Sau khi kết hôn, Thịnh Nịnh được nghỉ kết hôn ba ngày theo quy định, ba ngày sau lại trở về đơn vị để làm việc.
Đạo lý đối nhân xử thế là một mắt xích rất quan trọng trong công việc, mặc dù công chức là một bát cơm sắt nhưng vẫn phải duy trì mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, khi đó mới được thoải mái ở trong đơn vị được.
Trong nhà có một người chồng làm tổng giám đốc, còn có một bố chồng làm chủ tịch, nói về đạo lý đối nhân xử thế là cấp bậc thầy rồi, tự nhiên là sẽ nghĩ đến chuyện này giúp cô.
Không cần Thịnh Nịnh quan tâm, bọn họ cũng đã chuẩn bị đủ kẹo mừng giúp Thịnh Nịnh, bảo cô đi làm thì mang đi tặng cho đồng nghiệp, gặp người nào thì tặng người đó, cũng không cần quan tâm có quen biết có thân thiết người này hay không, tất cả mọi người đều vui vẻ đồng ý dính một chút không khí vui mừng của vợ chồng mới cưới, phần tâm ý nhỏ này nhất định sẽ thu.
Không giống như kẹo mừng bán trên thị trường thông thường, chocolate nhập khẩu với món tráng miệng ngọt, một số đồng nghiệp sau khi ăn thì tới hỏi Thịnh Nịnh là mua ở chỗ nào.
Vừa nghe thấy kẹo mừng này là do ông xã Thịnh Nịnh giúp đỡ chuẩn bị, một nữ đồng nghiệp lớn tuổi đã sinh con lập tức phát ra tiếng chậc chậc hâm mộ, nói thẳng lúc trước mình kết hôn, thứ gì chuyện gì cũng là tự mình chuẩn bị, bên nhà chồng có tiền coi như ông lớn chứ đừng nói là chuyện vặt vãnh như chuẩn bị kẹo mừng này.
“Cho nên mới nói tiêu chuẩn để cân nhắc một người phụ nữ gả có được hay không, không phải là bên nhà chồng kia có bao nhiêu gia tài của cải mà là họ có chịu phí tâm với con dâu như mình hay không, nếu không cho dù có tiền đến mấy cũng sống những ngày không dễ chịu.”
“Cũng không phải là mình không kiếm tiền được nhưng người đối tốt với em như thế này, có nhiều tiền cũng không mua được.”
Đồng nghiệp từng đi đám cưới của Thịnh Nịnh đều đã gặp chồng và người thân nhà chồng của cô, so với việc hâm mộ ông xã Thịnh Nịnh đẹp trai có thể kiếm tiền hoặc là nhà chồng giàu có, dùng những lời dung tục để hình dung đó chính là hào môn thì thứ các đồng nghiệp nữ càng hâm mộ chính là trong đám cưới lúc đó, vẻ mặt Thịnh Nịnh tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào cùng với cái nhìn dịu dàng hàm súc nhưng nghiêm túc của chồng mỗi khi nhìn về phía cô.
Những kẹo mừng chia cho đồng nghiệp trong đơn vị là do nhà chồng Thịnh Nịnh chuẩn bị, mà từ chi tiết này đủ để có thể nhìn ra, Thịnh Nịnh gả đến tốt đến mức nào.
Mấy nữ đồng nghiệp đã kết hôn chia sẻ kinh nghiệm sau khi kết hôn của mình cho Thịnh Nịnh nghe, dạy cô cách duy trì cảm giác mới lạ mới mẻ trong hôn nhân, cách đối xử với chồng với nhà chồng như thế nào, đó đều là những lời khuyên nhỏ trong gia đình, vụn vặt nhưng nhiệt tình.
Thịnh Nịnh còn trẻ, cũng biết kinh doanh hôn nhân không phải là chuyện dễ dàng, vì thế chăm chú lắng nghe.
Lúc này Thịnh Nịnh cũng mở miệng xã giao, bình thường cũng chỉ tán gẫu công việc với đồng nghiệp, bây giờ thì nói từ kẹo mừng tới củi gạo dầu muối.
Hôm đó đi làm về, Thịnh Nịnh thực hành một chút, tuy rằng Ôn Diễn cảm thấy không hiểu sự ân cần của vợ nhưng thân thể lại rất thành thật vô cùng hưởng thụ.
Ngày hôm sau đi làm, đồng nghiệp truyền thụ kinh nghiệm tò mò hỏi Thịnh Nịnh như thế nào rồi, ngoài miệng Thịnh Nịnh hàm hồ nói rất dễ dùng, trong lòng lại yên lặng bổ sung, quá dễ dùng cho nên cô hơi chịu không nổi.
Sau đó lại qua mấy ngày, bầu không khí tân hôn của Thịnh Nịnh biến mất khỏi phòng làm việc, đồng nghiệp lại khôi phục lại trạng thái làm việc bình thường, Thịnh Nịnh lại bị chủ nhiệm tìm.
Hôm nay chủ nhiệm gọi cô, Thịnh Nịnh vốn tưởng rằng công việc của mình có chuyện gì đó, kết quả chủ nhiệm hỏi tới hơi ngượng ngùng.
“Mấy ngày trước cô có tặng túi kẹo mừng ở đơn vị chúng tôi, bánh ngọt nhỏ ở đó, Từ Tư của Bộ Thông tin nhờ tôi hỏi xem cô mua ở đâu? Vợ anh ấy rất thích ăn, cứ nhớ hoài.”
Thịnh Nịnh là người của Phòng Dịch thuật, bình thường không tiếp xúc nhiều lắm với bộ phận khác nhưng hôm đó khi tặng kẹo mừng, trên cơ bản là gặp người nào tặng cho người đó, vừa lúc trước khi tan tầm thì gặp Cục trưởng Từ của Phòng Báo chí, tuy rằng không quen, người ta cũng không biết cô nhưng vẫn to gan tặng cho vị lãnh đạo này một phần kẹo mừng.
Người Từ Tư rất tốt, tuy rằng là lãnh đạo nhưng không có cái giá lãnh đạo, không giống với tổng giám đốc nhà cô kia, chẳng những sảng khoái nhận lấy kẹo mừng, còn chúc mừng cô tân hôn vui vẻ.
Thật không nghĩ tới phu nhân của Từ Tư cũng sẽ thích đến mức nhờ chồng đến hỏi.
Thịnh Nịnh rất vui vẻ, vợ Từ Tư thích kẹo mừng cô tặng như vậy, chỉ là...
“Chiếc bánh ngọt nhỏ kia là cửa hàng bánh ngọt thủ công do cháu gái của chồng tôi giới thiệu, chuyên làm hộp quà đồ ngọt cho một số studio minh tinh.”
Bởi vì nó rất phổ biến trong vòng cho nên chỉ nhận đặt đơn hàng lớn còn cần phải đặt trước.
“Không phải bán lẻ bên ngoài có thể mua được sao?” Chủ nhiệm gật gật đầu nói: “Vậy thì thôi, tôi quay đầu lại giải thích với Từ Tư đi, không sao đâu.”
Chủ nhiệm không để ý, chắc chắn Từ Tư cũng sẽ không để ý nhưng Thịnh Nịnh càng nghĩ càng để ý.
Cô tan tầm về nhà đã nói chuyện này với Ôn Diễn, tìm anh - người có chức vị cao đề nghị thử xem, xem mình có cần cố ý đi giúp Từ Tư lấy một phần bánh ngọt nhỏ hay không, tuy nói là đưa cho phu nhân Từ Tư nhưng đây cũng coi như là biến tướng giao tiếp tốt với Từ Tư.
Mỗi tối Thịnh Nịnh đều dành thời gian xem họp báo, tính chất công việc của cô chính là phải duy trì thu thập tin tức thời sự và thuật ngữ chính trị mới nhất, đối với dịch thuật mà nói, kỹ năng chuyên môn quan trọng, kiến thức cũng quan trọng không kém.
Vừa vặn người phát ngôn cuộc họp báo hôm nay chính là Từ Tư, Thịnh Nịnh chuyển video tới trước mặt Ôn Diễn, nói là lãnh đạo này nhờ chủ nhiệm của bộ phận cô muốn bánh ngọt nhỏ.
“Đẹp trai đúng không?” Thịnh Nịnh nói: “Chính là bởi vì lãnh đạo này, tỷ lệ báo cáo thi đậu hàng năm của MFA tụi em càng ngày càng thái quá, anh có biết là em đã đánh bại bao nhiêu người mới chen vào không?”
Mình tra thì ra hai cái này:
.Một Master of Fine Arts ( MFA hoặc MFA) là một mức độ thiết bị đầu cuối trong mỹ thuật, trong đó có nghệ thuật thị giác, văn bản sáng tạo, thiết kế đồ họa, nhiếp ảnh, làm phim, khiêu vũ, sân khấu, khác biểu diễn nghệ thuật và trong một số trường hợp, quản lý nhà hát hoặc quản lý nghệ thuật. Đó là bằng cấp sau đại học thường yêu cầu hai đến ba năm học sau đại học sau khi lấy bằng cử nhân, mặc dù thời hạn nghiên cứu khác nhau tùy theo quốc gia hoặc trường đại học.
.Xác thực đa yếu tố là phương thức xác thực điện tử trong đó người dùng chỉ được cấp quyền truy cập vào trang web hoặc ứng dụng sau khi trình bày thành công hai hoặc nhiều bằng chứng cho cơ chế xác thực: kiến thức, sở hữu và nội dung.
Sau đó, cô làm một động tác khoa trương.
“Còn em thì sao?” Ôn Diễn thu hồi ánh mắt, thản nhiên hỏi cô: “Em cũng quyết định thi MFA vì anh ta?”
Thịnh Nịnh thành thật: “Đó thì không phải nhưng chắc chắn có một phần ảnh hưởng.”
Ôn Diễn à một tiếng.
“Không làm việc dưới tay anh ta, rất tiếc nuối đúng không?”
“Cũng được, ông lớn của Phòng Dịch thuật của tụi em cũng ở chung khá tốt.” Nói tới đây, Thịnh Nịnh nhìn vị nhà mình này: “Rõ ràng là lãnh đạo giống nhau, người ta cũng có không cảm giác nhìn từ trên cao xuống.”
Ôn Diễn chỉ làm cấp trên cho phu nhân nhà mình một thời gian ngắn ngủi mấy tháng thì không hiểu sao lại bị giẫm lên, nhíu mày khẽ cười nói: “Anh nhìn từ trên cao xuống, không phải cái đứa vua nịnh nọt nhà em vẫn vội vàng lấy lòng anh sao?”
Thịnh Nịnh bĩu môi, cũng không phủ nhận.
“Vậy em từng làm dưới tay lãnh đạo tổng giám đốc Ôn, rốt cuộc em có cần tặng một phần bánh ngọt nhỏ cho lãnh đạo hay không?”
“Em gọi điện thoại cho Lệ Lệ đi.” Ôn Diễn nói: “Con bé làm được thì đưa cho em.”
“Được rồi.”
Nhận được đề nghị của lãnh đạo tiền nhiệm, Thịnh Nịnh vội vàng gọi điện thoại cho cháu ngoại gái.
Ở đầu dây bên kia, cháu ngoại gái tỏ vẻ là chuyện nhỏ, cô ấy và ông bà chủ cửa hàng quen đến mức không quen hơn được nữa, nếu phu nhân lãnh đạo của mợ không sợ ăn nhiều bánh ngọt nhỏ sẽ béo lên thì muốn ăn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Thịnh Nịnh vui vẻ phấn chấn cúp điện thoại, cười nói với Ôn Diễn: “Chắc chắn vợ Từ Tư sẽ rất vui.”
Sau đó lại ngâm nga bài hát đi rửa mặt.
Nhìn bộ dạng lấy được lòng lãnh đạo mà vui vẻ của cô, đột nhiên Ôn Diễn phát hiện hình như làm chồng cô còn không bằng làm lãnh đạo.
Trước kia khi làm lãnh đạo của cô, dù cô nhìn anh khó chịu hơn nữa thì trên mặt còn có thể giả vờ, bây giờ kết hôn trực tiếp lộ ra nguyên hình, nên tùy hứng thì tùy hứng, nên tức giận thì tức giận, có đôi khi còn giơ nắm đấm bông nhỏ của cô để uy hiếp anh.
Chỉ có điều lúc ngủ, dưới sự uy hiếp thấp giọng của Ôn Diễn, Thịnh Nịnh ngại ngùng xấu hổ gọi chồng vài tiếng.
Êm tai hơn khi cô gọi là tổng giám đốc Ôn nhiều.
Cho dù bây giờ đã không nghe được mông ngựa của cô nhưng người đàn ông vẫn cảm thấy, so với làm cấp trên cho cô thì anh làm chồng cô thích hợp hơn.
-
Sự thật chứng minh Thịnh Nịnh đi nước cờ này rất đúng, vợ của Từ Tư rất thích ăn chiếc bánh ngọt nhỏ thủ công này.
Từ Tư cưng vợ, lúc gặp mặt trong một cuộc họp nào đó, còn cố ý nói lời cảm ơn với Thịnh Nịnh
Sau khi nói lời cảm ơn xong, Từ Tư hỏi cô: “Tôi thấy lý lịch của cô, cô cũng học tiếng Tây Ban Nha à?”
“Vâng ạ.” Thịnh Nịnh gật đầu: “Ngài Từ Tư cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, chỉ có điều lâu rồi chưa nói, hơi xa lạ rồi.” Từ Tư nói: “Trình độ của cô cao hơn tôi nhiều.”
Lúc trước khi chọn cán bộ mới, ngoại trừ chức vụ của mấy Phòng Nghiệp vụ, các bộ phận còn lại cũng suy nghĩ chọn mấy người trẻ tuổi ưu tú từ những lý lịch này đi rèn luyện tại bộ phận của mình.
Nói về kỹ năng ngoại ngữ, Thịnh Nịnh đã tham gia nhiều cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn quốc, cô còn học ba ngoại ngữ, tiếng Đức hơi yếu có thể giao tiếp hàng ngày, trình độ tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha rất cao, hơn nữa còn có kinh nghiệm đồng truyền, người trẻ tuổi như vậy mà chỉ làm phương diện hành chính thì hơi đáng tiếc, nhất định là phải sắp xếp đến vị trí đối diện để thể hiện tốt nhất giá trị của một nhân tài.
Đúng là vì điều này, mà Phòng Dịch thuật phát hiện ra cô.
Mà bây giờ nhờ cái bánh ngọt nhỏ này, Từ Tư thành công chú ý tới đồng chí Tiểu Thịnh của Phòng Dịch thuật này.
“Không có không có, trình độ của ngài cao hơn tôi nhiều.” Thịnh Nịnh vô cùng khiêm tốn nói: “Tôi còn đang học tập, kém xa các tiền bối như ngài lắm.”
“Đó là bởi vì cô còn trẻ, cố lên thật tốt nhé.” Giọng điệu Từ Tư dịu dàng: “Hy vọng có thể nhìn thấy cô ở nơi cao hơn.”
Phòng Dịch thuật này không khác bộ phận khác nhiều lắm, các khảo hạch đặc biệt nhiều, bắt đầu từ bản dịch cơ bản nhất đến hỏi đáp và phát biểu của các nhà ngoại giao lãnh đạo các nước khác trong buổi họp báo, ở tốc độ nhanh nhất, một chữ không rơi xuống đất dùng các ngôn ngữ khác để miêu tả chính xác ra.
Những cuộc khảo hạch và huấn luyện này giống như leo núi vậy, quá trình sức cùng lực kiệt, hoàn cảnh áp lực cao và cạnh tranh kịch liệt, người ưu tú thật sự quá nhiều cho nên muốn lộ diễn là không dễ dàng.
Nhưng một khi leo lên trên một khoảng cách nào đó, khi quay đầu lại nhìn xuống sẽ phát hiện mình có thể nhìn cao hơn xa hơn.
Trong năm thứ tư của mình tại MFA, Thịnh Nịnh đã giành được một trong những ghế thông dịch viên cho một hội nghị cấp cao quốc tế với tư cách là một dịch giả cao cấp.
Cô cắt đi mái tóc dài, chỉ để tóc ngắn mềm mại ngang vai, mặc bộ âu phục màu đen khéo léo và ngồi ở vị trí của mình, khí chất nhã nhặn, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt sạch sẽ kiên nghị.
Trẻ trung, vô cùng xinh đẹp nhưng thứ hấp dẫn hơn ngoại hình của cô chính là khả năng làm việc tuyệt vời và chuyên môn của cô.
Nhưng vì lý do nghề nghiệp, trên mạng không có quá nhiều tài liệu về dịch giả cao cấp mới này.
Nhưng chức năng của Internet rất mạnh mẽ, nhanh chóng có cư dân mạng biết được “lịch sử” của cô, thậm chí còn tìm ra cô đã tham gia quá trình ghi hình hội nghị trong thời gian cô còn đi học và tham dự dịch sách tiếng nước ngoài.
Từ sự ngây ngô ban đầu cho đến sự trưởng thành như bây giờ, lần đầu tiên xuất hiện tại các hội nghị chính trị quốc tế có thể thong dong bình tĩnh như vậy.
Sau khi kết thúc một cuộc họp báo, các phóng viên thích trò chuyện với người phát ngôn thuận miệng hỏi người phát ngôn về dịch giả mới.
“Vấn đề công việc hay vấn đề cá nhân?” Từ Tư hỏi.
Phóng viên rất xấu hổ: “Cư dân mạng quan tâm, ngài biết đấy.”
Từ Tư lập tức hiểu được, tính tình tốt cười cười nói: “Hiểu.”
Sau đó vẫy vẫy tay với Thịnh Nịnh ở một bên: “Phiên dịch Thịnh, cô đến đây một chút.”
Thịnh Nịnh thấy lãnh đạo gọi cô, lập tức đi tới: “Từ Tư?”
“Phóng viên có vấn đề muốn hỏi cô.” Từ Tư cười tủm tỉm nói.
Thịnh Nịnh nhìn về phía nữ phóng viên lớn tuổi hơn mình, nữ phóng viên lập tức nói: “Là vấn đề mà cư dân mạng quan tâm.”
…
Cuộc phỏng vấn của Tiểu Thải Đản này rất nhanh đã được lan truyền lên mạng, giải đáp nghi ngờ cho mọi người.
“Tôi đã kết hôn.” Sau hiện trường cuộc họp ồn ào, Thịnh Nịnh ngại ngùng nói với phóng viên.
Chỉ có điều dưới sự ám chỉ của Từ Tư, cô vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng MFA của chúng tôi có rất nhiều trai xinh gái đẹp chưa lập gia đình, cho nên chào mừng bạn đến với kỳ thi.”
“Kết hôn???”
“Đừng nghĩ nữa, trên cơ bản thì người như này đã bị người ta đặt trước lúc còn đi học rồi.”
“Được rồi, tui tuyên bố Bộ Ngoại giao mất đi tui (Tuy rằng thi không đậu nhưng tui muốn làm bộ bức bách này)”
Cư dân mạng biết được cũng chỉ giới hạn ở cái tên mới nổi phiên dịch Thịnh đã kết hôn, cái khác hoàn toàn không biết.
Thứ gọi là một người đắc đạo cả nhà khoe khoang, Thịnh Thi Mông cầm video làm việc của Thịnh Nịnh, đặc biệt kiêu ngạo nói với đồng nghiệp trong công ty: “Đây là chị của tớ.”
Ông cụ cũng để ảnh trong điện thoại, mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra lại đều phải nói với mỗi bác sĩ ông gặp được: “Con dâu tôi này.”
Lúc uống rượu Ôn Chinh cũng không uổng công nói với đám bạn xấu kia của anh ta: “Chị dâu tôi này.”
Mà hai chị em Ôn Lệ và Từ Lệ lại bởi vì đặc thù nghề nghiệp, ông ngoại và cậu năm lần bảy lượt ra lệnh cảnh cáo không được tiết lộ chuyện Thịnh Nịnh là mợ của hai người, vốn gần đây Thịnh Nịnh nhận được sự chú ý cao, tuyệt đối không thể để cô thật sự dính vào những thứ lộn xộn trong giới giải trí.
Lần đầu tiên hai chị em Ôn Lệ và Từ Lệ cảm thấy không hợp với cái nhà này vì nghề nghệ sĩ của mình.
Trong những người trong nhà này, thật ra người có tư cách khoe khoang nhất là chồng của Thịnh Nịnh.
Nhưng Ôn Diễn làm người tương đối khiêm tốn, không thích khoe vợ với người khác, người biết chuyện biết rõ gần đây vợ anh nhận được sự chú ý nên lấy chuyện này trêu ghẹo anh trên bàn xã giao.
Nếu không phải vợ anh tiết lộ là đã kết hôn thì không biết trên mạng còn có bao nhiêu người đang gọi cô là vợ đâu.
“Chỉ có điều sao vợ cậu không đeo nhẫn cưới hả, nếu trên ngón áp út có đeo nhẫn thì cũng không có nhiều chuyện như vậy đâu?”
Ôn Diễn im ắng, thoạt nhìn không thèm để ý trên mạng có bao nhiêu nam nữ gọi phu nhân anh là vợ.
Nhưng uống khá nhiều rượu, lúc xã giao xong tài xế đến đón anh, nhìn trên mặt tổng giám đốc Ôn có men say nên ân cần hỏi anh có muốn đi mua thuốc giải rượu giúp anh hay không.
“Không cần, trong nhà có.” Ôn Diễn trực tiếp ngồi thẳng ghế sau, vịn trán nói: “Trực tiếp đưa tôi về nhà đi.”
Xe chạy về nhà, tài xế lại hỏi Ôn Diễn có muốn gọi phu nhân xuống lầu đón anh không.
Ôn Diễn không nói gì, tài xế gọi điện thoại cho phu nhân.
Nhưng nửa phút, tài xế hơi khó xử nói: “Phu nhân không nghe điện thoại, nếu không tôi đỡ ngài lên lầu nhé?”
Ôn Diễn lắc đầu, tự mình xuống xe về nhà.
Đèn trong nhà đều bật sáng, lúc này Thịnh Nịnh đã về nhà.
Cô đã về nhà mà không trả lời điện thoại của anh?
Sắc mặt Ôn Diễn không tốt lắm, đi vào phòng ngủ trước, trong phòng ngủ không có ai, lại chú ý tới cửa phòng sách đang khép hờ sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thịnh Nịnh đang dùng máy tính hoảng sợ, đột nhiên quay đầu.
Màn hình máy tính rất sáng, cách vài mét cũng không thấy rõ cô đang làm gì.
Nhìn cô rất khẩn trương, nói bằng giọng môi với anh: “Đi mau.”
Còn dùng sức phất phất tay, đuổi anh rời đi.
Ôn Diễn nhìn thái độ của cô thì rất khó chịu, lười biếng dựa vào khung cửa hỏi: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Vẻ mặt Thịnh Nịnh bất đắc dĩ, vẫn nhỏ giọng nói: “Lát nữa rồi nói được không? Anh ra ngoài trước đi.”
Đột nhiên Ôn Diễn cười lạnh một tiếng.
“Thấy trên mạng có nhiều người gọi em là vợ, cho nên không nhận chồng của em sao?”
“Mở một cuộc họp mà thôi, nhẫn cưới cũng có cản trở gì em đâu? Sao lại tháo xuống?”
Liên tiếp mấy câu hỏi làm khó Thịnh Nịnh, Thịnh Nịnh bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời mặt lại đỏ tai lại hồng, mạnh mẽ phủ lên notebook trước mặt.
Ôn Diễn thấy động tác tắt máy tính của cô rất kiêu ngạo, nhếch môi trầm giọng hỏi: “Em còn tức giận với anh nữa à?”
Vẻ mặt Thịnh Nịnh sắp tức giận khóc hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Em vừa mới họp.” Cô ôm mặt, chết không có gì luyến tiếc: “Cuộc họp trực tuyến.”
Cô tháo tai nghe ra, chỉ vào tai nghe miệng nói: “Anh có biết những người lãnh đạo vừa rồi cười vui vẻ đến mức nào không?”
Đặc biệt là Từ Tư, còn nghẹn cười có lòng tốt đề nghị cô “Phiên dịch Thịnh, cô logout trước đi, giải quyết mâu thuẫn gia đình của cô trước đi”.
Sau khi Thịnh Nịnh lên án, lần này Ôn Diễn hoàn toàn tỉnh rượu, hơi kinh ngạc nhấc mí mắt lên nhìn cô, không còn lời nào để nói.
“Anh xong rồi.” Thịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này tốt nhất anh đừng để em gặp anh đang họp online ở nhà, chuyện này hai ta chưa xong đâu.”
Ôn Diễn vốn định xin lỗi nhưng sau khi nghe được kế hoạch trả thù ác liệt như vậy của Thịnh Nịnh, lại nhìn dáng vẻ hai vợ chồng ai cũng đừng mong sống tốt, dáng vẻ bất chấp, rất có tư thế muốn đồng quy vu tận với anh ở nơi công sở.
Cùng chết chung
Anh há môi, trả đũa ngược lại: “Người lớn cả rồi, đừng ấu trĩ như vậy được không?”
Thịnh Nịnh mất bình tĩnh, hét lớn: “Ai ấu trĩ! Rốt cuộc là ai ấu trĩ!”
“Nhẫn cưới của tụi mình cao cấp như vậy, kim cương lớn như vậy, không thích hợp đeo trong những tình huống nghiêm túc này, em tạm thời tháo ra không đeo không được sao! Anh giận gì chứ!”
Sau đó, cô giơ tay lên cho anh thấy: “Anh coi giờ em có đeo hay không!”
Trầm mặc một lát, Ôn Diễn gạt mắt sang một bên, mặt không chút thay đổi nói: “Trước kia là ai nói vĩnh viễn không ngại kim cương lớn, nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy cũng không đi nổi, giờ thì chê nó quá lớn?”
“...”
“Có phải sau này sẽ chê anh quá giàu có, che mất ánh sáng xã hội chủ nghĩa trên toàn thân em phải không?”
“...”
Vì vậy mới nói chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội không thể cùng tồn tại nếu không mâu thuẫn gia đình cũng không cần tới.