ly trà sữa, rồi cũng không nói gì, Thiên Trúc tiến lại đưa cho nàng một ly, nàng cũng nhận lấy, Minh Luân thì tức tốc không cần nói rồi.

- Bao nhiêu để cô gửi lại, đã nhờ vả mấy đứa con bắt mấy đứa mua trà sữa ngược lại.

- Không sao đâu cô, chẳng bao nhiêu.

Rồi bỗng nhiên ánh mắt Quân Kì đảo xung quanh, sau đó tiếp tục dừng ở Vân Quân.

- Chúng ta bắt đầu được chưa?

Sau câu nói của Quân Kì, cả bốn người bắt đầu vào công việc sắp xếp đóng hồ sơ. Có quá bất công với nàng không? Lần đầu chủ nhiệm đã phải chủ nhiệm khối , công việc thì vô cùng hệ trọng, hàng tá thứ phải làm, nếu còn bắt nàng qua học kì II làm tiếp thì trực tiếp gϊếŧ nàng cho rồi, đầu năm quản lí hồ sơ, rồi làm hồ sơ tốt nghiệp. Thật sự qua học kì II, bắt nàng lo hồ sơ tuyển sinh thì, thì thật gϊếŧ nàng đi. Nàng còn muốn được đi du lịch.

Đầu cứ ngẩn ngơ, việc phải tiếp quản tấn công việc sắp tới, tay thì sắp xếp hồ sơ, bỗng nhiên nàng lại ngó qua Quân Kì. Có phải chăng? Chỉ cần nàng mở miệng, chỉ cần nàng gặp khó khăn thì Quân Kì liền ra tay không? Còn con gấu bông Doraemon kia nữa, Quân Kì đã thấy chưa?

- Không anh chứ ai? Đố em tìm được ai giống anh thứ .

Hai tai Quân Kì cắm tai nghe chăm chú xem tên các bìa hồ sơ, miệng thì cứ lẩm bẩm câu hát, có lẽ là bài hát mới ra. Lẩm bẩm gì đó, tiếng Anh xen lẫn tiếng Việt, nàng chỉ nghe được vậy thôi.

"Không anh chứ ai? Đố em tìm được ai giống anh thứ . Đúng rồi, không phải là em chứ ai? Làm tôi hạnh phúc tột độ, cũng làm tôi tổn thương tột độ, bây giờ lại là vương vấn không thể buông bỏ, đáng lẽ ra cô Jennie gì ấy mới là tiểu tam, sao bây giờ lại là tôi?"

- Thiên Trúc, mày nghe bài Gene của Binz chưa?

- Rồi, hay cực, ổng ra bài là ghiền.

- Thích câu nào? Tao thích cái câu: "Chắc anh tệ từ ở trong gene. Bạn em nói vương vấn với anh không nên".

Thiên Trúc kề sát lỗ tai của Quân Kì, vì câu mà Thiên Trúc thích khá +

- Tao á? Tao thích câu: "Em nói không mở lòng cho một ai nữa. Nhưng sao em vẫn để anh ở trong em".

Hai đứa nhìn nhau cười khúc khích, Quân Kì ôm chồng giáo án năm cũ qua định hỏi Vân Quân thì.

- Á!!!

Quân Kì nhanh chóng buông tay bỏ chồng giáo án xuống, chạy lại đỡ Vân Quân, nàng không nói không rằng, âm thầm leo thang lấy thùng giấy trêи đầu tủ, chưa với được đã trượt chân té.

Vì nơi Vân Quân té không thấp, theo trọng lực quả táo của Niu-Tơn. Vân Quân đè lên người của Quân Kì, Minh Luân và Thiên Trúc vừa quay qua giúp thì liền quay mặt vào lại tủ chăm chú công việc của mình. Mặt cả hai rất gần nhau, hơi thở hơi gấp của cả hai, một người vì sợ mà tim đập nhanh, một người vì lo lắng mà vận động tim đập nhanh.

- QUÂN KÌ!!!

Lúc nãy Jennie nghe bảo, Quân Kì lên giúp cô giáo chủ nhiệm trêи phòng . không nói tên là gì, nàng cũng ậm ừ, thấy lâu quá Quân Kì không xuống, bản thân thì bụng reo, Jennie đành lên tìm Quân Kì. Ai ngờ vừa lên thì thấy chồng mình bị người ta đè.

- Ơ?!? Chị Jennie.

Quân Kì liền bật dậy, Vân Quân ngã qua một bên, Thiên Trúc phía sau mồ hôi hột đã đổ.

- Do tôi té, nên em ấy đỡ tôi_Vân Quân vội vàng giải thích.

- Không tới lượt cô lên tiếng, tôi muốn nghe từ em_Jennie thật sự nổi giận.

- Em đang đứng gần nên đỡ cô ấy thôi_Quân Kì không nặng không nhẹ giọng lên tiếng.

Cũng không biết bản thân tức giận là vì cái gì. Tại sao phải kiềm hãm nó lại, nhưng mà Quân Kì hơi khó chịu bản thân cũng không rõ phải làm sao.

- Em đang khó chịu với tôi? Hôm qua em vừa nói gì? Hôm nay lại làm như thế?_Jennie hơi bất lực.

- Em xin lỗi, em chỉ sẵn tay giúp cô ấy thôi_Jennie vẫn tức giận không lay chuyển dù Quân Kì có xin lỗi.

- ...

- Thiên Trúc, tao còn chồng giáo án cũ thôi, giúp giùm nhé.

Quân Kì nắm tay Jennie đi, kéo dồn nàng vào taxi một mạch chạy thẳng về nhà. Đến cả cặp còn để quên ở phòng giáo viên của Vân Quân.

Vân Quân ở lại, cảm giác mình như là hồ ly dụ dỗ chồng người khác, rõ ràng là cô ta dành của nàng trước, nàng chỉ lấy lại thôi mà? Đối với chuyện này, Vân Quân mệt mỏi, không thèm nghĩ, không thèm buồn, mọi chuyện đều tuỳ ý định của Quân Kì.

- Là chị ghen hả?

- Em thôi cái kiểu bá đạo đó đi.

Quân Kì đang dồn Jennie trêи giường rất gọn.

- Là chị ghen sao?

- Tại sao trong đầu em, trong tim em, vẫn còn hình ảnh của cô ấy, mà vẫn nói yêu tôi?

Jennie không muốn đùa giỡn với Quân Kì lúc này, nàng muốn Quân Kì phải dứt khoác quyết định.

- Đối với Vân Quân em đặc biệt nhất, đối với tôi em cũng đặc biệt nhất. Tôi yêu em không thua cô ta, chỉ sai một chỗ là tôi tới sau.

- ..._Quân Kì ngồi lại đàng hoàng, nghiêm túc, lúc này là lúc phải nghiêm túc và quyết định.

- Đối với em, cả hai chúng tôi đều chỉ là lựa chọn?

- ...

- Mà người như em có hàng ngàn lựa chọn, chẳng qua là bị ép ở cạnh tôi. Huỷ hôn.

- Không được.

- Không yêu, em giữ tôi làm gì?

- Ai bảo em không yêu chị? Em thương chị rất mệt đây, cấm chị mở miệng bảo huỷ hôn, cũng cấm chỉ hở một chút lại lấy cái đó ra hù doạ em.

- Em...em chỉ có một mình thôi, tất cả nữ nhân trêи thế giới này là của em sao?

- Em không chắc tất cả nữ nhân trêи thế giới này có phải của em không. Nhưng chị xem chừng tối nay, em ăn chị, thì chị là của em đó.

Quân Kì hôm nay ăn gan hùm rồi, vừa lên tiếng doạ nạt Jennie, Quân Kì sợ vợ biến mất rồi.

- Người ta bảo, phải dạy vợ, trước bị vợ dạy.

Nói rồi Quân Kì đóng cửa lại, bỏ Jennie trong phòng.

- Hôm nay em dám ăn hϊế͙p͙ tôi?

Jennie hét ra ngoài cửa, Quân Kì nghe liền cười nửa miệng.

- Chuẩn bị đi, tối nay em còn chà đạp chị.

Quân Kì mang giày, đóng cửa nhà, trước khi ăn thịt người thì cũng phải ăn cơm đã, cô cũng đói lắm rồi, không ăn chắc rã rời người chứ ở đó còn chà đạp con mèo nhỏ ở nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio