Chương : Bị đuổi khỏi nhà
Edit: NDLinh
Beta: Phương Anh & Xiaoxin
Ngày thứ hai sau khi Tạ Phi rời đi là lễ Giáng Sinh. Đây là một ngày lễ lớn ở phương Tây, được coi là lễ tình nhân thứ hai của Trung Quốc.
Nhiều bạn trẻ nhân dịp này mà thổ lộ tình cảm với nhau. Quay về lớp học sau khi luyện múa, Ôn Uẩn Chi nhìn thấy trên bàn bày đầy những quả táo sặc sỡ và những tấm thiệp lấp lánh, cô không khỏi ngạc nhiên.
Cô quên mất hôm nay là Giáng Sinh.
Cô cẩn thận cất quà vào trong ngăn bàn, nhưng ngăn bàn lại không đủ rộng để chứa quá nhiều đồ như vậy.
Mặc dù cô không thích họ, nhưng cô sẽ không vô tình ném quà được tặng vào ngày lễ đi như mọi ngày. Mà chờ sau khi tan lớp thì bóc ra rồi đem đi mời bạn học.
Mặc dù Giáng Sinh không phải ngày nghỉ truyền thống nhưng trường học vẫn đắm chìm trong không khí vui vẻ của ngày lễ.
Ngoài hành lang phòng học, nhiều học sinh cầm hoa, táo, bình xịt màu chạy lăng xăng khắp nơi, thỉnh thoảng đâu đó lại rộ lên tiếng cười vang và tiếng hét chói tai.
Ôn Uẩn Chi chưa từng học ở trường nào giống như vậy. Cô ngoảnh đầu nhìn Cố Viêm Sinh, thấy cậu đang làm bài tập, mặt bàn ngăn nắp, gọn gàng.
Cố Viêm Sinh không phải người chịu khó, nỗ lực, nhưng so với đa số người thì cậu chăm chỉ, hiếu học hơn.
Nghĩ rằng không ai tặng táo cho cậu, cô lục lọi trong hộp tìm táo tặng cậu, đang định đưa cho cậu thì bên ngoài truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “A Viêm!”
Cô dừng lại động tác,nhìn sang cô gái ngoài cửa, là Diệp Li. Hôm nay cô ấy trông rất xinh xắn, lớp trang điểm cũng rất cẩn thận, tỉ mỉ. Đáng chú ý hơn, trong lòng cô còn ôm một bông hoa táo màu hồng. Quả táo được bọc cực kì khéo léo, mỗi lớp giấy gói lại là một cánh hoa. Nhìn thoáng qua, bông hoa táo trông như một bó hoa tinh xảo mà ngọt ngào.
Cố Viêm Sinh ngẩng đầu nhìn Diệp Li, bất giác nhíu mày.
Nữ sinh trong trường không ai dám tặng quà cho Cố Viêm Sinh. Từng có người tặng Socola cho cậu, cậu chẳng nói chẳng rằng mà vứt quà đi. Cô gái xấu hổ muốn chết, khóc lóc chạy về.
Cậu có thể không vô tình như thế mà không nhận. Nhưng cậu cảm thấy phiền toái khi các các nữ sinh cứ năm lần bảy lượt lởn vởn trước mặt cậu. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Li ôm bông hoa táo đi về phía cậu: “Tặng cậu, Giáng Sinh vui vẻ.” Cậu chau mày lại. Cô ta hạ giọng nói: “Nhiều người đang nhìn như vậy, đừng làm mình mất mặt, A Viêm”.
Bình thường Diệp Li đối xử với cậu rất ân cần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta tặng quà cho cậu.
Cậu ngước mắt lên nhìn cô ta, nhớ đến anh cô ta đã giúp mình, do dự một lát, cuối cùng cậu đưa tay nhận táo của cô ta.
Diệp Li mừng rỡ “Sau giờ tự học, chúng ta......”
“Cậu đừng được nước lấn tới.” Cậu hạ giọng cảnh cáo. Không muốn tiếp xúc thêm với cô ta, cắt đứt sự ảo tưởng của cô ta.
Diệp Li gượng cười, dịu dàng nói: “Vậy tớ đi trước nhé.” Cô ta nhanh chóng thu tay lại, vẻ mặt tươi cười rời khỏi lớp . Cô ta muốn giữ thể diện, hơn nữa là làm trò trước mặt Ôn Uẩn Chi.
Cố Viêm Sinh nhận quà của một nữ sinh là chuyện kinh thiên động địa, trong lớp rỉ tai nhau thì thầm, đoán Cố Viêm Sinh và Diệp Li đang hẹn hò.
Ôn Uẩn Chi cầm trong tay quả táo bỏ vào ngăn bàn, trong lòng dâng lên vài phần buồn bực.
//
Ôn Thiếu Đường không còn, buổi tự học kết thúc, Ôn Uẩn Chi tự mình về nhà.
Cô không biết rằng Cố Viêm Sinh luôn đi sau cô. Cô không đi xe điện, cậu lo chuyện lần trước xảy ra trong ngõ lại xuất hiện. Thanh Thành rất bình yên, nhưng thật ra cũng rất hỗn loạn.
Hai người một trước một sau băng qua ngã tư, đi trên những con đường nhấp nháy đèn neon.
Tối đến, Ôn Uẩn Chi lại nhớ đến Ôn Thiếu Đường, hình ảnh xuất hiện nhiều nhất trong đầu cô là cảnh Ôn Thiếu Đường vô hồn nằm trên giường bệnh.
Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện Ôn Thiếu Đường và Dương Khiết vốn có mối thù sâu sắc, bình thường nhìn nhau cũng ngứa mắt. Hai người hẹn đánh nhau trên đường Tây Môn vào chủ nhật. Vốn Từ Nhân Đường chỉ muốn ra oai, nhưng một phút kích động đã đâm Ôn Thiếu Đường, gây ra đại họa tày trời.
Từ Nhân Đường học lớp . Nhưng cô trừ thời gian trong lớp học thì chỉ đến phòng tập, không hề có ấn tượng gì với Từ Nhân Đường.
Đêm anh trai mất, cậu ta đã bị giam vào đồn cảnh sát. Nhưng mà, hôm Cố Viêm Sinh chở cô về, cô đã nhìn thấy Từ Nhân Đường ở gần cổng trường.
Cậu ta và Dương Khiết đứng cùng nhau, còn có cả Liễu Văn Văn.
Từ Nhân Đường là đàn em của Dương Khiết, bọn họ cùng một giuộc cũng không có gì lạ cả.
“Bạn trai Liễu Văn Văn là trùm trường”. Lời nhắc của Lưu Dương vì lo cô đụng chạm đến Liễu Văn Văn cứ quanh quẩn trong đầu Ôn Uẩn Chi. Nếu cô đoán không sai, trùm trường trong lời cậu ấy chắc là Dương Khiết.
Sau giờ học, Chu Ninh muốn về nhà cùng Ôn Uẩn Chi, đột nhiên có nam sinh nhân cơ hội tỏ tình với cô, tặng quà Giáng Sinh cho cô.
Cậu ấy là Lương Thần, học sinh thể thao, hay ở lại sân thể dục luyện tập nên đã chú ý đến sự kiên trì chạy bộ giảm cân của cô.
Hai người thỉnh thoảng cũng trò chuyện, có lần cậu ấy còn giúp cô cản một quả bóng rổ.
Nhân dịp Giáng Sinh, Lương Thần đã bày tỏ tâm ý của mình.
Chu Ninh thích Cố Viêm Sinh, nhưng đối diện với lần đầu tiên được tỏ tình, cô không thể trực tiếp từ chối.
Giống như nhiều cặp đôi vườn trường khác, cô và Lương Thần cùng tản bộ trong sân thể dục. Hai người trò chuyện với nhau một cách lúng túng và ngại ngùng.
Lương Thần có khuôn mặt thư sinh điển trai. Chu Ninh phát hiện bản thân đã rung động với cậu ấy. Cô khinh bỉ bản thân thay đổi tình cảm nhanh như vậy.
Cô nào có biết, rung động thời niên thiếu như một cơn gió không báo trước, đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Khoảng thời gian sau đó hầu như đều là Lương Thần đưa cô ấy về nhà. Lúc đi qua đường Thiên Hương Lâu, bọn họ gặp phải Liễu Văn Văn, cô ta cùng vài ba người trẻ tuổi trang điểm đậm đứng cùng nhau, bên cạnh còn có mấy thằng dáng vẻ lưu manh. Một nhóm người ăn nói lẳng lơ, tùy ý phóng túng.
Gần đây Liễu Văn Văn không trêu đùa, bắt nạt cô để tìm vui, nhưng gặp phải cô ta, cô vẫn sợ.
Chú ý đến sắc mặt khó coi của cô, Lương Thần ân cần hỏi cô bị làm sao.
“Tớ, tớ....” Cô ấp a ấp úng.
Lương Thần không phải lần đầu theo đuổi con gái, nói dịu dàng trấn an: “ Cậu nói từ từ, nếu không muốn nói, thì đừng cố ép bản thân.”
“Tớ từng bị bạo lực.” Chu Ninh nói khó hiểu.
Lương Thần khựng lại. Cậu biết Chu Ninh ngày trước rất béo, cũng thấy mấy nam sinh như Ôn Thiếu Đường cười nhạo cô ấy.
Cậu biết bây giờ có nói gì cũng chẳng giúp gì được cho tâm hồn bị tổn thương của cô ấy .
Cậu vỗ vỗ vào vai an ủi cô, ánh mắt đau lòng.
Hành động quan tâm của Lương Thần mang lại cho Chu Ninh sự động viên rất lớn.
Cô chậm rãi nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cậu biết Liễu Văn Văn lớp mình không? Là cậu ấy. Mấy hôm trước còn cố ý đập vỡ cân điện tử của tớ.”
Tối đó, cô đã kể hết những tổn thương mà Liễu Văn Văn mang lại cho mình với một nam sinh.
Lương Thần không quá ngạc nhiên. “Trước đây, Ôn Thiếu Đường nói cậu ta độc ác, tớ còn không tin lắm.”
Chu Ninh kinh ngạc: “Cậu và Ôn Thiếu Đường quen nhau à?”
“Đúng rồi, bọn tớ học cùng lớp”. Lương Thần nói: “Ở trường, cậu ta hay chơi cùng mình với Dương Phàm, tính cách hướng ngoại.” Nói đến đây, cậu thở dài một tiếng. Nếu Ôn Thiếu Đường chơi với mấy thằng nhóc kia, nói không chừng sẽ không phải chết.”
Lương Thần không phải người thích nói huyên thuyên. Nhưng vì Chu Ninh bị bắt nạt, và còn vì người bạn mới mất, cậu không thể không nói: “Không phải trước đây Liễu Văn Văn yêu đương với Dương Khiết sao, cô ta bảo hai thằng đàn em của Dương Khiết cưỡng bức Ôn Uẩn Chi. Sau đó Ôn Thiếu Đường vì báo thù cho cậu ấy mà động tay động chân vào xe điện của cậu ta khiến cậu ta ngã xuống ao trước cổng trường học.”
Cái đêm suýt chết người ấy, cả Lương Thần và Dương Phàm suốt đời khó quên.
Cũng giống Chu Ninh nói bí mật của mình cho cậu, cậu cũng đem bí mật giấu trong lòng kể với cô ấy.
Nghe xong, Chu Ninh hoảng hốt nói: “Uẩn Chi biết chuyện này không?”
“Chắc là không. Thiếu Đường nói, Ôn Uẩn Chi ghét người khác đánh nhau gây chuyện. Cậu ta nghe lời em gái, ở trường học ngoan hơn trước kia nhiều.”
Có lẽ là đã từng chịu tổn thương, bây giờ Chu Ninh có thể suy đoán những điều ác ý nhất về Liễu Văn Văn. Trong đầu cô ấy nổi lên một ý nghĩ đáng sợ: “Cậu nói xem, Liễu Văn Văn suýt nữa bị Ôn Thiếu Đường giết chết, có khi nào ghi hận rồi báo thù cậu ta không?”
Lương Thần trừng to mắt: “Không...Không phải chứ. Mấy hôm sau, cô ta chẳng làm gì với Thiếu Đường cả.”
Chu Ninh cười lạnh, nếu Ôn Thiếu Đường có thể báo thù, thì tại sao Liễu Văn Văn không phục thù lại chứ.
//
Đến hoa viên Thanh Tuyền, lúc đi vào một ngõ hẹp yên tĩnh, Ôn Uẩn Chi đang tập trung suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau.
Cô quay đầu, thấy rõ người đằng sau qua ánh đèn đường mờ nhạt. “Cố Viêm Sinh?” Mặc dù hai người sống trên cùng một con phố, nhưng cô ít khi gặp cậu trên đường đi học về nhà.
Cố Viêm Sinh đáp một tiếng. Cậu không khoác ba lô, hai tay trống trơn. Ôn Uẩn Chi không thấy cậu ôm táo mà Diệp Li tặng.
Cô tò mò hỏi: “Hôm nay cậu không đi xe à?”
Cố Viêm Sinh chẳng vui chẳng buồn trả lời: “Không muốn đi.”
“Chi Chi?” Trong ngõ vang lên tiếng gọi của ai đó, đối phương cầm đèn pin, là ông nội Ôn. Bây giờ không có cháu trai, chỉ có một cô cháu gái tự mình về nhà, ông lão nhà họ Ôn không quá yên tâm.
“Ông nội.” Ôn Uẩn Chi bước nhanh về phía trước, ân cần nói: “Ông vẫn chưa ngủ sao? Trời lạnh như vậy, sao ông lại ra đây.”
“Ông ra đây đón cháu.” Ông nói: “Đúng rồi, vừa nãy cậu của con gọi điện thoại đến, nói mấy hôm nữa cậu đến đón con về. Cuộc thi múa ba lê quốc tế sắp bắt đầu rồi.”
Ôn Uẩn Chi dừng lại. Cô đã quên bản thân phải rời khỏi đây, phải nhanh chóng quay về thủ đô.
Cố Viêm Sinh cũng giật mình. Cô phải rời khỏi nơi này.
//
Cố Viêm Sinh về đến nhà, vừa mở cửa vào phòng, Cố Gia Khải cũng từ trong phòng tắm bước ra.
Hai người nhìn nhau, có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cố Gia Khải buôn bán hoa quả, gần đây cùng với vài người bạn lái xe trong huyện cung cấp hàng hóa đến huyện Thanh Thành, gần một tháng rồi chưa gặp Cố Viêm Sinh.
Cố Viêm Sinh thu ánh mắt về, đứng ở cửa thay giày. trên giá giày có thêm một đôi giày cao gót màu đen của nữ, đế giày có dính bùn. Cậu chau mày nhìn, vẻ mặt lạnh lùng.
Một người đàn bà từ phòng ngủ bước ra, bà ta mặc một bộ áo ngủ màu ngà dệt kim mềm mại, trông khoảng tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng mịn, khóe mắt có lớp trang điểm nhàn nhạt. “Anh Khải”. Bà ta dịu dàng gọi Cố Gia Khải.
Cố Gia Khải nghe tiếng bà ta gọi, khuôn mặt rám nắng hiện lên nụ cười đầy ẩn ý. Ánh mắt người đàn bà dừng ở chỗ Cố Viêm Sinh: “Đây là con trai anh à.”
Cố Gia Khải không trả lời câu này, chỉ qua loa gật đầu.
Nhìn người đàn bà mặc trên người chiếc áo ngủ dệt kim, Cố Viêm Sinh cắn chặt môi, đó là bộ áo ngủ của mẹ cậu.
Người đàn bà chú ý đến dáng người cao lớn của cậu thiếu niên, trong lòng tấm tắc khen ngợi: da cậu còn trắng hơn bức tường đằng sau, đôi mắt sâu màu nâu nhạt, hẹp và dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng không dày không mỏng, như thể bôi son. Thực sự không ngờ rằng một nơi xó xỉnh như huyện Thanh Thành này lại sinh ra một đứa trẻ đẹp như vậy.
Cố Viêm Sinh nhìn bà ta bằng đôi mắt ớn lạnh: “Cởi quần áo của mẹ tôi ra!”
Cậu tuy nhỏ tuổi, nhưng khi tức giận lại mang đến cho người ta cảm giác bị đè nén kinh khủng. Người đàn bà giống như thỏ trắng kinh hãi, nhìn Cố Gia Khải cầu cứu, “......Anh Khải.”
Giọng Cố Gia Khải thô ráp mà lạnh lùng: “Mặc quần áo của mẹ cậu thì làm sao?”
Cố Viêm Sinh cười nhạo một tiếng, bỗng đá tủ giày ra ngoài, giày trên giá rơi tung tóe xuống đất.
Người đàn bà giật mình kêu “Ôi” một tiếng. Ngược lại với bà ta, vẻ mặt Cố Gia Khải bình tĩnh, không hề bất ngờ với hành động của Cố Viêm Sinh.
Cố Viêm Sinh giẫm chân phải lên một chiếc giày cao gót, nặng nề ấn xuống, nghiền nát thân giày, ánh mắt kiêu căng ngạo mạn nhìn Cố Gia Khải và người đàn bà nọ.
Giày cao gót biến dạng, thê thảm vô cùng, người đàn bà vừa đau lòng vừa tức giận: “Con anh sao mà lại vô học như vậy!”
Cố Viêm Sinh đá giày cao gót đi, giọng điệu mỉa mai: “Ngủ với người đàn ông đã kết hôn, vị phu nhân này được giáo dục đầy đủ nhỉ.”
Người đàn bà nghẹn họng, mặt hết xanh lại đỏ. Bà ta tủi thân nhìn Cố Gia Khải.
Cố Gia Khải trừng mắt, bởi vì tức giận mà hai cánh mũi phập phồng lên xuống: “Cố Viêm Sinh, đừng tưởng tao không dám làm gì mày!”
Tâm trạng ảm đạm và chán nản trước khi rời khỏi con ngõ hẹp lại dấy lên trong lồng ngực, Cố Viêm Sinh nhướn đôi mày rậm: “Ông là người chỉ biết ra oai trong nhà mà cũng dám động đến tôi?”. Cố Gia Khải bình thường chỉ ở nhà to tiếng với mẹ cậu, ra ngoài thì lại hiền lành, không dám gây chuyện, sinh sự.
Hơn hai tháng trước, hai người đánh nhau một trận, mặc dù đầu Cố Viêm Sinh bị thủy tinh đập vào, nhưng Cố Gia Khải vẫn đẩy cậu ngã xuống đất, đánh đến mặt mũi thâm tím, xương cốt rã rời.
Lúc nhỏ, Cố Gia Khải rất hay đánh cậu. Bây giờ ông ta sợ cậu báo thù.
Đáp lại ánh mắt lạnh lùng của cậu, Cố Gia Khải căng thẳng nuốt nước bọt. “Đây là nhà tao.”
Lời này ý là cút ra khỏi nhà tao. Cố Viêm Sinh nâng cằm người đàn bà nói với giọng lạnh lùng nghiêm nghị: “Trước khi tôi thu dọn xong hành lí, trên người bà còn mặc bộ quần áo này thì đừng trách tôi không khách khí.”
Cậu đi vào phòng ngủ của mình. Đồ của cậu không nhiều: quần áo bốn mùa cộng lại không quá bộ, giày chỉ có hai đôi, đều là giày vải bình thường, cũ mà sạch sẽ.
Sách lớp học kỳ trước cậu cũng không dùng nữa, chỉ mang theo hai quyển tập dày, quần áo, giày đều bỏ vào vali.
Cậu ra khỏi phòng mình, người đàn bà đúng lúc từ trong bước ra. Bà ta đã thay ra bộ quần áo của Cố Văn Tĩnh.
Đồ của Cố Văn Tĩnh cũng ít, chủ yếu là trang phục làm việc ở cửa hàng. Cậu không cầm, chỉ chọn vài bộ mà Cố Văn Tĩnh không nỡ mặc.
Khi bà ấy ra tù, cậu sẽ kiếm tiền mua cho bà ấy.
Bộ quần áo ngủ người đàn bà mặc, cậu lấy kéo cắt răng rắc. Những mảnh vải vụn nằm la liệt trên đất.
Người đàn bà và Cố Gia Khải ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, vểnh tai nghe cử động của Cố Viêm Sinh.
Từ phòng ngủ bước ra, Cố Viêm Sinh quay về phòng mình, kéo ngăn kéo ra, đưa tay lấy một cái hộp trong suốt. Bên trong ngoài một hào, hai hào, năm hào, một tờ tiền giấy và tiền xu, thì còn có một bức ảnh chụp riêng, một cái khăn tay màu xanh sữa, một chiếc thẻ học sinh, góc bên phải có tấm ảnh in hình một cô gái.
Cậu lấy chiếc khăn ra cất vào túi áo, bỏ hộp vào vali.
Cuối cùng, cậu kéo hai chiếc vali rời khỏi ngôi nhà mà cậu đã sống năm.
Những ngọn núi chìm trong bóng tối, dần dần bao phủ bởi sương giá. Mùa đông đã đến. Trên con đường nhỏ, cậu lẻ loi một mình cùng với hai chiếc vali đón tuyết đầu mùa ở Thanh Thành.