Cố Tiểu Tây

chương 557

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Cố Tiểu Tây đến chỗ chăn nuôi, quả nhiên nghe thấy Thôi Hoà Kiệt đang dựa vào lý lẽ để biện luận trong phòng làm việc.

"Bí thư chi bộ, những thanh niên trí thức đến từ thủ đô kia đều chưa từng chịu khổ, ông để bọn họ rời khỏi điểm thanh niên trí thức, đi ăn nhờ ở đậu ở trong nhà xã viên, ông cảm thấy thích hợp không? Ăn nhờ ở đậu nào có thoải mái như ở chỗ của mình?"

"Cho dù trong đội có khó khăn đi nữa, cũng vẫn có thể dành ra một ít tiền xây cho phòng ở chứ?"

"Bí thư chi bộ, tôi là người dẫn đường cho thanh niên trí thức, nếu ông không đồng ý bỏ tiền tu sửa điểm thanh niên trí thức, vậy tôi cũng chỉ có thể về trong huyện tìm những người lãnh đạo khác nói một chút, đến lúc đó chúng ta sẽ rất khó coi. Ông phải biết, cấp trên rất chú ý những thanh niên trí thức đến từ thủ đô này, trong bọn họ có người nào mà không có địa vị? Chúng ta làm chủ nhà, thật sự không thể bạc đãi bọn họ đâu!"

Cố Tiểu Tây lạnh lùng cười liên tục, xem ra chủ nhiệm Hoàng đã nói ý tưởng của cô cho chi thư, bí thư chi bộ cũng đồng ý rồi.

Và người duy nhất không đồng ý là Thôi Hoà Kiệt và đám thanh niên trí thức con ông cháu cha kia.

Vương Phúc bị Thôi Hoà Kiệt nói đến mức đỏ mặt lên, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào. Đây chính là nỗi bi ai của nhân vật nhỏ, gã luôn mồm nói muốn đi lên huyện báo cáo, mà ông ta chỉ là một bí thư chi bộ nho nhỏ của đại đội, sao có thể đấu lại được?

Vương Bồi Sinh thở dài, nói: "Dẫn đường Thôi, có chuyện gì thì từ từ nói, không cần làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng như thế."

Hiển nhiên, sự kiên nhẫn của Thôi Hoà Kiệt cũng đã cạn hết: "Tôi chỉ hỏi một câu, các ông có thể bỏ vốn tu sửa điểm thanh niên trí thức hay không?"

Mục đích gã tới nơi này chính là tạo mối quan hệ với thanh niên trí thức. Nếu như bọn họ vào ở trong nhà xã viên, vậy gã còn dựa vào việc cùng ăn cùng ở để gây dựng tình nghĩa với bọn họ kiểu gì? Rồi đến lúc thanh niên trí thức về thành phố, sao gã có thể mặt dạn mày dày xin bọn họ giúp một tay nữa?

Với suy nghĩ như vậy, đắc tội người khác cũng không còn quan trọng nữa, dù sao chỉ là một đám nông dân, đâu thể làm gì gã được?

Nghe Thôi Hoà Kiệt không khách sáo nói như vậy, sắc mặt Vương Phúc và Vương Bồi Sinh cũng sầm xuống, hai bên có chút giương cung bạt kiếm.

Lúc này, cửa phòng làm việc của chỗ chăn nuôi bị đẩy ra, Cố Tiểu Tây bước vào.

Vẻ mặt cô thờ ơ, nhưng giọng điệu lại rất sắc bén: "Dẫn đường Thôi đúng là uy phong, luôn mồm nói đến thanh niên trí thức thủ đô, làm sao? Thanh niên trí thức đến từ thủ đô có gì hơn người à? Sợ là anh đã quên, cuộc động viên thanh niên tri thức ở thành phố lên núi xuống nông thôn là chính sách cơ bản, mục đích của quốc gia là để bọn họ đến nơi sóng to gió lớn rèn luyện, chuyện này có sắc thái cách mạng!"

"Nếu như là để hưởng sung sướng thì còn xuống nông thôn làm gì?"

"Màn diễn xuất này của anh quả thực đã khiến sau này nhóm thanh niên trí thức Tống về thành phố không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Xã hội mới của chúng ta không đề xướng lấy quyền đè người, không có tiền chính là không có tiền, không thích đến nhà xã viên ở, vậy thì rời khỏi đại đội sản xuất Đạo Lao Tử đi!"

"Đã chướng mắt những người nông dân như chúng tôi, tự thấy mình hơn người không xứng cùng ở, vậy thì rời đi nhanh lên."

Khi Cố Tiểu Tây nói chuyện, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi Hoà Kiệt, trong giọng nói nhàn nhạt của cô có một cảm giác lạnh lẽo.

Tội danh miệt thị nông dân, lấy quyền đè người, vân vân áp xuống, đã khiến sắc mặt Thôi Hoà Kiệt trắng bệch, chân cũng bắt đầu như nhũn ra.

Từ trước cho tới nay, gã đều không cảm thấy thanh niên trí thức thủ đô hơn người một bậc có gì không đúng. Bây giờ bọn họ đều đang đứng ở đỉnh cao quyền lực, đương nhiên hành động và lời nói của bọn họ sẽ khác với người bình thường.

Ngay cả gã cũng chỉ có thể cúi đầu nhỏ bé trước những thanh niên trí thức thủ đô này, càng không nói đến là những nông dân ngu muội vô tri này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio