Chương : Rời đi
Edit: Tử Điệp
Beta: Anh
Vài người lục tục rời đi, sân thượng khôi phục sự yên tĩnh, trầm lặng.
Liễu Văn Văn được Vương Giai đưa đến bệnh viện huyện. Cảnh sát cũng đến bệnh viện, tiến hành điều tra Liễu Văn Văn.
Hôm sau, Liễu Văn Văn bị THPT số Một đuổi và bị tạm giam ba tháng tin tức này nhanh chóng truyền khắp khối mười hai. Sau vụ việc này, các cơ sở giáo dục trên địa bàn đẩy mạnh tuyên truyền các biện pháp xử lý bạo lực học đường.
Trước đó, Ôn Uẩn Chi có thể thuận lợi đăng video Liễu Văn Văn bắt nạt lên mạng một cách suôn sẻ không thể không kể đến sự trợ giúp của ông cậu Cố Kỳ Sâm, sau đó ông sẽ đến Thanh Thành đưa cô trở về. Cái chết của Ôn Thiếu Đường khiến cô cũng không muốn ở lại Thanh Thành quá lâu.
Mặc dù một nhà bác cả không ai thực sự trách cứ hay đổ lỗi cho cô, nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy có lỗi, tạm thời không có can đảm đối mặt với bọn họ.
Buổi sáng, cô đi đến phòng giáo vụ làm thủ tục chuyển trường.
Cô không thân với những học sinh khác ở khối , nên không có khung cảnh chia ly xảy ra. Một ngày trước khi rời khỏi Thanh Thành, cô báo cho Chu Ninh biết.
Lúc đó, Chu Ninh ôm chặt cô, khóc nức nở nói cảm ơn, cũng nói xin lỗi.
“Cảm ơn cậu ban đầu đã vươn tay với mình, giúp mình không tuyệt vọng hoàn toàn với cuộc sống ở ngôi trường này. Thực ra, mình từng rất ghen tị với cậu. Có những lúc mình cũng nảy sinh ác ý, mong cậu biến mất khỏi thế giới của Cố Viêm Sinh.”
“Sao phải nói ‘Xin lỗi’ chứ?” Cô an ủi, vỗ nhẹ vai Chu Ninh.
Chu Ninh lẳng lặng rơi lệ. Ôn Uẩn Chi chỉ coi trọng cô ấy vì trước đây cô cũng từng lợi dụng cô ấy để đối phó với Liễu Văn Văn.
Mỗi người đều có tâm tư riêng. Cô hiểu Chu Ninh. Huống chi, cô còn phải cảm ơn đối phương đã kể cho cô nghe chuyện mà khi còn sống Ôn Thiếu Đường che giấu.
Cô đi vào tầng học của khối mười hai. Nhìn cánh cửa lớp , lại nhớ đến Ôn Thiếu Đường. Đoạn thời gian đó, hai người thường cùng nhau đi học bằng xe đạp điện của anh họ.
Tuy anh ấy ngốc nghếch, lại tự luyến siêu cấp, thường xuyên vô tình làm tổn thương người khác nhưng lại cực kỳ tốt với cô.
Cô từ từ đi đến lớp . Trong giờ tự học buổi sáng, tất cả học sinh đang nghiêm túc học thuộc lòng.
Khu vực giữa phòng học vì sự xuất hiện của cô mà nhiều thêm một chỗ ngồi, sau khi Tạ Phi rời đi cũng chỉ còn lại sáu bàn.
Vị trí của Cố Viêm Sinh không có ai ngồi, chỉ có một chồng sách cao cm được bày trên bàn.
Cậu còn chưa tới lớp sao?
Cô muốn nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu, sực nhớ ra hôm nay cô không mang theo điện thoại di động, cũng không biết phương thức liên lạc với cậu ấy. Hai người vẫn chưa kịp kết bạn.
Thôi vậy. Cô cũng sắp rời đi rồi,cần gì phải làm phiền người ta.
///
Đến gần cuối năm, vợ chồng Trương Huệ và La Trường Canh bận bịu hơn nhiều so với thường ngày, lại thêm gió rét mùa đông đang kéo đến, Trương Huệ bị cảm.
Cố Viêm Sinh xưa nay luôn ngủ không sâu, hiệu quả cách âm ở nhà cũng không tốt, không tránh khỏi nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Trương Huệ.
Cậu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời tờ mờ sáng, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, đi đến phòng khách.
Nhìn thấy cậu, Trương Huệ ngồi trên băng ghế dài cũ kĩ dịu dàng cười một tiếng: “Tiểu Viêm dậy rồi à.”
Cậu gật đầu, ‘Vâng’ một tiếng: “Dì bị cảm hả?”
“Tối hôm qua bị cảm lạnh.” Đang nói chuyện, bà lại ho dữ dội mấy chục cái nữa, cười khổ: “Già rồi, không chịu nổi cái lạnh mùa đông.”
Cô ho dữ dội. Cố Viêm Sinh đề nghị: “Cháu đưa dì đi bệnh viện tiêm thuốc.”
“Không cần tiêm đâu.” Trương Huệ lơ đãng cười: “Nhà có thuốc cảm mà.”
Lời vừa dứt, bà lại ho kịch liệt lần nữa, bất chợt bà lấy tay phải che miệng.
Cố Viêm Sinh nhìn chằm chằm Trương Huệ bằng ánh mắt sâu thẳm. Khi bà bỏ tay xuống, cậu thấy một vũng máu đỏ chót nằm giữa lòng bàn tay sần sùi, thô ráp ấy .
Cặp chân mày vốn nhăn lại giờ còn nhíu chặt hơn. Trương Huệ sửng sốt, vội vàng đi tìm khăn giấy.
Cố Viêm Sinh cất bước quay lại phòng ngủ, nhanh chóng cầm một cuộn giấy ra, xé một đoạn dài đưa cho Trương Huệ.
Bà nhận đoạn giấy, lau sạch máu ở khóe miệng và lòng bàn tay.
Nghĩ đến hôm qua bà cũng cầm khăn giấy che miệng ho khan, giấy bị vứt trong thùng rác vẫn còn dính vết máu, Cố Viêm Sinh lặng lẽ nói: “Dì Huệ, đây là lần thứ hai dì ho ra máu rồi, mau đi bệnh viện khám thử đi.”
Trương Huệ khựng lại, không ngờ Cố Viêm Sinh sẽ biết chuyện hôm qua bà ho ra máu.
Bà đem khăn giấy ném vào thùng rác, hơi suy yếu nói: “Không sao đâu, dì thật sự không sao mà.”
Lời này vừa nói cho cậu nghe, vừa là lời tự an ủi chính mình.
Đã ho ra máu rồi, sao mà không sao cho được. Cố Viêm Sinh nói: “Cháu gọi điện cho chú La, kêu chú ấy về đây.”
“Kêu chú ấy về làm gì!” Trương Huệ lập tức ngăn lại: “Chú ấy vừa mới đi mà.” La Thường Canh đi đến quận bên cạnh mua hàng hóa, hôm nay cũng sẽ ở đó kinh doanh, ước chừng đến tối mới quay về.
Cố Viêm Sinh cất giọng kiên quyết: “Vậy dì phải để cháu đưa đến bệnh viện khám.”
Trương Huệ thở dài: “Cháu còn phải đi học. Đậu Đậu cũng còn đang ngủ.”
“Tám giờ mới chính thức vào học.” Cố Viêm Sinh trả lời: “Bây giờ còn chưa đến bảy giờ. Cháu lái xe đưa dì đến bệnh viện chỉ tốn vài phút. Đậu Đậu cứ nhờ dì Dương trông hộ một lúc là được.” Dì Dương là hàng xóm sát nhà Trương Huệ, không có con nên rất thích Đậu Đậu.
Trương Huệ còn đang do dự, Cố Viêm Sinh đã để lại một câu chắc nịch: “Cháu đi rửa mặt, dì nhớ đội nón đấy.” Nói rồi dứt khoát đi vào phòng tắm.
Dáng người cậu gầy nhom, lại cao ráo, tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác đáng tin cậy. Trương Huệ bất đắc dĩ cười một cái, Văn Tĩnh có được cậu con trai thật tốt.
///
Dặn dò dì Dương hàng xóm xong, Cố Viêm Sinh chở Trương Huệ đến bệnh viện huyện. Bệnh viện bắt đầu làm lúc h sáng, bọn họ đến vừa đúng lúc.
Cố Viêm Sinh dẫn Trương Huệ đến khoa nội. Cậu biết bệnh của Trương Huệ không đơn giản chỉ là cảm .
Một tiếng sau có kết quả kiểm tra, Trương Huệ mắc bệnh xơ gan và viêm gan siêu vi.
Bác sĩ thông báo bà cần phải ở lại bệnh viện thêm ba ngày để tiêm thuốc chỉ định. Nhà đã nghèo, còn phải nuôi con nhỏ, Trương Huệ dứt khoát không ở lại, chuẩn bị ra về.
“Dì cứ nhập viện đi.” Cố Viêm Sinh đi vào dùng hai tay đè vai bà lại, ý bảo bà ngồi xuống giường: “Chuyện tiền nong không cần lo lắng.”
Trương Huệ sốt ruột: “Chuyện này sao có thể không cần lo lắng chứ. Cháu vẫn còn là trẻ con, muốn làm cái gì?" Cố Viêm Sinh mặc dù biểu hiện trưởng thành hiểu chuyện nhưng cũng có những lúc đánh lộn với người ta. Hai người họ vẫn luôn lo lắng, sợ cậu xảy ra chuyện gì không may.
Cố Viêm Sinh dịu dàng, kiên nhẫn hiếm thấy: “Cháu không làm gì hết. Cháu về nhà lấy tiền.”
Trương Huệ trợn to mắt ngạc nhiên: “Cháu đào đâu ra tiền? Mẹ cháu cũng không để lại cho cháu bao nhiêu cả.”
Cố Viêm Sinh đứng thẳng người: “Là tiền riêng của cháu.”
“Cháu còn là học sinh, tiền ở đâu ra mà có chứ?” Trương Huệ vội vàng xua tay: “Không được, không được! Tiền của một đứa bé, dì càng không thể lấy.”
Biết bà không muốn tốn tiền, Cố Viêm Sinh đành dứt khoát nói: “Có bệnh thì chữa, dì càng kéo dài lâu càng tốn tiền.”
Trương Huệ vừa cảm động vừa buồn cười, sống mũi cay cay. Người nghèo sợ nhất là mắc bệnh, bệnh hơi nặng một chút cũng có thể khiến một nhà tan nát. Vì thế bà mới chần chừ không dám đến bệnh viện. Nếu Cố Viêm Sinh không phát hiện, bà có lẽ vẫn sẽ giấu diếm như cũ.
Bà bèn nói: “Không được, gọi điện thoại cho chú La đi.”
Mấy ngày trước, La Trường Canh còn nói với cậu. thời tiết quá lạnh, muốn mua một cái máy điều hòa để ở nhà, lúc đó người sợ lạnh như Trương Huệ và Đậu Đậu đều sẽ khá hơn chút.
Hơn nữa, cái bếp lò trong bếp đã cũ lắm rồi, cần phải thay cái mới.
Cố Viêm Sinh không biết làm sao, đành nhường một bước, giúp bà giảm bớt gánh nặng tâm lý: “Vậy coi như cháu cho dì mượn tạm số tiền này đi.”
Trương Huệ há miệng, ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của thiếu niên trước mặt, rơm rớm nước mắt, chỉ cảm thấy ngày thường không đủ tốt với đứa nhỏ này.
Cố Viêm Sinh trấn an vỗ vỗ vai bà, nhờ bác sĩ và y tá chăm sóc Trương Huệrồi cầm chìa khóa xe ra khỏi bệnh viện. Sau khi xuống lầu, cậu lấy điện thoại ra gọi cho một người. Bên kia rất lâu sau mới nhấc máy: “Alo.”
“Anh Lượng, là tôi, Viêm Sinh.” Cố Viêm Sinh nhìn chìa khóa xe trong tay, nói tiếp: “Tôi muốn bán xe cho đại lý của anh.”
Từ khi cậu bắt đầu nhớ được mọi chuyện, vợ chồng La Trường Canh và Trương Huệ đã giúp đỡ cậu và Cố Văn Tĩnh rất nhiều. Hôm nay Trương Huệ gặp nạn, cậu nghĩa bất dung từ.
Nửa phút sau, cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc. Cố Viêm Sinh lái xe đến chỗ hẹn. Chưa đầy mười phút, xe điện dừng trước một cửa hàng chuyên bán đồ cũ.
Cổng cửa hàng chỉ mở một nửa. Cậu xuống xe, khom người, đưa tay đẩy cổng hoàn toàn mở ra, lên tiếng kêu anh Lượng.
Trong tiệm bày vài chiếc xe mới nhưng đa số vẫn là xe cũ. Cánh cửa nhỏ đối diện cậu bật mở, một người đàn ông vạm vỡ, khoảng chừng ba mươi tuổi đi ra.
“Ăn sáng chưa?” Anh ta hỏi Cố Viêm Sinh: “Nếu chưa thì vào đây ăn cùng đi, chị dâu chú đang làm bữa sáng trên lầu.”
Cố Viêm Sinh từ chối rồi đề cập đến lý do cậu tới đây.
Trần Lượng hỏi: “Anh nhớ xe này chú xài tầm hai năm rồi nhỉ, mua hết bao nhiêu?”
“Một năm rưỡi.” Mùa hè năm lớp mười cậu mua nó, dùng tiền học bổng từ cuộc thi toán học và tiền tiết kiệm của cậu để mua: “Mua hết ba ngàn.”
Trần Lượng quan sát tỉ mỉ chiếc xe điện màu đen, sờ thử một số chỗ, còn ngồi lên để kiểm tra những bộ phận quan trọng.
Cố Viêm Sinh để mặc anh ta kiểm tra, yên lặng đứng một bên.
Trần Lượng đứng lên, biết cậu đang cần tiền gấp liền nói: “Giữa anh em chúng ta không cần lời dư thừa. Anh đưa chú một ngàn sáu, thế nào?”
Cố Viêm Sinh thoải mái gật đầu.
Trần Lượng vỗ vai cậu: “Đưa số tài khoản của chú đây, anh chuyển tiền cho.”
Cố Viêm Sinh đọc số tài khoản của mình cho anh ta, Trần Lượng dùng dịch vụ chuyển tiền bằng điện thoại của ngân hàng chuyển cho cậu một khoản tiền. Cuối cùng mới lên tiếng: “Cả nhà Tạ Phi đi Mỹ hết rồi phải không?”
Cố Viêm Sinh gật đầu. Lại nói đến mối quan hệ của cậu và Trần Lượng là nhờ có Tạ Phi mà quen biết.
Trần Lượng than thở: “Người có tiền quả thật khác biệt, nói đi định cư liền định cư luôn.”
Cố Viêm Sinh không có ý kiến gì. Trần Lượng chợt nổi hứng hỏi: “Anh nghe Tạ Phi nói chú có người trong lòng rồi hả?”
Cố Viêm Sinh lỗ tai ửng đỏ nhưng trên mặt vẫn bình thản nói: “Tạ Phi một ngày không tung tin vịt thì cậu ta không phải là Tạ Phi.”
Trần Lượng bật cười: “Đừng có giả bộ trước mặt anh. Tạ Phi đã cho anh xem tấm ảnh chú kéo con gái nhà người ta chạy bộ rồi.”
Lần này Cố Viêm Sinh hết đường chối cãi, trong lòng thầm mắng Tạ Phi đúng là cái loa phát thanh.
Trần Lượng vẫn tiếp tục trêu chọc cậu: “Ngày thường nhìn chú nhàm chán như vậy, không nghĩ tới còn biết cua gái nha.”
Cố Viêm Sinh quá trầm ổn, dáng vẻ đẹp trai có thừa, học tập xuất sắc, trừ việc cùng mấy người chẳng ra gì đánh nhau thì còn lại hết sức đứng đắn, những thanh niên có quan hệ không tồi với cậu thường không nhịn được mà trêu đùa cậu.
Những lời này khiến Cố Viêm Sinh xấu hổ không thôi, vội vàng cáo từ: “Em đi trước đây. Anh lên ăn sáng với chị dâu đi.”
Nói đến đây, cậu nhanh chóng xoay người rời đi, hướng bệnh viện mà chạy.
Trần Lượng nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu mà bật cười, đi vào nhà lên lầu ăn sáng cùng vợ.
//
Ôn Uẩn Chi tận dụng thời gian học buổi sáng dọn dẹp đồ đạc trên bàn học. Đồ của cô không nhiều lắm, trừ tài liệu giảng dạy trường học phát cho thì chỉ còn lại bài thi thường ngày giáo viên phát.
Chu Ninh lẳng lặng đưa mắt nhìn cô. Trong lớp có mấy bạn học phát hiện cô yên lặng rời đi. Từ Tử Kỳ bình thường có quan hệ khá tốt với cô không có ở lớp, chắc là đã đi vệ sinh. Cô cũng không định đợi các cô ấy quay lại để nói lời tạm biệt.
Cô ôm sách xuống dưới lầu, đụng phải Lưu Dương. Cậu ta dậy trễ, buổi học sáng kết thúc mới đến trường. Cậu ta tự xưng sở trường của mình là thể dục, nên đi học trễ chẳng phải là vấn đề gì lớn với cậu ta.
“Cậu dọn sách đi đâu vậy?” Lưu Dương ngạc nhiên hỏi.
Cô cười trả lời: “Tôi làm thủ tục chuyển trường rồi.”
Đây quả thật là một tin tức không thể ngờ đến. Lưu Dương nuốt nước miếng, liên tục đặt câu hỏi: “Hôm nay cậu phải về đế đô hả? Mấy giờ xe chạy?”
Ôn Uẩn Chi đáp: “Ừ, một tiếng nữa có tàu hỏa.”
Lưu Dương lại hỏi: “Bây giờ cậu mới đến ga tàu có kịp không?”
Ôn Uẩn Chi nói rằng cậu cô đã kêu taxi chờ ở ngoài trường học rồi. Cố Kỳ Sâm và cô ấy phải đặt tàu từ Thanh Thành đi thành phố N để kịp đáp chuyến bay duy nhất trong ngày từ đó đến đế đô.
Lưu Dương nhíu mày: “A Viêm có biết hôm nay cậu phải đi không?”
Giọng nói của Ôn Uẩn Chi có chút hoảng hốt: “Cậu ấy biết hay không cũng không quan trọng.”
Ai ở độ tuổi này cũng có những nỗi sợ mơ hồ, không muốn phải suy nghĩ nhiều về một tương lai vô định.
//
Khu vực bên ngoài cổng bệnh viện bày không ít hàng ăn nhỏ. Cố Viêm Sinh dừng chân trước quầy của một ông lão lớn tuổi, mua cho Trương Huệ một phần cháo loãng.
Cậu đóng trước năm trăm tệ tiền viện phí (khoảng ,tr VNĐ). Sau khi quay về phòng bệnh, cậu trò chuyện cùng Trương Huệ. Cậu khá kiệm lời, đa phần đều là Trương Huệ nói. Thỉnh thoảng những bệnh nhân khác trong phòng lại xen vào đôi ba câu.
Cậu không về thẳng trường mà mua sữa đậu nành và bánh bao thịt về nhà dì Dương hàng xóm.
Đậu Đậu vừa ngủ thì đã được Trương Huệ ôm sang nhà dì Dương. Dì Dương ở gía, Cố Viêm Sinh đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ một cái.
Bên trong truyền đến một giọng nữ dịu dàng có chút già cỗi: “Ai vậy?”
Cố Viêm Sinh đáp: “Viêm Sinh đây ạ.”
Một lúc sau, cửa gỗ màu đỏ được mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nhìn thấy cậu thì ngẩng đầu hỏi: “Dì Huệ của cháu thế nào rồi?”
Cố Viêm Sinh nhẹ giọng đáp: “Bị xơ gan ạ.”
Người phụ nữ lộ vẻ mặt thương xót, thở dài không dứt.
Cố Viêm Sinh đem túi đồ ăn sáng đưa cho dì ấy: “Bữa sáng của Đậu Đậu với dì ạ.”
Bà mỉm cười, nhận lấy bữa sáng: “Cháu quá khách khí rồi.”
Cố Viêm Sinh trả lời: “Hôm nay làm phiền dì chăm sóc Đậu Đậu rồi.”
Người phụ nữ xua tay liên tục, nói không có gì to tát. Cố Viêm Sinh bèn tạm biệt dì ấy rồi mới đến trường học.
Chưa đi được một phút, điện thoại cậu reo lên, là Lưu Dương gọi đến. Cậu ấn vào nút nhận cuộc gọi, nghe máy.
Giọng nói của đối phương rất gấp gáp: “A Viêm cậu đang ở đâu vậy? Tôi đến lớp của cậu nhưng không thấy người.”
Cố Viêm Sinh vừa đi vừa trả lời: “Tôi ở ngoài trường, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói từ bên kia điện thoại truyền đến: “Uẩn Chi hôm nay phải trở về đế đô, vừa đi đến trạm xe lửa chưa được bao lâu.”
Những lời còn lại Cố Viêm Sinh không kịp nghe nữa. Cậu cúp điện thoại.
Lạnh lẽo và ảm đạm trong phút chốc như bao phủ cả huyện Thanh Thành. Cố Viêm Sinh cất bước chạy như điên trong hẻm nhỏ.
Hôm nay không phải là ngày họp chợ, con đường này ngày thường có rất ít người qua lại, xe cộ thưa thớt. Cậu không bắt xe được.
Bóng dáng gấp gáp vội vàng của cậu khiến người khác để ý. Hoàng Mao và một nhóm côn đồ khác có thù oán chất chứa đã lâu với cậu cũng nhìn thấy, bước nhanh tới, tạo thành một vòng tròn vây xung quanh cậu, khiến cậu không có đường đi.
Hoàng Mao cùng đồng bọn mới vừa uống rượu xong. Men say khiến lòng can đảm của họ lớn hơn, cũng làm ác ý trong lòng họ tăng lên.
Cố Viêm Sinh không thể không đứng lại, lạnh lùng nói: “Cút ngay!”
Hoàng Mao xùy một tiếng, cơ thể đứng thẳng tắp, nhón chân túm lấy cổ áo cậu, bởi vì hơi dùng sức nên cơ mặt sưng lên: “Cút, con, mẹ, mày!”
Cố Viêm Sinh còn trẻ, rất nhanh bị chọc giận.
Cậu hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Thân trên hơi ngả về phía sau, chân vững như núi Thái Sơn, trở tay đấm vào mặt Hoàng Mao. Tên này ngay lập tức chảy máu mũi, cả người loạng choạng, thả bàn tay đang giữ cổ áo cậu ra.
Những người còn lại bắt đầu quần công, Cố Viêm Sinh lấy một địch tám.
Cậu mạnh mẽ đánh trả, không hề bị lép vế. Nhưng hôm nay cậu đang nóng lòng muốn đi gặp Ôn Uẩn Chi. Liên tục quăng ngã sáu người qua vai, cậu chuẩn bị rút lui, không muốn lãng phí thời gian đánh nhau nữa.
Một đám côn đồ nằm trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cậu, đau đớn rên rỉ.
Trong lúc xô xát dây dưa trên đường, áo khoác của cậu bị lột ra ném xuống đất. Cậu cúi người nhặt lên, một chiếc khăn màu xanh da trời trong túi rơi ra.
Cậu lại cúi người lượm lần nữa. Hoàng Mao ánh mắt điên cuồng, lỗ mũi và khóe miệng cậu ta vẫn còn chảy máu.
Hôm nay nhất định phải giết chết thằng này.
Cậu ta lôi ra một con dao găm Thụy Sĩ chất lượng kém, thừa dịp Cố Viêm Sinh đang cúi người lượm khăn tay không chú ý lắm, cất bước xông đến, dùng sức hướng bụng cậu đâm tới.
///
Taxi dừng trước ga tàu, tài xế xuống xe lấy hành lý trong cốp ra, nói với cô: "Sau này nhớ tới Thanh Thành chơi nha."
Ôn Uẩn Chi nở một nụ cười thản nhiên: "Vâng ạ."
Lúc đầu khi cô đến huyện Thanh Thành, cũng là người tài xế này chở cô đến vườn hoa Thanh Tuyền. Tài xế có ấn tượng với cô vì dung mạo của cô khiến người khác khó mà quên được.
Hôm nay trong khi lái xe, Cố Kỳ Sâm ngồi bên cạnh ghế lái trò chuyện với ông ta, nhờ thế mà ông ấy biết được rằng cô là con gái của Ôn Hành Chỉ nên càng nhiệt tình với cô hơn.
“Đi thôi.” Cố Kỳ Sâm lấy chiếc vali còn lại ở ghế sau ra.
Ôn Uẩn Chi gật đầu, chào tạm biệt bác tài xế, kéo vali, đi đến cổng nhà ga.
Khi đến cổng, cô chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn đường phố tấp nập.
“Sao vậy?” Cố Kỳ Sâm hỏi.
“Không có gì ạ.” Cô thu hồi tầm mắt, ngực có chút khó chịu.
Cố Kỳ Sâm tưởng rằng cô lại đang nghĩ về Ôn Thiếu Đường, thở dài nói: "Quên tất cả những điều không vui ở đây đi. Anh họ con chắc chắn sẽ muốn con sống thật tốt."
Ôn Uẩn Chi gật đầu, hít sâu một hơi, đẩy vali tiến vào cổng.
Lúc này cô không hề biết rằng, có một vài người, một khi đã ly biệt chính là vĩnh viễn ly biệt.
////
Hoàng Mao đè thật chặt hai tay vào cán dao, dùng hết sức lực toàn thân, đâm con dao vào sâu tận xương tủy của Cố Viêm Sinh. Mặc dù trước đó một tay của cậu ta đã bị Cố Viêm Sinh bẻ gãy.
Cơ thể Cố Viêm Sinh run lên, cậu đẩy mạnh Hoàng Mao ra, trên trán và cổ nổi đầy gân xanh.
Cậu dùng một tay rút lưỡi dao đang găm trên bụng mình ra, lưỡi dao sáng như tuyết dính đầy máu huyết nóng hổi.
Cơ bắp toàn thân co rút, máu đỏ không ngừng chảy ra từ bụng, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy mỏng.
Cậu lại nghiêng người, dùng một tay nhặt chiếc khăn tay dưới chân lên, giữ nó trong lòng bàn tay, đồng thời dùng tay kia đỡ bụng.
Cậu từ từ đi về phía trước, bước chân lảo đảo.
Mọi người đều im lặng nhìn cậu. Một nỗi bi thương kỳ dị đột nhiên nảy sinh.
Cuối cùng Cố Viêm Sinh ngã xuống đất. Cậu nhìn lên bầu trời xanh xám xịt.
Khi một người sắp chết, trước mắt sẽ hiện lên hình ảnh khảm sâu trong trí nhớ.
Từ khi còn nhỏ, cậu luôn theo sau Cố Văn Tĩnh. Mẹ làm việc, còn cậu thì ngồi đọc sách bên cạnh. Mẹ luôn dặn cậu phải học chăm chỉ.
Thực ra cậu không hề thích học hành. Cậu muốn được giống như những người khác, hôm nay theo cha mẹ chơi chỗ này, ngày mai chạy theo bạn bè chơi chỗ kia.
"A Viêm à, con khác với họ”. Cậu và Cố Văn Tĩnh đang ngồi đối diện nhau bên một chiếc bàn vuông nhỏ cũ kỹ, trước mặt cậu là một bát mì trường thọ. Cậu vui vẻ động đũa, nghe thấy người đối diện tiếp tục nói: “Con không thể tầm thường, cam chịu sống một đời hèn mọn như mẹ được. "
Cậu không thấy tầm thường có gì không ổn. Nhưng cậu muốn Cố Văn Tĩnh được hạnh phúc.
Sau này, trong cuộc sống của cậu lại xuất hiện thêm một người như vậy.
Cô cũng là người bạn thân nhất của cậu, vì cậu mà tổ chức sinh nhật và hát chúc mừng, thông qua ánh nến khuôn mặt sạch sẽ của cô như ẩn như hiện.
Cô yêu cầu cậu chụp ảnh cho cô, cô đứng trên núi hoa cạnh thác nước, thản nhiên nở nụ cười với cậu.
Cô và Ôn Thiếu Đường đùa giỡn nhau như một đôi tình nhân, Tạ Phi và Lưu Dương có ý với cô, đối xử nhiệt tình với cô. Nhưng cậu lại cảm thấy không được tự nhiên và khó chịu trong lòng nên cố ý chọc giận cô, tạt rượu vào cô.
Cô ấy cũng không phải là một người dễ bị bắt nạt. Trở tay tạt đầy rượu vào mặt cậu, con ngươi trong suốt bùng lên hai ngọn lửa.
Tiết Tiếng Anh, hai người chấm bài tập của nhau, cậu giở tính trẻ con cố ý vẽ một gương mặt đang cười toe toét lên sách bài tập của cô, quả nhiên cô lại nổi giận.
Cậu và Ôn Thiếu Đường đánh nhau trong con hẻm nhỏ. Trong mắt cô đều là Ôn Thiếu Đường, hiếm khi cậu cảm nhận được vết thương đau đớn.
Rõ ràng khi còn bé bị lúc đánh thừa sống thiếu chết, cậu cũng chẳng thấy đau.
Tạ Phi nói cậu giống như học sinh tiểu học, rõ ràng thích cô ấy như vậy nhưng lại đi bắt nạt cô.
Đó là vì cậu hiểu: cô cao cao tại thượng, ở một thế giới ngoài tầm với của cậu. Có thể cô nhã nhặn và có lễ độ, nhưng thực ra lại rất lạnh lùng, xa cách. Sâu trong nội tâm của mình, cô không muốn để ý đến những người nơi này.
Vì vậy cậu chỉ có thể dùng cách kém cỏi và ngây thơ nhưng lại hiệu quả nhất để thu hút sự chú ý của cô.
Chiều hôm cậu chở cô đến trường, tốc độ xe chậm hơn bình thường một nửa.
Cậu cố tình lái xe về phía những đoạn đường gồ ghề, khiến cô ngồi phía sau không thể không ôm cậu.
Cơn gió thoảng qua mang theo hương thơm trên người cô. Cậu vừa vui thích trong lòng, vừa thầm mắng mình là đồ lưu manh.
Cô bị trẹo chân, cậu bế cô xuống núi, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô. Trên mặt cậu giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trái tim đã cuồng loạn mất khống chế, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ mong cho đoạn đường này dài hơn một chút.
Họ đi xe lửa cùng nhau. Dọc đường cô ngủ gật, tựa vào vai cậu, cậu nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình và xinh đẹp của cô, đếm đi đếm lại hàng mi cong vút, hi vọng thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó.
……
Cô đến phòng tập nhảy vào mỗi buổi trưa và buổi chiều. Cô không hề hay biết, có người thường xuyên đến nhìn trộm, đứng ở một góc ngoài cửa sổ phòng khiêu vũ, ngắm nhìn cô nhón chân xoay tròn, dáng người uyển chuyển thướt tha. Cô múa ba lê đẹp đến nỗi khiến cho người khác rơi lệ.
Cậu biết một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi đây. Cô không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về cậu.
Bây giờ có lẽ cô đã lên tàu đến thành phố N, sau đó đến cố đô, dừng chân ở Paris.
Từ đây, bọn họ mỗi người mỗi ngả, không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Bàn tay đang che bụng của cậu cuối cùng cũng trượt xuống đất, nhuốm đầy máu đỏ. Tay kia vẫn siết chặt chiếc khăn tay màu xanh da trời, những bông hoa cúc nhỏ thêu trên chiếc khăn cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.