Cố Tiểu Tây

chương 636

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người vừa nói xong, Cố Tiểu Tây cũng kéo rèm lên.

Cô nhìn về phía Cố Chí Phượng, cảm thấy không còn lời nào để nói: "Cha à, thím Mỹ Hoa đã nói gì với cha thế?"

Cố Chí Minh ngượng ngùng cười, ông ấy liếc nhìn ra bên ngoài và hỏi: "Con về rồi, vậy anh cả của con đâu?"

Cố Tiểu Tây chỉ ra phía sau: "À, anh ấy đang đánh nhau ở phía sau."

"Đánh nhau?"

"Anh cả đánh nhau?"

Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài động loạt lên tiếng, cả hai đều hơi ngạc nhiên. Từ nhỏ đến lớn, Cố Đình Hoài cực kỳ chín chắn, luôn gánh vác trách nhiệm của người làm anh cả trong gia đình. Anh ấy làm việc rất chăm chỉ, từ trước đến nay chưa từng đánh nhau.

Lúc bọn họ đang nói chuyện Cố Đình Hoài và đám người Bạch Mân bước vào.

Vừa nhìn thấy gương mặt lấm lem của Cố Đình Hoài, Cố Tích Hoài đã trợn mắt há mồm: "Anh cả giỏi lắm!"

Cố Chí Phượng nhíu mày: "Sao lại đánh nhau? Con đánh nhau với ai?"

Cố Đình Hoài che mặt, trả lời qua loa: "Con không sao, không đau chút nào, mọi người đừng hỏi nữa."

Rõ ràng Cố Chí Phượng không dễ lừa gạt như vậy, ông ấy đặt hạt óc chó trên tay xuống, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Từ khi các con còn nhỏ, Cố Chí Phượng đã dạy con không được thực hiện những hành vi bạo lực, mỗi lần đánh nhau đều phải có lý do. Nếu ông ấy cứ nhẹ nhàng cho qua, vậy sau này anh ấy sẽ hình thành thói quen hễ gặp được vấn đề gì không thể giải quyết thì sẽ đánh nhau đúng không?

Cố Đình Hoài suy nghĩ một lát, lúc anh ấy định bịa đại một lý do, Bạch Ngân lại bước tới, đứng chắn trước mặt anh ấy.

"Xin lỗi chú, vì cháu nên anh Cố mới đánh nhau." Bạch Mân cắn môi, cảm thấy áy náy. Cố Đình Hoài bị thương vì cô là sự thật, cô ấy không muốn sau khi quay vết anh ấy lại bị trách mắng.

Từ nhỏ gia đình Bạch Mân đã không hoà thuận cho nên cô ấy khá nhát gan, bây giờ cô ấy lại ra mặt nói chuyện vì Cố Đình Hoài, điều này đã chứng tỏ tấm lòng của Bạch Mân.

Cố Chí Phượng hơi sững sờ, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đình Hoài và nghĩ thầm: Thằng nhóc này đánh nhau vì phụ nữ ư?

Hồi còn trẻ, ông ấy cũng được xem như một người tinh thông võ nghệ, nhưng ông ấy chưa bao giờ vì phụ nữ mà đánh nhau.

Cố Chí Phượng ho khẽ một tiếng rồi cười nói: "Không sao, bảo vệ phụ nữ là việc nên làm, không sao cả."

Bạch Mân thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại dáng vẻ Cố Đình Hoài vì bảo vệ mình mà liều mạng đánh nhau với Hoàng Thịnh, Bạch Mân bình tĩnh lại và nghiêm túc nói: "Chú có thể đồng ý cho cháu và anh Cố ở bên nhau hay không?"

Lúc nãy cô ấy đã nghe đến tên "Lệ Lệ", biết bây giờ đang có người cạnh tranh với mình nên Bạch Mân muốn thẳng thắn trước mặt Cố Chí Phượng, nếu có thể ở bên cạnh một người đàn ông như Cố Đình Hoài, chắc là quãng đời còn lại của cô ấy rất hạnh phúc!

Lúc nói ra câu này, Bạch Mân hơi ngượng ngùng, cô ấy cúi đầu không dám nhìn Cố Chí Phượng, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Còn Cố Đình Hoài đứng phía sau cô ấy lại tỏ vẻ khó tin, vài giây sau, trên gương mặt xanh tím xuất hiện nụ cười tươi rói.

Tuy dáng vẻ Cố Đình Hoài cười ngây ngô làm Cố Tích Hoài thấy hơi đáng ghét nhưng anh ấy chỉ hừ nhẹ một tiếng chứ không nói ra lời châm chọc nào.

Lôi Nghị cũng bị thương, nhưng khi nghe thấy lời Bạch Mân nói, anh ta cảm thấy hôm này mình bày ra kế hoạch này không hề uổng công. Lôi Nghị cười khà khà, bước tới vỗ vai Cố Đình Hoài: "Anh cố, có vẻ không bao lâu nữa chúng tôi sẽ được uống rượu mừng của anh rồi!"

Cố Đình Hoài nghiêng đầu nhìn Bạch Mân, hai lỗ tai đỏ lên.

"Mọi người đang nói chuyện gì thế?" Yến Thiếu Ly thò đầu ra từ trong phòng, thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, vẻ mặt cô ấy lộ ra sự tò mò.

Uông Tử Yên bật cười, cô ấy quay đầu trả lời Yến Thiếu Ly: "Không phải chuyện của em, trẻ con không được nghe đâu."

Mọi người trong phòng lập tức cười ầm lên.

Cố Tiểu Tây khẽ cười nhìn bầu không khí hài hòa vui vẻ trước mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio