Cố Tiểu Tây

chương 400

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe giọng nói hời hợt này của anh ta, trong lòng Điền Tĩnh giống như đang rỉ máu.

Căn nhà gỗ này vốn là nơi rất tốt để nâng cao tình cảm, giờ lại biến thành Tu La tràng, cô ta không chỉ không chiếm được trái tim của Tống Kim An, ngược lại còn để Cố Tiểu Tây kể lại toàn bộ chuyện cũ, khiến Tống Kim An lạnh nhạt với cô ta!

Cố Tiểu Tây lật chiếc áo len đen của Yến Thiếu Ngu lại, nhìn đống lửa nói: "Rơm rạ không chống đỡ được lâu, chúng phải tháo cửa sổ hoặc sàn nhà để làm củi đốt, nếu không ban đêm nhiệt độ trong rừng xuống thấp, sẽ bị cảm lạnh."

Yến Thiếu Ngu gật đầu, nhìn quanh nhà gỗ nhỏ một vòng, nói: "Cửa sổ làm bằng gỗ tùng, có thể tháo."

Anh là người thuộc phái hành động, đã nói là làm, nhanh chóng tháo hai khung cửa sổ của nhà gỗ, gỗ chất thành đống dưới sàn, có thể đốt lâu hơn rơm rạ, cũng coi là một giải pháp lúc khẩn cấp.

Yến Thiếu Ngu dùng que gỗ xiên thịt, rồi đưa cho Cố Tiểu Tây: “Nướng đi, hết chỗ này thì thôi."

Cố Tiểu Tây gật đầu, bên ngoài trời đã tối hẳn, không nhìn thấy gì cả, lúc này ngoại trừ ở trong nhà gỗ nhìn lửa cháy ra, cũng không làm được gì.

Yến Thiếu Ngu quay người lại đưa một miếng thịt khác cho Điền Tĩnh, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Tôi không nuôi người nhàn rỗi."

Điền Tĩnh ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, cắn môi, nhận lấy thịt, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, ngồi bên đống lửa bắt đầu nướng thịt, bốn người đều im lặng, bầu không khí ngột ngạt và yên tĩnh.

Hình như vẫn muốn xây dựng hình ảnh hiền lành, dịu dàng, Điền Tĩnh đột nhiên lên tiếng, dùng giọng trách trời thương dân, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết bí thư chi bộ bọn họ thế nào rồi, có trở về an toàn không nữa?"

Khi nói cô ta nhìn về phía Tống Kim An, anh ta do dự một lúc, vẫn là nói: "Nhất định sẽ an toàn trở về."

Anh ta không thích người nói dối, nhưng nghĩ lại thì, Điền Tĩnh đối với anh ta rất nhiệt tình, chưa bao giờ nói những lời không đúng mực, sau khi nghe Cố Tiểu Tây nói xong, anh ta mới sinh ra chút bài xích với Điền Tĩnh.

Nói cho cùng, Điền Tĩnh cũng là một người đáng thương, bây giờ bị mắc kẹt, chỉ có anh ta mới có thể cho cô ta một chút thương xót.

Điền Tĩnh nghe được câu trả lời của Tống Kim An, trên mặt hiện lên xúc động, thậm chí vành mắt còn hơi đỏ, ánh mắt tràn đầy lệ thuộc nhìn Tống Kim An, dáng vẻ vô hại đáng thương này khiến Tống Kim An thở dài.

Cố Tiểu Tây lật qua lật lại miếng thịt nướng trên tay, ngước mắt lên đã nhìn thấy không khí giữa Tống Kim An và Điền Tĩnh.

Cô đột nhiên bật cười, tiếng cười lanh lảnh dễ nghe, tô điểm thêm chút màu sắc cho ngôi nhà gỗ nhỏ.

Yến Thiếu Ngu nhìn về phía cô, mắt khẽ nheo lại, mang theo chút lười biếng.

Điền Tĩnh cũng đột nhiên nhìn Cố Tiểu Tây, đáy mắt tràn đầy oán hận, trong lòng dâng lên chút bất an, Cố Tiểu Tây này lúc nào cũng nhảy ra gây sự ở lúc quan trọng, nếu như không phải bên ngoài có chó sói, cô ta đã kéo Tống Kim An rời đi, không ở lại đây nữa rồi.

Tống Kim An nhìn Cố Tiểu Tây, bắt gặp ánh mắt nhanh nhẹn, xinh đẹp của cô, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều: "Biên tập Cố, cô cười gì thế?"

Cố Tiểu Tây dành ra một tay, vắt chút nước quả dại lên thịt nướng, chậm rãi nói: "Thanh niên tri thức Tống, tôi nghe Điền Tĩnh nói cha anh là chủ tịch tỉnh tỉnh H? Vậy chắc nhà anh có quyền lắm nhỉ?"

Ở trong căn nhà gỗ nhỏ này, đề cập đến chủ đề nhạy cảm như thế, khiến vẻ mặt của Tống Kim An có chút đờ đẫn.

Anh ta nắm chặt thanh gỗ trong tay, chợt nhớ đến, từ lúc vừa mới bắt đầu Điền Tĩnh đã niềm nở với anh ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio