CHƯƠNG
Khụ khụ, Lục Hạo vì sao lại ngất? Chúng ta tiếp tục trở về trước đó nhìn một cái.
Chuyện kể rằng buổi tối trước ngày Lục Hạo sinh ra, một nhà bảy miệng ăn làm thành một vòng tròn canh giữ trứng của Lục Hạo, đợi cho trời đã sáng, năm ấu xà cũng tỉnh, Ngân Đại Bạch cũng tinh thần, Hoa Tiểu Hoa vẫn nhìn chằm chằm trứng, trứng còn không có động tĩnh. Ngân Đại Bạch trong lòng càng khẳng định đây là một qủa trứng chết, miệng lại không dám nói.
Ấu xà vừa mới sinh ra, đói bụng rất mau, Ngân Đại Bạch thông báo cho Hoa Tiểu Hoa liền bò đi tìm thực vật cho rắn nhỏ, đợi cho ấu xà ăn uống no đủ đã gần đến buổi trưa, trứng bất động như núi như trước. Lúc này Hoa Tiểu Hoa đã có chút khó sống.
Cho nên khi một tiếng giòn tan vang lên bên tai thì bảy con rắn đều tập trung tầm mắt đến quả trứng bị bọn họ vây vào giữa kia.
Tiểu đệ thật là dũng mãnh! Đây là ý tưởng trong nội tâm của năm ấu xà khi chứng kiến Lục Hạo một phát liền lao ra khỏi vỏ.
Chỉ thấy một ấu xà màu bạc lao ra khỏi trứng, quay đầu nhìn một vòng, sau đó… Liền hôn mê.
Xem ra là dùng sức quá mạnh! Năm ấu xà lại đồng thời cảm khái trong lòng.
Lục Hạo không ngất bao lâu, theo phỏng đoán chắc là đói quá ngay cả ngất cũng ngất không nổi nữa, khi Lục Hạo…tỉnh lại đầu óc trống rỗng, có vẻ như quên hết mọi chuyện, hửm, là chuyện gì? Đói, thật đói, trong mơ hồ Lục Hạo ngửi được quanh mình truyền đến hương vị rất thơm, theo mùi tìm được thực vật rồi, chỉ cảm thấy trước mắt lắc lắc một mảnh màu trắng, Lục Hạo một ngụm liền cắn xuống, ưm~, ăn ngon thật, ăn quá ngon …
Lục Hạo cúi đầu cuồng cắn vỏ trứng trước mắt, đương nhiên, hiện tại Lục Hạo còn chưa ý thức được thứ mình ăn là vỏ trứng. Tiêu diệt trọn vỏ trứng, Lục Hạo ợ một tiếng nho nhỏ, vươn tay vỗ vỗ bụng của mình…
Tay đây? Tay sao lại… Không thấy?
Trước mắt Lục Hạo chợt lóe, cuối cùng nhớ ra mình vừa mới xem nhẹ cái gì, vừa rồi mình lao ra khỏi hắc ám, thấy được… Một đống rắn?
Cổ Lục Hạo cứng ngắc lại.
Lục Hạo trộm lấy ánh mắt nhìn ngó bốn phía, vì thế thân mình cũng cứng ngắc lại… Thật là rắn! Mẹ nó! Đây là địa phương quỷ quái gì! nội tâm Lục Hạo rít gào lên, ông đây đời này sợ nhất đúng là rắn ! Càng khỏi nói là thấy bên cạnh mình có một thậm chí còn có hai con rắn thoạt nhìn còn to gấp ba năm lần chính mình!
Lục Hạo muốn tiếp tục ngất đi, nhưng mà có thể là do ăn no, một chút điềm báo muốn ngất đi Lục Hạo cũng không có.
Bảy con rắn bên cạnh cuối cùng hồi thần từ một loạt động tác của Lục Hạo.
Nhìn thấy cả người tiểu nhi tử cứng ngắc, Ngân Đại Bạch tiến đến hít hà Lục Hạo, theo sau lúc lắc cái đuôi, cái gì cũng không ngửi ra, tiểu gia hỏa này làm sao vậy?
“Ha, thật tốt, ta nói rồi, hài tử của ta sao có thể là trứng chết!” Hoa Tiểu Hoa nâng cao cao đầu rắn, rất có cảm giác mở mày mở mặt, hành động không bình thường của Lục Hạo bị nó coi thường , “Ha, lão Lục gọi là Ngân Tiểu Tiểu đi!” Hoa Tiểu Hoa hạ thấp đầu rắn cọ xát Lục Hạo, không, là đầu rắn của Ngân Tiểu Tiểu, uốn éo uốn éo đi rồi: “Ngân Đại Bạch, trông coi các con cẩn thận!”
Ngân Đại Bạch yên lặng thu hồi tầm mắt nhìn Hoa Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhất định là đến nhà hàng xóm khoe khoang, thật là một chuyện làm cho đầu rắn đau đầu.
Ngân Tiểu Tiểu bị Hoa Tiểu Hoa cọ xát vài cái, rốt cục đã phát hiện một chuyện càng làm cho mình không thể nhận, thì phải là… mình thế nhưng cũng trở thành một con rắn!
Cả thân mình Ngân Tiểu Tiểu thẳng tắp nằm trên mặt đất, ánh mắt dại ra, mình chỉ gãy xương rất nhỏ, tại sao lại biến thành một con rắn rồi.
“Tiểu Tiểu thật lợi hại! Có thể kéo thẳng mình như vậy!” Hoa Tiểu Ngũ hưng phấn mà uốn thân hình nho nhỏ đi lại đây.
Ngân Tiểu Nhất nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu, cái gì cũng không nói.
Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam học Ngân Tiểu Tiểu nằm thẳng trên mặt đất, thực cố gắng thực cố gắng, nhưng vẫn là sơn đạo mười tám cong.
Ngân Tiểu Tứ khinh bỉ nhìn Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam, còn có Hoa Tiểu Ngũ không biết đang hưng phấn cái gì.
Ngân Đại Bạch chợp mắt ở vừa, dù sao nơi này thật an toàn, không cần xen vào mấy thằng nhãi rắn con ( này này, nói như thế nào cũng vừa mới ra sinh không bao lâu a! ), để bọn họ làm gì thì làm đi thôi.
Ngân Tiểu Nhất nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu thời gian rất lâu rốt cục động, Ngân Tiểu Nhất chậm rì rì bò đến bên người Ngân Tiểu Tiểu, dọc theo đường đi áp qua Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam, đi qua Ngân Tiểu Tứ, đẩy ra Hoa Tiểu Ngũ, thuận lợi đả tới bên người Ngân Tiểu Tiểu, tạm dừng hai giây, lúc này cái đuôi đảo qua thân rắn của Ngân Tiểu Tiểu, à, ta có thể dùng chiêu này khiêu khích được chứ?
Ngân Tiểu Tiểu bị Ngân Tiểu Nhất trêu chọc, thân rắn run lên, sau đó…
Ngân Tiểu Tiểu đẩy ra Ngân Tiểu Nhất, vừa kêu to vừa soạt soạt đi rồi. Thì ra không phải không sợ rắn, là bị sợ tới mức không nhúc nhích được a.
Thật sự là tốc độ không tồi, Ngân Đại Bạch chợp mắt tỉnh lại nhìn thấy thân ảnh màu bạc của Ngân Tiểu Tiểu biến mất tại động khẩu nhà mình, tự đáy lòng cảm khái.
Năm ấu xà bên cạnh lăn qua lăn lại trên mặt đất, nho nhỏ giọng nói ghê gớm thật! Đánh chết ta rồi!
Hoa Tiểu Hoa đang ở nhà hàng xóm khoe mình sinh sáu tiểu bảo bảo khỏe mạnh, trực tiếp coi thường tiếng kêu thê lương này.
Ngân Tiểu Tiểu vừa hô to vừa chạy như điên, đâm đầu vào trong sơn động. Tiến vào chỗ sâu nhất trong sơn động, cuối cùng đầu đánh vào nham bích, lúc này Ngân Tiểu Tiểu mới ngừng kêu to.
Ngân Tiểu Tiểu dùng sức nhét mình vào lỗ nhỏ trong góc nham bích, chen a chen, thân mình nho nhỏ thật đúng là chen vào được, chỉ còn lại có đầu rắn màu bạc lộ ở bên ngoài, cảm giác mình an toàn, Ngân Tiểu Tiểu mới thoáng tĩnh hạ tâm.
Mình biến thành một con rắn sao? Tại sao lại là rắn! Dù là một con chó một con mèo cũng được a! Mình sợ nhất đúng là rắn được không! Như vậy có phải ngay cả chính mình cũng đáng ghét hay không! Ngân Tiểu Tiểu rất ai oán, nói như vậy, thứ thô sáp gì đó là vỏ trứng của mình sao? Không ngờ mình từ trứng sinh ra ! Ngân Tiểu Tiểu càng ai oán .
Vừa rồi mấy con rắn vây quanh mình có quan hệ gì? Ngân Tiểu Tiểu chìa cái đỉnh đuôi lắc lắc, phe phẩy, con rắn to ở tại chỗ có màu vảy giống mình, chẳng lẽ đó là cha hoặc mẹ của mình? Kêu một con rắn là cha hoặc mẹ có phải rất kỳ quái hay không! Rắn một lần sẽ sinh thiệt nhiều trứng, vừa rồi mấy con rắn kia hẳn là huynh đệ của mình? Đời trước là một cô nhi, đời này chẳng những có cha mẹ còn có năm ca ca hoặc tỷ tỷ, đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng tất cả đều là rắn thật có thể làm cho người ta vui vẻ sao?
Mình đã trở thành rắn, dù thế nào cũng phải tiếp nhận, cũng không thể đi tự sát đi, ai biết mình chết rồi có thể sống lại hay không, hơn nữa, lần này đã trở thành rắn, lần sau nếu trở thành ruồi bọ con rệp linh tinh, không phải là càng xong sao? !
Chỉ một buổi chiều, Ngân Tiểu Tiểu tiêu hóa xong sự thật mình biến thành một con rắn, nhưng mà… Ngân Tiểu Tiểu có thể thuyết phục mình không sợ mình, nhưng có thể thuyết phục mình không sợ những con rắn khác sao?