Sau khi bữa ăn kết thúc, đám người Châu Kì, Lãnh Quân, Tần Gia Bảo và Phong Quý ai về nhà nấy.
Họ cũng không quên cảm ơn Tuyết Diễm vì bữa ăn ngon và vô cùng vui vẻ, riêng Mặc Hoài Phong thì cùng vợ lên phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Tần Gia Bảo và Phong Quý nhận được cuộc hẹn từ Quân gia và Huỳnh gia.
Huỳnh Thiên và Quân Kiên vì hoang mang trước những tin tức của truyền thông nên gây khó dễ, bắt ép Tần Gia Bảo và Phong Quý phải cho biết tin tức nếu không cả hai tập đoàn sẽ lần lượt rời khỏi tập đoàn Ánh Dương.
Tần Gia Bảo và Phong Quý không còn cách nào ngoài việc gọi điện cho Mặc Hoài Phong hỏi ý kiến.
- Hoài Phong, có nên nói ra sự thật không? Tôi nghe nói Quân gia, Huỳnh gia và cả Mặc gia đều đang vô cùng lo lắng, gia chủ của ba gia tộc đều đã lớn tuổi hết rồi, cậu có thể…
- Gia Bảo, cậu cho Quân Kiên và Huỳnh Thiên biết đi, nhớ nói luôn kế hoạch sắp tới cho họ, họ sẽ giúp hai cậu một tay.
- Ok.
Mặc Hoài Phong vừa nghe điện thoại xong thì Tuyết Diễm cũng đã thức giấc, anh chồng nào đó lại bắt đầu một ngày vui vẻ bên vợ yêu.
Cùng vợ ăn sáng, cùng đọc sách, trò chuyện, có khi lại trồng cây, làm bánh và nấu ăn nữa.
Mỗi ngày hai người đều cảm nhận cuộc sống qua đi một cách ấm áp và hạnh phúc.
Nhưng Tần Gia Bảo, Phong Quý, Lãnh Quân và cả Châu Kì không hề được thư giãn như vậy.
Người điều hành, người kí hợp đồng, người thì chuẩn bị kế hoạch,Người bào chế thuốc…bọn họ bận từ sáng đến tối cũng chưa được nghỉ ngơi.
Tối đó, tại bar New hai phòng vip được bốn người Châu Kì, Lãnh Quân, Tần Gia Bảo và Phong Quý đặt trước.
Nhưng Tần Gia Bảo, Lãnh Quân và Phong Quý thì hẹn gặp Quân Kiên và Huỳnh Thiên còn Châu Kì và một số đàn em thân tín thì chuẩn bị giao dịch với lão già Mặc Hoàng.
Lúc h p, Quân Kiên và Huỳnh Thiên thư thả bước vào bar, người của Tần Gia Bảo nhanh chóng tiếp đón hai người họ.
- Quân thiếu, Huỳnh thiếu, hai người đến rồi.
- Chào Tần thiếu và thư kí Phong…vị này là…
- Tôi là Lãnh Quân, chào hai người.
- Chào cậu.
- Mọi người mau ngồi đi, đứng mãi không tốt.
Tần Gia Bảo mời mọi người ngồi, cho người rót rượu rồi mới bắt đầu nói sự thật.
- Thật ra Mặc Hoài Phong và Tuyết Diễm đang vui vẻ ở biệt thự Ánh Dương, hai người đừng lo lắng quá.
- Vậy tại sao Mặc Hoài Phong lại không xuất hiện ở tập đoàn cũng không đưa Tuyết Diễm về Quân gia?
- Quân thiếu, Mặc Hoài Phong gửi lời xin lỗi đến anh và Quân tổng, nhưng vì an toàn của Tuyết Diễm và muốn Tuyết Diễm an tâm nên Mặc Hoài Phong không thể rời khỏi được.
Bên cạnh đó Mặc Hoài Phong muốn được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc riêng với Tuyết Diễm.
- Tên đó có bị điên không? Tập đoàn thì đang tranh đấu, tin tức thì lan tràn cũng không thèm lên tiếng, ngay cả hợp đồng quan trọng cũng không thèm đến.
- Huỳnh Thiên lên tiếng trách móc.
- Thật ra, cũng một phần vì chuyện của tập đoàn Ánh Dương.
Và chúng tôi cũng cần hai người hợp tác.
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện là…
Trong lúc mọi người đang trò chuyện bên này thì Châu Kì cũng đã đi đến phòng mà Mặc Hoàng đang chờ.
Châu Kì vừa bước vào, Mặc Hoàng liền vui vẻ chào đón
- Châu lão đại, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
- Chào ông Mặc, ông hẹn tôi có chuyện gì sao?
- Tôi có việc nhờ Châu lão đại đây giúp một tay.
- Ồ…là chuyện gì vậy?
- Tôi muốn mua mạng sống của một người.
- Ha ha ha, ông Mặc cứ đùa tôi mãi, ở cái nước D này gia tộc Mặc gia vô cùng lớn mạnh, ông Mặc chỉ cần nhấc tay một cái chẳng phải đã khiến người ta chết không thấy xác rồi sao?
- Người này, thật sự rất khó đối phó.
- Vậy đó là ai?
- Là…Mặc tổng của tập đoàn Ánh Dương – Mặc Hoài Phong.
- Đó chẳng phải cháu trai của ông Mặc đây sao?
- Châu lão đại cứ đùa, thương trường như chiến trường làm gì có chỗ cho tình thân.
- Khiến cho Mặc Hoài Phong chết thì cũng được nhưng có hơi khó khăn.
- Châu lão đại cứ đùa, ngài là lão đại của một bang lớn ở Mỹ chút chuyện nhỏ này, ắt hẳn sẽ không làm khó được ngài.
Vả lại Mặc Hoài Phong chỉ là tổng tài của một tập đoàn ở nước D làm sao sánh được lão đại như ngài đây.
Trong lòng Châu Kì có phần lo lắng cho Mặc Hoàng vì đã quá coi thường Mặc Hoài Phong.
Mặc Hoài Phong không chỉ là lão đại lãnh khốc, vô tình mà còn là thiên tài trong giới kinh doanh, có mười người như Châu Kì cũng chưa chắc đã bằng một Mặc Hoài Phong.
- Nếu ông Mặc nói vậy thì tôi sẽ giúp ông chuyện này, chỉ là…giá cả có hơi cao.
- Cái này Châu lão đại không cần lo lắng, ngài cứ ra giá Mặc Hoàng đây sẽ không thiếu một xu.bg-ssp-{height:px}
- Ha ha ha, ông Mặc thật chịu chi đó nha.
Vậy con số ông nghĩ thế nào?
- . USD? Không vấn đề gì.
- Ông Mặc khéo đùa, ý tôi đây là tỷ USD.
- B…b…a…a…t…ỷ…
- Sao? Ông Mặc không đáp ứng được à?
- Cái này…có hơi khó đối với tôi.
Châu Kì vừa nghe Mặc Hoàng nói xong thì nhếch môi cười, lúc đầu hắn ta thỏa thuận với đàn em của Châu Kì là tỷ USD, nhưng vì tính tình ngạo mạn và nịnh nọt của ông ta làm cho Châu Kì chán ghét nên anh mới tăng thêm tỷ USD.
- Theo như tôi biết thì tỷ có là gì so với số tiền mà ông lấy được từ tập đoàn Ánh Dương.
- Sao…sao cậu lại biết?
- Ông Mặc quên tôi là ai rồi à? À mà tôi cũng đang có việc gấp, ông xem giao dịch này phải giải quyết như thế nào đây?
- Tôi…tôi đồng ý với cái giá tỷ USD.
- Được, phiền ông tối mai gửi vào tài khoản cho tôi sau khi nhận được tin tức.
À mà chỉ có p thôi nhé, sau p mà không có thì gia đình ông cũng sẽ lần lượt rời thế giới này.
Mặc Hoàng vừa nghe xong thì lập tức lo sợ và hoang mang, vì trong một ngày lấy ra tỷ USD thì thật không dễ dàng nhưng ông ta phải cắn răng chịu đựng.
Mặc Hoài Phong chết rồi thì chắc chắn tập đoàn sẽ rơi vào tay ông ta.
- Châu lão đại cứ…cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ gửi đúng hẹn.
- Tốt.
Giờ tôi có việc bận rồi, hẹn gặp lại ông sau.
- Hẹn gặp Châu lão đại.
Châu Kì lạnh lùng bước ra khỏi phòng, nụ cười trên miệng lập tức xuất hiện, anh nói một câu lạnh nhạt rồi bước đi.
- Hừ, lần tới gặp tôi có lẽ là lúc ông được đưa vào trụ sở cảnh sát.
Châu Kì ghé qua phòng của Tần Gia Bảo, vừa bước vào thì không khí vô cùng im lặng.
Châu Kì đi đến chỗ Lãnh Quân và ngồi xuống rót rượu vào ly.
- Chắc hẳn Quân thiếu và Huỳnh thiếu đã nghe biết mọi chuyện.
Tôi là Châu Kì là lão nhị của bang Bạch Hổ.
- Chào cậu.
- Tôi mới vừa thực hiện giao dịch với Mặc Hoàng, ông ta ra giá tý USD cho mạng sống của Mặc Hoài Phong.
- Cái gì tỷ? Châu Kì rõ ràng hôm trước Mặc Hoài Phong nói với tôi và Phong Quý chỉ có tỷ thôi mà.
- À, hồi nãy hắn làm tôi ghê tởm nên tăng thêm tỷ, và tôi nghĩ tỷ đó đủ cho chúng ta đi nghỉ dưỡng vài hôm.
- Ý hay nha, sau khi giải quyết xong chúng ta đi nghỉ dưỡng cho thoải mái, chứ Tần Gia Bảo tôi bị tên Hoài Phong đáng ghét kia giao việc đến sắp phát điên rồi.
- Rồi rồi, giờ không phải lúc nói chuyện đó, chúng ta phải nhanh chóng bàn bạc chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai.
Thế là mọi người bắt đầu tập trung vào chủ để, Châu Kì là người đứng ra sắp xếp mọi việc trong ngoài, còn Tần Gia Bảo, Phong Quý, Quân Kiên và cả Huỳnh Thiên phụ trách loan tin cho các thành viên của hội đồng quản trị thuộc tập đoàn Ánh Dương.
- Lãnh Quân, ngày mai cậu chọn và dịch dung giúp tôi một người trong số người mà tôi mang sang đây.
Nhớ là sau việc thì phải cứu sống cậu ấy đó.
- Chuyện này không vấn đề gì.
- Phong Quý và Tần Gia Bảo phụ trách bên phía truyền thông, làm sao cho họ tin là Mặc Hoài Phong đã chết, nhất là lão già Mặc Hoàng.
- Ok.
- Còn Quân Thiếu và Huỳnh thiếu hãy phụ trách làm náo nhiệt bên tập đoàn Ánh Dương, cổ phiếu nhất định phải giảm nhưng tuyệt đối phải nằm trong vùng kiểm soát.
À Mặc Hoài Phong nhắn tôi là nhờ hai người bí mật nói với Quân gia, Huỳnh gia và cả nhà chính Mặc gia biết chuyện Mặc Hoài Phong còn sống, tuy nhiên những gì cần giấu phải giấu để tránh lộ tin tức ra ngoài.
- Quân thị và Huỳnh thị sẽ cố gắng hết sức.
- Mọi chuyện cứ theo chiều hướng này thì sẽ rất nhanh kết thúc âm mưu của đám cáo già trong tập đoàn Ánh Dương.
Và Tần Gia Bảo tôi sẽ được trở về Mỹ hưởng thụ cuộc sống bình thường.
- Tần Gia Bảo cậu mơ à, tôi nghe Mặc Hoài Phong nói là cậu phải ở lại nước D đến khi chị dâu sinh xong mà.
- CÁI GÌ? Lãnh Quân cậu đang đùa với tôi à?
- Không tin thì cậu hỏi Châu Kì đi.
- Tên Mặc Hoài Phong đáng ghét, suốt ngày chỉ biết mang vợ con ra làm cái cớ quăng việc cho người khác thôi.
- Thế sao cậu không ý kiến trước mặt Mặc Hoài Phong? Hay cậu sợ bị tống sang Châu Phi…
- Ha ha ha…
Không khí trong phòng bỗng chốc vui vẻ và náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người cùng nhau uống rượu trò chuyện với nhau, xem nhau như những người bạn thân tri kỷ….