Edit: ĐầmCơ Lại qua một đoạn thời gian, đợi cho các bảo bảo xà đều thích ứng hoàn cảnh chung quanh thì càng có tinh thần hơn lúc mới sinh ra. Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu quyết định mang theo các bảo bảo xà đi ra ngoài dạo chơi.
Đề nghị này là Ngân Tiểu Tiểu nói ra, tính toán từ khi Ngân Tiểu Tiểu biết mình mang thai đến lúc này đã ngây người trong sơn động sáu tháng, sau đó ấp trứng lại tiêu tốn ba tháng, đương nhiên trứng không phải do Ngân Tiểu Tiểu ấp, nhưng Mặc Lão Đại không thể động, Ngân Tiểu Tiểu cũng không thể tự mình đi ra ngoài chơi được, bởi vậy cộng lại thif phải chín tháng rồi Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại không đi ra ngoài.
Bây giờ các bảo bảo xà đều sinh ra, cũng rất khỏe mạnh, Ngân Tiểu Tiểu quyết định muốn đi ra ngoài. Các bảo bảo xà đương nhiên không thể để ở nhà, cũng phải mang đi theo. Trạm thứ nhất, chính là cổ mộ. Một là do cổ mộ gần đây, hai là tính ra Ngân Tiểu Tiểu vẫn có quan hệ tốt nhất với Cơ Khang, nhưng từ khi Cơ Chiêu ở đó, hai người mới từ từ liên hệ ít lại, ba là chín tháng chưa từng xuống dưới vực, chắc Minh Xà đã tiêu hoá xong ngọc thạch rồi, vẫn nhân cơ hội này tiếp tục mang qua mấy khối.
Ngân Tiểu Tiểu sẽ không thừa nhận mình mang theo các bảo bảo xà có phần muốn khoe ra, nhưng Mặc Lão Đại đương nhiên biết chút tâm tư đó của Ngân Tiểu Tiểu, cũng ngầm đồng ý. Mặc Lão Đại tùy ý nhìn nhìn chín ấu xà ở phía sau, cảm thấy sớm cho chúng nó quen thuộc với cuộc sống trên núi cũng tốt, mình và Tiểu Bạch Si không thể ở với chúng nó quá lâu, không lâu sau trong tương lai, chúng nó phải học được cách tự tồn tại.
Muốn nói Mặc Lão Đại rất yêu thích ấu xà, đó là điều không thực tế, giống Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch đối xử tốt với Ngân Tiểu Tiểu như vậy, chỉ sợ tìm khắp độc xà bộ tộc cũng không được bao nhiêu xà. Một bộ phận lớn nguyên nhân đối tốt với Ngân Tiểu Tiểu là do Ngân Tiểu Tiểu không có trí nhớ truyền thừa, còn có, đó là do Ngân Tiểu Tiểu đặc thù, sự tồn tại đặc thù sẽ luôn làm xà bất giác thân cận. Chúng độc xà trời sinh tính tình lương bạc, chỉ vui vẻ xem bầu bạn là một phần chí thân không thể tách rời thân thể mình. Còn Ngân Tiểu Tiểu, tâm tính như tiểu hài tử, có thể chơi với nhóm tiểu hài tử ấu xà, nhưng nói đến việc quan tâm chăm sóc thì không khả thi cho lắm. Ngân Tiểu Tiểu có thể phân ra một ít tâm tư để quan tâm Mặc Lão Đại đã là cực hạn rồi.
Bởi vậy tương lai của chín bảo bảo xà có thể thấy rõ ràng —— sẽ sớm rời khỏi ba ba a cha mà tự lập, may mà tập tính của chúng độc xà luôn luôn như thế, chín bảo bảo xà cũng chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.
Mặc Lão Đại bò phía trước nhất, Ngân Tiểu Tiểu đi theo bên người Mặc Lão Đại, mặt sau Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu là chín xà cục cưng. Lần này Ngân Tiểu Tiểu không ghé vào lưng Mặc Lão Đại, lý do là cổ mộ cách nơi này rất gần! Mặc Lão Đại nhìn ra Ngân Tiểu Tiểu ngượng ngùng ghé vào người mình trước mặt bọn nhỏ, trong lòng tuy không vui, nhưng không kiên trì nhất định phải để Ngân Tiểu Tiểu nằm úp sấp trên người mình.
“Cơ Khang! Cơ Khang!” Sắp đến cổ mộ, Ngân Tiểu Tiểu ném Mặc Lão Đại và chúng ấu xà dẫn đầu bò lên trước, thanh âm vô cùng hưng phấn.
Lúc thanh âm của Ngân Tiểu Tiểu vang lên, Cơ Khang cũng đồng thời hiện ra trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, mà mặt sau Cơ Khang còn có Cơ Chiêu đi theo.
Cơ Khang không đợi Ngân Tiểu Tiểu nói chuyện đã bị đã chúng ấu xà bò tới bên cạnh Ngân Tiểu Tiểu hấp dẫn ánh mắt, mắt liền sáng ngời, ngồi xổm trước mặt chín ấu xà: “Oa! ấu xà thật đáng yêu, Tiểu Tiểu, đây đều là hài tử của ngươi sao?”
Ngân Tiểu Tiểu hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, hừ! Cơ Khang thật là quá đáng! Thế mà không hỏi mình có sống tốt không sao mãi vẫn không đến, mà đã hỏi chúng ấu xà trước! Ngân Tiểu Tiểu căm giận trong lòng, đương nhiên không nghĩ trả lời vấn đề của Cơ Khang.
Mặc Lão Đại thay Ngân Tiểu Tiểu trả lời: “Là hài tử của ta và Tiểu Tiểu.” Sau đó giới thiệu chúng ấu xà cho Cơ Khang một lần. Nghe xong tên chúng ấu xà, Cơ Khang nhìn có vẻ rất hài lòng, Cơ Chiêu một mực đứng ở phía sau Cơ Khang từ đầu chỉ thản nhiên nhìn, biểu cảm không biến hóa gì, nhưng khi nghe được tên lão Cửu là “Bạch Gia Hắc” thì thần sắc Cơ Chiêu lại trở nên cổ quái, nếu mình nhớ không lầm thì hình như Bạch Gia Hắc là thuốc cảm đi?
Nhưng Cơ Chiêu cũng không nói gì, không quá lâu sau đã khôi phục biểu cảm trên mặt, Cơ Khang một mực dụ dỗ chúng ấu xà cũng không chú ý tới.
Chúng ấu xà có trí nhớ truyền thừa, đối chiếu cảnh sắc chung quanh và trí nhớ truyền thừa một lần liền biết nơi này là chỗ nào. Cơ Khang thân cận chúng nó cũng không biểu hiện bài xích, điều này làm cho Cơ Khang càng ưa thích những tiểu tử này.
Ngân Tiểu Tiểu ở bên cạnh lại “Hừ” một tiếng, nặng tới mức Cơ Khang không thể giả bộ không nghe. Cơ Khang bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Ngân Tiểu Tiểu, nhíu lông mày: “Tiểu Tiểu, ngươi đang ăn dấm chua của con ngươi sao?”
Ngân Tiểu Tiểu lại nằng nặng “Hừ” một tiếng.
Cơ Khang nở nụ cười, sờ sờ đầu Ngân Tiểu Tiểu, dùng ngữ khí dỗ dành hài tử mà nói với Ngân Tiểu Tiểu: “Được rồi, thật ra ta thích Tiểu Tiểu nhất, được chưa.”
Chúng ấu xà yên lặng quay đầu, thật không muốn thừa nhận đây là a cha của mình.
Mặc Lão Đại nhìn chằm chằm cái tay luôn luôn đặt trên đầu Ngân Tiểu Tiểu của Cơ Khang, trong mắt sắp phun lửa đến nơi.
Mà khi Cơ Khang nói “Thích Tiểu Tiểu nhất ” thì sắc mặt Cơ Chiêu cũng đã khó coi đến mức không thể tiếp tục nhìn.
Mặc Lão Đại và Cơ Chiêu liếc nhau, dường như đạt được thỏa thuận nào đó.
Mặc Lão Đại mở miệng: “Tiểu Tiểu, chúng ta phải đi, không phải ngươi nói muốn xuống dưới vực sao?”
Ngay sau đó Cơ Chiêu cũng nói : “Vậy các ngươi mang theo hài tử cẩn thận một chút, à, đúng rồi.” Cơ Chiêu nói với Cơ Khang, “Cơ Khang, ta đột nhiên nhớ ra muốn nói với huynh một chuyện.” Ngữ khí mềm nhẹ đến mức cho dù thân là Quỷ Hồn thì Cơ Khang cũng bất giác sợ run.
Dứt lời, Cơ Chiêu ném ra mấy khối Kim Ngân, Mặc Lão Đại cuộn nổi lên rất nhanh, sau đó Mặc Lão Đại và Cơ Chiêu không cho Ngân Tiểu Tiểu và Cơ Khang có cơ hội phản đối. Cơ Chiêu lôi kéo Cơ Khang vào cổ mộ, Mặc Lão Đại thì kéo Ngân Tiểu Tiểu đi rồi, chín bảo bảo xà nhìn ngó nhau, cuối cùng đều đi theo sau Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu.
Đợi cách cổ mộ rất xa rồi, Mặc Lão Đại mới buông Ngân Tiểu Tiểu, sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói với Ngân Tiểu Tiểu: “Đi lên.”
Ngân Tiểu Tiểu có chút mờ mịt, theo Mặc Lão Đại đã hơn hai mươi năm rồi, khi nào Mặc Lão Đại tức giận Ngân Tiểu Tiểu vẫn nhìn ra được, nhưng mà… vì sao Hắc Thán lại tức giận? Sau đó Ngân Tiểu Tiểu cũng không dám không nghe lời Mặc Lão Đại, liếc chúng ấu xà một cái, sau đó ngoan ngoãn bò lên lưng Mặc Lão Đại.
Chúng ấu xà: “…”
Mặc Lão Đại ném Kim Ngân trên đuôi cho ấu xà, tùy ý liếc về phía sau một cái, nói: “Theo sát .” Sau đó không quan tâm chúng ấu xà nữa, mà trực tiếp dựa theo tốc độ bình thường của mình xuất phát xuống dưới vực.
Mặc xà trong chúng ấu xà bò không tính là cố hết sức, nhưng chúng ngân xà lại có chút ăn không tiêu, dù sao cũng là ngân xà, kém Mặc xà đâu chỉ một cấp bậc, tốc độ đương nhiên cũng chậm, nhưng may mà chúng ấu xà đều rất có tinh thần huynh đệ, thấy chúng ngân xà sắp theo không kịp, chúng Mặc xà đều đi trợ giúp chúng ngân xà một chút.
Mà trong chín ấu xà này, chỉ có lão Cửu là kỳ lạ nhất. Chúng ngân xà cố hết sức bò theo, chúng Mặc xà cũng dùng hết toàn lực, nhưng lão Cửu lại như đang tản bộ, thật sự làm chúng ấu xà hâm mộ ghen tị hận mà, nhưng đại bộ phận Kim Ngân cũng đều do lão Cửu cuốn cộng cắn mang theo.
Mặc Lão Đại bò phía trước không phải hoàn toàn không biết tình hình ở mặt sau, thấy lão Cửu đi thoải mái như thế, trong mắt Mặc Lão Đại hiện lên suy nghĩ sâu xa, nhưng cũng không nói gì.
Hôm nay nhất định không thể đuổi xuống dưới vách. Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu cũng không cố gắng, đợi sắc trời tối mờ thì tìm nơi dừng lại.
Đây là lần đầu tiên chúng ấu xà đi xa như vậy, mệt không nói, còn có chút đói bụng. Còn Ngân Tiểu Tiểu, cho dù không đói bụng cũng phải ăn chút quà vặt, hơn nữa từ khi sinh trứng rắn mặc dù sức ăn của Ngân Tiểu Tiểu không khoa trương như lúc mang thai, nhưng so với trước kia thì thật là lớn không ít. Bởi vậy sau khi dừng lại, Mặc Lão Đại phải đi tìm thức ăn .
Vào ban đêm, đại đa số động vật đã ngừng hoạt động, có về sào huyệt của mình nhưng đại bộ phân thì tụ tập qua đêm cùng một chỗ. Mặc Lão Đại vốn ăn no ở bên ngoài mới kiếm bữa tối cho Ngân Tiểu Tiểu và bọn nhỏ, bây giờ nhiều khẩu phần ăn hơn, Mặc Lão Đại không có khả năng đem hơn mười hai mươi mấy con chuột trở về nên chỉ có thể tìm một ít động vật cỡ lớn.
Khu vực này Mặc Lão Đại không quá quen thuộc, tìm nửa ngày mới thấy một con báo hoa ở trên thân cây, bắt được báo hoa rồi, Mặc Lão Đại liền chạy trở về, nghĩ hẳn một con báo hoa cũng đủ ăn đi.
Nếm xong cơm, chúng xà bắt đầu nghỉ ngơi. Nhưng Mặc Lão Đại lại đợi lúc chúng ấu xà đều ngủ rồi, liền trộm kéo Ngân Tiểu Tiểu đã lâm vào giấc ngủ say đi ra ngoài.
Ngân Tiểu Tiểu ngủ đương nhiên không như chết, Mặc Lão Đại còn chưa đi rất xa thì Ngân Tiểu Tiểu đã tỉnh, trừng đôi mắt mông lung buồn ngủ mờ mịt nhìn Mặc Lão Đại đang kéo mình, dùng ánh mắt hỏi sao vậy?
Mặc Lão Đại không nói chuyện, mím chặt môi tiếp tục tha Ngân Tiểu Tiểu ra bên ngoài.
Kéo dài tới bên ngoài, Mặc Lão Đại ý bảo Ngân Tiểu Tiểu ghé vào người của mình, Ngân Tiểu Tiểu tuy nghi hoặc cũng không hỏi nhiều, dù sao Mặc Lão Đại không thể hại mình được.
Mặc Lão Đại bò rất nhanh tới sơn động không người mình ngẫu nhiên phát hiện trong quá trình vồ mồi, tới sơn động rồi liền để Ngân Tiểu Tiểu xuống khỏi người mình.
“Làm sao vậy?” Ngân Tiểu Tiểu cố nén buồn ngủ vừa hỏi vừa ngáp một cái.
Mặc Lão Đại trầm mặc nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Đã lâu không có làm .” Thanh âm trầm thấp lại khàn khàn.
Mới đầu Ngân Tiểu Tiểu không kịp phản ứng, nhưng lập tức thông minh hiểu ngay ý của Mặc Lão Đại là gì, mặt đỏ phừng phừng: “Hả? Đúng vậy, nhưng còn ở bên ngoài mà, còn có hài tử, bọn nhỏ ở, vẫn nên đợi, đợi trở về rồi hãy nói sau.”
Mặc Lão Đại không nói chuyện, nhưng hành động kế tiếp đã biểu đạt đầy đủ mình không đồng ý lời Ngân Tiểu Tiểu nói. Mặc Lão Đại quấn chặt Ngân Tiểu Tiểu sát người mình, hung hăng hôn lên miệng Ngân Tiểu Tiểu, xà tín chuẩn xác bắt giữ tới xà tín của Ngân Tiểu Tiểu.
Cả người Ngân Tiểu Tiểu run lên bần bật, sau đó thân mình bắt đầu nhũn ra, nếu Mặc Lão Đại không cuốn lấy Ngân Tiểu Tiểu thì chắc hẳn bây giờ thân rắn của Ngân Tiểu Tiểu đã xụi lơ rồi.
Cái đuôi của Mặc Lão Đại thường thường quét qua thân rắn của Ngân Tiểu Tiểu, vảy lạnh lẻo dán lên thân rắn nóng hổi của Ngân Tiểu Tiểu mang đến khoái cảm thật lớn cho nó. Dần dần, Ngân Tiểu Tiểu cũng lâm vào bên trong khoái cảm.
Tính ra thì đã thật lâu không làm chuyện đó rồi, bình thường Mặc Lão Đại không làm gì còn tốt, nhưng một khi làm, Ngân Tiểu Tiểu cũng nhịn không được. Ngẫm lại lúc trời sáng mình cũng chỉ nằm ghé vào lưng Mặc Lão Đại nên Ngân Tiểu Tiểu dứt khoát mặc kệ mà hưởng thụ…
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, chúng ấu xà lần lượt tỉnh lại nhưng không phát hiện bóng dáng ba ba và a cha đâu, còn đang nghi hoặc thì đã thấy ba ba bò vào, trên người còn cõng a cha đang ngủ mơ. Mặc Lão Đại thấy chúng ấu xà đều tỉnh dậy, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Lần này Mặc Lão Đại không đi thật mau, chúng ấu xà đều có thể thoải mái đuổi kịp. Nguyên nhân đương nhiên không phải Mặc Lão Đại đau lòng ấu xà, mà là Mặc Lão Đại phải vừa đi vừa chăm sóc Ngân Tiểu Tiểu, không thể để Ngân Tiểu Tiểu ngủ say rơi xuống.