Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

chương 27: chương 27:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe thấy sự an ủi của Đới Xuân Minh, Đới Doanh Doanh hít hít mũi.

“Thế chú ơi.” Cô ta lại hỏi: "Vậy rốt cuộc khi nào quyển sách đó mới dự định bán ra?”

“Không biết, đang kẹt ở bước thẩm định cuối cùng, qua được thì lập tức có thể bán.” Đới Xuân Minh cũng khó hiểu khi nghĩ đến điều này: “Tác phẩm của tác giả này cũng đã từng được bán một lượt ở trong nước, bán rất chạy, nhà xuất bản mà chúng ta hợp tác lần này cũng là nhà xuất bản lớn, không biết vì sao thẩm duyệt bị kẹt mãi không được.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trang web sách đã đăng thông báo lâu rồi, số lượng sách cũng đặt rồi, bọc bên trong và bên ngoài đều đã được làm xong, hiện tại đến cả nhà sách online và offline cũng đều thương lượng xong hết doanh thu dự tính rồi, kết quả lại bởi vì vấn đề xét duyệt nên mãi mà sách vẫn chưa được lên kệ.

Giọng điệu Đới Doanh Doanh do dự: “Có phải phiên dịch của Thịnh Nịnh có vấn đề thế nên không qua xét duyệt?”

“Phiên dịch thì có thể có vấn đề gì? Cháu chưa từng đọc à?” Đới Xuân Minh nói: “Thịnh Nịnh học biên dịch chính quy, trình độ và văn phong đều rất tốt, nếu không chú cũng không để nó phiên dịch tập thơ này.”

Nếu như trình độ của Thịnh Nịnh không được, đương nhiên ông ta cũng sẽ không dùng bản dịch của cô làm hòn đá lót đường cho tương lai của đứa cháu gái mình.

Đới Doanh Doanh buồn phiền: “Thế là vì nguyên nhân gì?’

Bây giờ bọn họ đang đợi sách được tung ra thị trường, một khi được tung ra thị trường, số lượng xuất bản lên đến mấy chục vạn, nếu như doanh thu tốt, sau đó số lượng in ấn bổ sung sẽ đều đặn, đến lúc đó Thịnh Nịnh có muốn tiếp tục đòi quyền tác giả thì cũng không có cách nào xoay chuyển.

“Không rõ, ngày khác chú lại đến công ty bọn họ hỏi xem.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đới Doanh Doanh biết mấy thứ này đều không phải là của mình.

Quan niệm nghệ thuật của tập thơ gốc là của tác giả, mà mấy câu từ dịch ra bay bổng là thuộc về Thịnh Nịnh.

Lấy trình độ của cô ta căn bản không thể dịch ra được tác phẩm như vậy, thế nên mới nôn nóng muốn lấy nó từ trong tay của Thịnh Nịnh.

“Chú ơi, chú nói kiểm duyệt vẫn luôn bị kẹt có phải là có liên quan đến tổng giám đốc Ôn không?”

Rốt cuộc thì cô ta cũng đã từng tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc Ôn và Thịnh Nịnh lên xe cùng nhau, hơn nữa danh ngạch đi tham gia hội nghị thượng đỉnh của cô ta cũng là do tổng giám đốc Ôn gạch bỏ.

Thực ra Đới Xuân Minh cũng hơi hoài nghi, nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải, bình thường lời nói và hành động đều cẩn thận hơn so với cháu gái, vì thế ông ta cau mày trách cứ: “Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh, họa từ miệng mà ra có biết không?”

Thức đêm suốt một tuần, coi như Thịnh Nịnh cũng đợi được đến thứ sáu tuần này.

Sáng sớm chuông báo thức còn chưa reo, mắt của cô đã mở trước rồi.

Đây là đặc điểm chung của người bình thường, lúc ngày thường ăn vạ trên giường thế nào cũng chẳng làm sao, vừa đụng đến chuyện thực sự quan trọng, đồng hồ sinh học trong cơ thể còn tận tâm hơn bất kỳ cái gì khác.

Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, bởi vì thế mà động tác của Thịnh Nịnh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đáng tiếc là dù sao ở chung một phòng cũng có lúc không được tiện, cô vẫn đánh thức Quý Vũ Hàm.

Quý Vũ Hàm không có khó chịu vì bị đánh thức, dụi mắt thò đầu từ trong chăn ra, đôi mắt mờ mịt hỏi: “Cậu dậy rồi à?”

Vẻ mặt Thịnh Nịnh xin lỗi: “Cậu tỉnh rồi à? Xin lỗi nhé."

“Không sao đằng nào tối qua tớ cũng ngủ sớm.” Quý Vũ Hàm bao dung không để ý, lại hỏi cô: “Sao hôm nay cậu lại dậy sớm vậy? Lại vội vã đến thư viện chiếm chỗ à?”

Một bên Thịnh Nịnh thu dọn một bên nói: “Không phải, đi kiếm tiền.”

Mắt Quý Vũ Hàm chớp chớp: “Còn chưa đến nghỉ đông đã tìm chỗ thực tập à?”

“Không phải, công việc parttime.”

“Công ty nào vậy?”

“Hưng Dật.”

“Ồ Hưng Dật.” Đầu óc Quý Vũ Hàm chưa tỉnh táo gật gật đầu, sau đó bật chợt phản ứng lại, mắt mở to: “Hưng Dật?! Là Hưng Dật của họ Ôn đó?”

“Đúng rồi.”

“Được đó Thịnh Tiểu Nịnh, thực sự ôm đùi lớn nha.” Quý Vũ Hàm lập tức tỉnh táo, làm dấu tay cố lên với cô: “Làm cho tốt! Cố Lên! Tranh thủ từ nhân viên partime chuyển thành nhân viên chính thức, sớm ngày trở thành người thân tín bên cạnh sếp Ôn, tăng chức, tăng lương một trăm vạn, ngoài ra còn tiền bảo hiểm và tiền thưởng cuối năm, mua nhà, mua xe, mua cửa hàng, đi đến đỉnh cao của cuộc sống."

Thịnh Nịnh nhận được sự cổ vũ lập tức hăng hái lên, nắm chặt tay nói: “Tớ sẽ tranh thủ.”

“Nhưng đúng là tập đoàn lớn cạnh tranh gay gắt, thế mà thời gian vào làm lại sớm như vậy.” Quý Vũ Hàm liếc điện thoại: “Fuck mới bảy rưỡi! Thời gian đi làm của họ muốn ép người thật mà.”

Thịnh Nịnh giải thích: “Không phải, tớ phải đến tập đoàn Hưng Dật tìm sếp báo cáo trước, sợ muộn nên mới dậy sớm."

“Là sao?” Quý Vũ Hàm không hiểu “Cậu phải đi làm ở tập đoàn sao?”

“Hôm nay tớ đi qua bên Quốc Mậu.” Thịnh Nịnh nói: “Hội nghị thượng đỉnh tổ chức ở đó.”

“Hội nghị thượng đỉnh?” Biểu cảm của Quý Vũ Hàm hơi sững sờ, ngây ngốc hỏi: “Chính là cuộc hội nghị thượng đỉnh mà mấy giáo sư của trường mình bận rộn tối bụi hơn một tháng đó á?”

“Đúng thế.”

“WOW Không phải chứ——” Quý Vũ Hàm do dự một lúc: “Không phải cậu và thầy hướng dẫn của cậu cạch mặt nhau sao?”

“Thế nên hôm nay tớ không lấy tư cách sinh viên của giáo viên hướng dẫn để đi.” Thịnh Nịnh cười với cô ấy: “Mà là lấy tư cách là người phiên dịch tạm thời cho sếp Ôn.”

Quý Vũ Hàm kinh ngạc há to miệng, ba giây sau mới kêu lên vì kinh ngạc.

“Nói như vậy là hôm nay cậu đi bên đó không phải là đứng bên cạnh nghe thực tập! Thực sự đi làm việc?”

“Thịnh Nịnh trâu bò!”

“Đỉnh quá trời!”

Thịnh Nịnh giật giật mày, làm ra vẻ khiêm tốn: “Bình thường thôi, xếp thứ ba của trường.”

Quý Vũ Hàm không kìm chế được vui vẻ, lập tức từ trên giường đi xuống, tâm trạng vui vẻ tỏ ý: “Thế hôm nay tớ phải đi nhà ăn của trường ăn sáng, thuận tiện chặn Đới Doanh Doanh, không phải bình thường cô ta thích giả vờ nhã nhặn sao? Tớ xem hôm nay cô ta còn giả vờ như thế nào?”

Lúc này Thịnh Nịnh đã chuẩn bị xong xuôi, trước lúc đi còn làm dấu tay chiến thắng với Quý Vũ Hàm.

“Bên trường học giao cho cậu đó, tớ đi đây.”

“Đi đi, làm cho tốt, tranh thủ hôm nay khiến mọi người bất ngờ, để cho sếp Ôn lau mắt nhìn cậu."

Vui vẻ tiễn Thịnh Nịnh rời đi, Quý Vũ Hàm dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân sạch sẽ cũng đi ra khỏi phòng, lao như bay thẳng hướng đến khoa của trường.

Cô ấy còn cố ý gửi tin nhắn wechat cho em gái của Thịnh Nịnh, gọi Thịnh Thi Mông ra ngoài ăn sáng.

Thịnh Thi Mông nghĩ không vì sao hôm nay Quý Vũ Hàm phải đặc biệt cất công đến khoa của trường tìm mình ăn sáng, ở trên giường lười biếng không định đi, Quý Vũ Hàm mới nói rõ mục đích của Thịnh Thi Mông.

[Trút giận cho chị của em, có đến không?]

Cũng khoảng mấy giây sau, bên kiên nhanh chóng trả lời lại: [Đến!]

Thịnh Thi Mông ra ngoài vội vã, còn không kịp trang điểm, mặc áo khoác bông to vội vã đi đến chỗ hẹn.

Cô ấy biết ký túc xá của Đới Doanh Doanh là tòa nào, thế nên cũng đoán được sáng nay Đới Doanh Doanh nhất định sẽ đi đến chỗ nhà ăn cách ký túc xá của cô ta gần nhất để ăn sáng.

Quả không ngoài dự đoán, Thịnh Thi Mông kéo Quý Vũ Hàm đi vào nhà ăn, hai người mỗi người nhìn một bên lập tức nhìn thấy Đới Doanh Doanh.

Vốn dĩ bởi vì chuyện sách xuất bản bị tắc chỗ khâu thẩm duyệt nên tâm trạng Đới Doanh Doanh không được tốt, sáng sớm đã trưng vẻ mặt u ám ngồi ăn cháo ở bên đó.

Đột nhiên bên cạnh có hai người đến, một trái một phải kẹp cô ta ở giữa.

Cô ta nhìn trái nhìn phải, nhận ra là em gái và bạn cùng phòng của Thịnh Nịnh, giọng điệu không được tốt: “Các người có chuyện gì sao?”

“Chị Vũ Hàm” Thịnh Thi Mông coi như không nghe thấy, vừa nhàn nhã ăn bánh quẩy của mình vừa hỏi: “Chị nói xem hôm nay chị của em ở hội nghị thượng đỉnh có thể biểu hiện tốt không?’

Quý Vũ Hàm cắn một miếng bánh bao nói: “Chị của em mà em còn không yên tâm sao? Em cho rằng cậu ấy giống như ai kia, trong bụng không có một giọt mực còn không biết xấu hổ muốn đi hội nghị thượng đỉnh sao."

Biểu cảm Đới Doanh Doanh cứng đờ, trợn mắt nhìn hai người các cô: “Hai người nói cái gì? Đàn chị, hôm nay chị ấy đến hội nghị thượng đỉnh?”

“Đi rồi, cậu không biết sao?” Vẻ mặt Thịnh Thi Mông vô tội: “Tôi còn cho rằng cậu chắc chắn biết, suy cho cùng không phải lúc trước trường của chúng ta đồn tin là cậu cũng được đi sao?”

“Chỉ là lời đồn mà thôi, cũng không phải sự thật." Quý Vũ Hàm tiếp lời: “Hay là đi không nổi?”

Thịnh Thi Mông tiếc nuối gật đầu: “Cũng đúng, chẳng trách Doanh Doanh không biết.”

Đúng là biểu cảm Đới Doanh Doanh thay đổi trong nháy mắt.

“Kinh ngạc à đàn em?” Quý Vũ Hàm nói: “Em xem em đã kinh ngạc thành thế này rồi, không phải thầy Đới sẽ kinh ngạc đến rớt cằm sao?”

Hiện tại chỉ cần nghĩ đến trong buổi hội nghị thượng đỉnh, biểu cảm không thể tin được của Đới Xuân Minh lúc nhìn thấy Thịnh Nịnh đều khiến cho tinh thần của Thịnh Thi Mông vô cùng thoải mái.

Đới Doanh Doanh vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Chị ta không có khả năng đi được.”

“Thầy Đới không để Thịnh Nịnh đi, em nghĩ ai cũng giống như ông ta, nội tâm xấu xa mắt mù chắc.” Quý Vũ Hàm cười lạnh nói: “Đàn em à, nói cho em một đạo lý đơn giản, vàng để ở đâu cũng là vàng, đồng gỉ sắt han có mạ thêm một lớp vàng cũng vẫn là đồng gỉ sắt han, để ở trong môi trường hòa tan thì càng dễ xảy ra phản ứng hóa học hơn."

Khó chịu, xấu hổ, nhục nhã, tất cả cảm xúc tiêu cực trong lúc này đã bao trùm lấy Đới Doanh Doanh.

Cô ta không còn tâm trạng ăn bữa sáng nữa, sắc mặt trắng bệch rời khỏi nhà ăn.

Quý Vũ Hàm và Thịnh Thi Mông liếc mắt nhìn nhau rồi vỗ tay với nhau.

“Quay về nhất định phải bảo chị của em mời chúng ta ăn một bữa.”

Thịnh Nịnh ra khỏi cửa, thực ra không phải lần đầu tiên cô chen chúc trên tàu điện ngầm cùng những người đi làm, những mỗi lần chen trên tàu điện ngầm là mỗi trải nghiệm mới.

Bên trong toa tàu người chen người, Thịnh Nịnh đang tìm đường sống ở trong kẽ hở, đợi đến khi cuối cùng cô cũng đứng được, trong tàu điện đầu người đông đúc cũng nối đuôi nhau đi ra, cô quay đầu nhìn vào trong tàu điện, phần lớn bên trong cũng đã trống.

Đi làm chính là như vậy, càng là những khu công việc tốt, thì đến cả trạm tàu này cũng càng phải chen chúc.

Hết cách rồi, ai bảo trụ sở chính của Tập đoàn Hưng Dật cũng xây dựng ở chỗ này.

Thịnh Nịnh xếp hàng mua một cốc cafe nóng ở chỗ quán cafe gần Tập đoàn, vừa hay trợ lý Trần cũng mua cafe ở chỗ này.

“Tổng giám đốc Ôn sẽ từ nhà qua.” Trợ lý Trần nói: “Chúng ta đợi chút nhé.”

Hai người trẻ tuổi đứng cạnh nhau vừa uống cafe vừa nói chuyện, so với việc cùng Ôn Diễn, rõ ràng Thịnh Nịnh càng hợp nói chuyện với trợ lý Trần hơn rất nhiều. Bởi vì giúp đỡ chuyện quyền tác giả, gần đây cô hay trao đổi với trợ lý Trần, mấy ngày này cũng dần quen thuộc hơn không ít.

Hiếm khi sếp không có mặt, cũng chưa đến thời gian vào làm, trợ lý Trần không muốn nói đến chuyện công việc, thế là nói chuyện về cuộc sống của mình với Thịnh Nịnh.

Trợ lý Trần là người bản địa, là du học sinh tốt nghiệp thạc sĩ, tuổi tác vừa đẹp, thêm nữa vẻ ngoài anh tuấn, nếu như đặt trong thị trường xem mắt thì đây tuyệt đối là chiếc bánh bao thơm người người tranh giành.

Nhưng bình thường công việc của anh ta quá bận, ngày ngày đi theo Ôn Diễn làm không nghỉ, vừa phải lo công việc của Ôn Diễn vừa phải lo đến chuyện cá nhân của anh ta, thực sự không có thời gian để tìm bạn gái, từ khi vào làm ở Tập đoàn Hưng Dật vẫn luôn độc thân đến giờ.

“Bình thường giao tiếp đều là đồng nghiệp, nếu có thể nhìn vừa mắt thì đã nhìn vừa mắt rồi." Trợ lý Trần nói: “Nếu không cô Thịnh đây có thể xem giúp tôi trong trường của các cô có ai không? Đối với sinh viên các cô mà nói thì chắc tuổi của tôi cũng không tính là quá lớn nhỉ?”

Không lớn lắm, không ít cô gái chỉ mong ước tìm người đàn ông trưởng thành, tuổi tác vừa đẹp, công việc tốt, có nhà có xe như anh ta để yêu đương.

Đang nói chuyện, cách đó không xa có một chiếc xe ô tô màu đen đang chậm rãi chạy về phía hai người họ.

Lúc này tài xế cũng mở miệng nhắc nhở người đàn ông ngồi sau: “Tổng giám đốc Ôn, tôi nhìn thấy trợ lý Trần và cô Thịnh."

Ôn Diễn ngước mắt nhìn ra bên ngoài một cái.

Trợ lý Trần vẫn là cả người mặc âu phục, hôm nay hiếm có dịp Thịnh Nịnh không quấn bản thân thành bánh trôi, chỉnh trang lại thành áo khoác ngoài qua đầu gối, bên trong là váy công sở, trên mặt trang điểm nhẹ, tóc buộc bổng cao, tay ôm một tập tài liệu ở trong lòng, đứng ở bên đường nói cười với trợ lý Trần.

“Xe đến rồi.” Trợ lý Trần là người đầu tiên nhìn thấy xe đến, đi qua chào hỏi: “Chào buổi sáng tổng giám đốc Ôn.”

Thịnh Nịnh cũng hơi khom eo một chút chào hỏi: “Chào buổi sáng sếp Ôn.”

“Ừ.” Ôn Diễn lời ít ý nhiều: “Lên xe.”

Hôm nay Thịnh Nịnh đến làm việc cho Ôn Diễn nhưng bình thường trợ lý Trần ngồi quen phía trước, chính vì vậy mà vô thức lại để Thịnh Nịnh ngồi ở phía sau.

Thịnh Nịnh ngồi ở phía sau, thắt dây an toàn, hôm nay tâm thái của cô khi đối mặt với Ôn Diễn khác với mọi khi, thái độ kính trọng, nói năng cẩn thận, sau khi lên xe không nói một lời, im lặng uống cafe của mình và xem tài liệu chuyên ngành trong tay mình.

Trong xe trầm mặc, đột nhiên sếp mặt đơ với giọng nói lạnh nhạt lên tiếng: “Vừa nãy hai người nói gì mà vui vẻ vậy?”

“Đang nói chuyện xem mắt.” Trợ lý Trần cảm thấy không có gì phải kiêng kị, trực tiếp nói với Ôn Diễn: “Cô Thịnh nói điều kiện giống như tôi sẽ rất được săn đón ở trong thị trường xem mắt."

Ôn Diễn giật giật mày, lạnh nhạt hỏi: “Cô còn hiểu về thị trường xem mắt?”

“Chưa từng ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy.” Thịnh Nịnh nói" “Trợ lý Trần có điều kiện tốt như vậy, không cần đoán cũng biết rất được săm đón.”

Trợ lý Trần được Thịnh Nịnh khen đến vui vẻ thỏa mãn, liên tiếp cười mấy tiếng.

Ôn Diễn còn chưa từng nhìn thấy trợ lý của anh có thể cười vui vẻ với ai như vậy nữa.

Đến cả nịnh hót trợ lý của anh cô cũng có thể nịnh hót đến không thay đổi sắc mặt như vậy, quả nhiên là nịnh nọt thành tinh.

“Thế cô nói xem.” Khoá môi Ôn Diễn giật giật, đột nhiên hỏi: “Điều kiện này của tôi ở trong thị trường xem mắt, thì thế nào?”

Thịnh Nịnh: “Hả?”

Trợ lý Trần cũng hả một tiếng.

Sau đó tài xế cũng hả theo một tiếng.

Ôn Diễn nhíu màu: “Các người hả gì thế?”

“Hả” là vì sếp hỏi một câu tương đối là vô nghĩa.

Anh như này còn cần đi thị trường xem mắt à? Đây không phải là kiểu viên kim cương để ở đâu cũng sáng chói sao?

Trợ lý Trần lắc đầu: “Không có gì.”

Tóm lại cũng không phải hỏi anh ta, là hỏi cô Thịnh.

Tài xế không nói, tiếp túc nghiêm túc lái xe.

Thế là vấn đề khó liền đến bên chỗ Thịnh Nịnh.

Cô nghiêng mặt đánh giá Ôn Diễn.

Điều kiện của trợ lý Trần ở trong buổi xem mắt bình thường cũng coi như là trên cấp trung bình rồi, càng đừng nói là sếp của anh ta.

Đẳng cấp này của Ôn Diễn đã không thể dùng có nhà có xe điều kiện để đánh giá nữa rồi, lại thêm anh dáng cao ráo, dáng vẻ đẹp trai số một.

Thịnh Nịnh xem không tin tin tức, các cô chú ở trong công viên để cho xem mắt thuận tiện, đều thích in điều kiện của con gái nhà mình ra tờ giấy A, còn đi tìm chỗ nào dễ thấy đón gió để treo lên, sau đó đi qua công viên giúp con nhà mình tìm hiểu bố mẹ của đối tượng, chỉ cần thấy điều kiện trên tờ giấy, cảm thấy đứa trẻ này được, một cuộc xem mắt cứ như vậy được đặt ra.

Có thể nói là cuộc xem mắt tiết tấu nhanh chóng vô cùng bắt nhịp theo nhịp sống vội vã của thành phố.

Cô nghĩ nghĩ, nếu như in điều kiện của Ôn Diễn vào tờ A, lại treo ở trong công viên.

Đoán chừng tờ giấy đó không đến mấy giây sẽ bị tranh giành rúm ró như dưa héo.

Thịnh Nịnh nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Điều kiện của sếp, không có gì ngoài ý muốn chắc ở trong công viên xem mắt sẽ bị rất nhiều các chú các dì vây lấy muốn giới thiệu con gái của mình cho anh, là cực phẩm đỉnh nhất vô cùng được chào đón.”

Ừm, cực phẩm tuyệt thế vô cùng được chào đón.

Ôn Diễn khẽ nhướng mày, khóe môi giương lên không tự chủ, giọng nói trong trẻo lại mang theo vẻ kiêu ngạo chế nhạo.

“Nịnh nọt thành tinh.”

- Hết chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio