Trời gần sụp tối, Quân Kì nghĩ nên nhắn cho Jennie biết. Lấy điện thoại ra, nhắn một vài tin, Jennie lại không tra hỏi nhiều, chỉ bảo nhớ ăn tối đừng bỏ bữa rồi thôi, thuốc mê tan hết, Vân Quân cũng bắt đầu mở mắt dậy.
- Đây là đâu?
Vân Quân khó khăn nhấc tay lên, cả người hoàn toàn đau nhức, không thể cử động, Quân Kì liền đứng dậy để khuôn mặt mình lọt vào tầm mắt của Vân Quân.
- Cô thấy sao rồi? Mắt nhìn rõ không?
- Không sao rồi, cảm ơn em.
- Cô cứ nằm nghỉ đi, em đi mua thức ăn.
Vân Quân không nói gì, chỉ gật đầu rồi nhìn bóng lưng bước ra khỏi cánh cửa kia, mỉm cười, biết là Quân Kì nên ở cạnh Jennie, nhưng nàng cũng muốn chiếm hữu cho riêng mình. Hạnh phúc, đúng như lời nói của Quân Kì, chỉ cần cô gặp khó khăn, em sẽ luôn xuất hiện ở cạnh cô.
Cầm đồ ăn bước vào, Quân Kì nhẹ nhàng đổ ra tô, đỡ Vân Quân ngồi tựa lưng vào đầu giường, tay còn đau, Quân Kì không để Vân Quân cử động, từng muỗng, từng muỗng, Quân Kì ôn nhu đút cho Vân Quân.
- Nếu thấy mắt không tốt thì đừng chạy xe, gặp vấn đề thì phải liền tấp xe vào lề, bất cập quá thì giảm tốc độ.
- Không phải con nít để em căn dặn đủ thứ.
- Dạ, không phải con nít, mà bây giờ ở đây, bớt làm người ta lo lắng giùm cái.
- Thấy phiền thì về đi.
- Cô đang dỗi là dỗi cái gì? Lo mà mau hết mấy cái vết thương này đi, em không thể / ở đây đâu.
- Chắc là tới lượt cô dỗi em chắc?
- Dạ, không có dỗi đâu, giận rồi.
Trước khi Vân Quân tiếp tục cãi với Quân Kì, cô nhanh chống cho nàng một muỗng, không cần cãi nữa, ăn mau uống thuốc nghỉ ngơi.
- Ba ngày nữa mổ mắt thay thuỷ tinh thể, giờ cứ chăm sóc tốt trước đã, tí nữa bác sĩ vào sát trùng vết thương cho cô.
- Tại sao phải mổ?
- Giờ không mổ, già cũng phải mổ, trước sau cũng phải mổ, uống thuốc đi, rồi em nhỏ mắt cho.
- Từ lúc nào lại càm ràm như ông già.
- Về già chắc em còn phiền hơn.
...
- Dạ, Quân Kì đang ở bệnh viện XXX.
- Người bệnh là ai?
- Dạ là giáo viên của em ấy, Vân Quân.
Tiếng nói vang trong điện thoại, không phải, nàng không muốn mình phải kiềm kẹp Quân Kì thế này, nhưng mà, bỗng nhiên nàng muốn làm vậy, có chăng là tính chiếm hữu của Jennie thực sự trỗi dậy, có khi nào vì tình mà trở thành nữ phản diện?
- Anh cứ tiếp tục theo dõi cho tôi, chụp lại hết khoảnh khắc của họ.
- Dạ chị.
Jennie chuyển khoản cho thám tử riêng của mình. Nụ cười trêи môi của Jennie, nó không chỉ đơn giản là chiếm hữu nữa rồi, nó là độc tài, kẻ mà từ nhỏ đến lớn muốn gì được đó. Không chấp nhận thứ của mình bị cướp đi.
Lòng tham, ước vọng, cả tính chiếm hữu hoà quyện trong tâm hồn của một cô gái tuổi , "em phải là của tôi". Nàng không chấp nhận thua một người, không có thứ gì bằng nàng, nàng không thừa nhận kẻ duy nhất trong trái tim Quân Kì là Vân Quân. Nàng không thừa nhận, không muốn thừa nhận. Của nàng là của nàng.
Nàng từng bảo rằng cùng chơi trò chơi công bằng, nhưng Vân Quân không hề rõ được, bảng hôn ước giữa Jennie và dòng họ Houtum. Nàng chỉ nghĩ, Jennie thất bại sẽ từ bỏ Quân Kì, trả lại Quân Kì cho nàng, nhưng nếu Jennie đã muốn, thì sẵn sàng chỉ trong một đêm mà mang Quân Kì đi không ai biết được.
Chơi với một công chúa của một đất nước không phải là một cuộc chơi đơn giản, nó là cuộc chơi vương quyền, tình cảm không được nói tới, kẻ nào gian manh, tuyệt tình nhất sẽ là kẻ có được thứ mà mình muốn.
- Ai hơn ai còn không rõ sao? Cô lớn hơn tôi đấy, nhưng cách chúng ra phát triển hoàn toàn khác nhau. Từ nhỏ đến lớn tôi đã phải chứng kiến biết bao nhiều thủ đoạn mưu mô để có được lòng phụ hoàng tôi, tôi còn chưa rõ sao?
Tắt điện thoại, Jennie bước ra ngoài tự nấu thức ăn. Thú vui của kẻ có quyền lực trong tay, chính là biết mà vờ như không biết, xem người khác diễn kịch dù bản thân đã biết rõ nội dung. Sở thích này không tồi, nhưng không phải muốn dùng là dùng.
- Hơn tuổi, mà cách trải sự đời lại thua tuổi, ngây thơ, không lẽ Quân Kì thích thú, là vì cô quá đơn giản và ngây thơ.
...
Lâm Lâm, trời đã gần giờ, cô xuất hiện trong bệnh viện với Thiên Trúc. Quân Kì đang ngồi trêи ghế sofa, Vân Quân thì uống đã ngủ, để trái cây lên bàn, ánh mắt Quân Kì hướng nhìn Lâm Lâm.
- Em chào cô.
- Ừm.
Lâm Lâm lạnh lùng không thèm, không buồn nhìn Quân Kì, chỉ nhìn Vân Quân đang ngủ trêи giường. Tay, chân đến cả mặt bị thương, có vẻ đã ăn uống thuốc rồi, thuốc trêи bàn mất đi một cử. Xem ra, tiểu tử Quân Kì vẫn biết lo lắng cho Vân Quân, không bỏ bê. Điều này tốt hay xấu cũng không biết được.
- Định vào thăm, em ấy ngủ rồi thì tôi về, chăm sóc cẩn thận, em là lớp trưởng, trong thời gian cô ấy ở đây, quản lớp thay cô ấy cho tốt.
Lâm Lâm cầm giỏ đi ra, Thiên Trúc chưa nói được câu nào với Quân Kì cũng đã phải theo ra, nhiệm vụ của cậu là dẫn đường Lâm Lâm đến đây. Xong rồi thì nên rời đi.