Giọng nói chua chát của Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh như còn vang đâu đây. Giọng nói đó đã làm cho Bùi Khương cũng phải chua xót.
Chàng thầm tìm quyết định: “Ba ngày sau mình nhất định phải cứu cô cô, mình phải giúp cô cô tìm cuộc đời mới.”
Nét mặt của Bùi Khương đang ngẩn ngơ đuổi theo một ý nghĩ.
Bỗng nhiên Ngải Thanh vụt đứng lên. Hai chưởng đánh xuống người Bùi Khương.
Bùi Khương chợt cảm thấy có một luồng nóng như lửa từ song chưởng của Lãnh Nguyệt Tiên Tử truyền vào thân thể chàng đi thẳng vào tim. Rồi ở trong tim tan ra, chạy lan tràn tới vai, rồi tay chân. Bùi Khương cảm thấy toàn thân thể lúc ấy như bị lửa đốt vô cùng đau đớn.
Một lúc sau sức nóng đó từ từ giảm đi. Bùi Khương mơ hồ cảm thấy toàn thân như ấm lại và rồi man mác mông lung.
Một lúc sau nữa sức nóng lại hừng hực trở lại để thiêu đốt toàn cơ thể của chàng vậy.
Sau đó chàng thấy khát nước vô ngần. Có lẽ mồ hôi đang ướt đẫm toàn thân của chàng.
Sự diễn biến cứ như thế mãi hầu như vô tận, không thấy chấm dứt được.
Nhưng thực tế thì sự diễn biến đó đã chấm dứt sau ba ngày mà Bùi Khương cảm thấy như đã kéo dài trăm ngàn năm.
Ba ngày đã qua. Bỗng nhiên tất cả đều hết. Toàn cơ thể của Bùi Khương không còn sự đau đớn nóng bức nào nữa. Tất cả đều tan biến hết.
Bùi Khương ngồi thở một mình. Những ý nghĩ trở về với chàng. Lý trí lại hoạt động. Bùi Khương lại nhớ câu: “Ba ngày sau mới chết...” Mà Ngải Thanh đã nói nên chàng vụt đứng lên kêu :
- Ngải Thanh... cô cô... ơi!
Trong hang đá vẫn tối lờ mờ nên Bùi Khương thấy ai cả. Chợt chàng nghe có một tiếng nói yếu ớt phát ra dưới đất :
- Khương nhi...
Bùi Khương vội cúi xuống xem. Trong ánh sáng lờ mờ, chàng thấy Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh đang nằm dưới đất. Chàng cố nhìn kỹ thì phải kinh hoảng vì thấy mái tóc đen dài của Ngải Thanh giờ đây đã ngả màu bạc rồi.
Bùi Khương liền nghĩ :
- “Không lẽ mình bị hôn mê đã nhiều năm? Nếu không thế tại sao cô cô lại đã già như vậy?”
Bùi Khương vội đỡ Lãnh Nguyệt Tiên Tử lên, thì nghe bà ta thều thào thật yếu ớt :
- Ba ngày... đã... qua rồi!
Bùi Khương kinh hoảng hỏi nhanh :
- Ba ngày? Tại sao cô cô lại già như thế này?
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh lại nói tiếp, giọng thật yếu ớt :
- Khương nhi... hãy đem chúng ta chôn cất... rồi Khương nhi hãy rời nơi này mà về...
Bùi Khương nói lớn :
- Chôn! Tại sao phải chôn? Cô cô hãy còn sống... và cô cô phải sống mãi...
Ngải Thanh như không nghe gì cả, vẫn nói tiếp :
- Cô cô đã sang hết khí lực, tinh huyết của cô cô cho Khương nhi rồi... Cô cô rất mừng... vì đã giúp ích... cho Khương nhi...
Tiếng nói đến đó thì ngưng bặt. Đầu của Lãnh Nguyệt Tiên Tử từ từ hơi nghẻo qua một chút.
Bùi Khương ôm bà ta khóc to lên. Chàng biết rõ Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh đã chết.
Bùi Khương cũng suy biết bà ta đã dùng một phương pháp gì đó để sang hết công lực, tinh huyết của bà cho chàng và bà ta đã kiệt sức, thở hơi cuối cùng.
Một bi kịch đã kết thúc.
Sau khi chôn ba thi thể xong và đã làm lễ thật trịnh trọng Bùi Khương đã khóc không ít. Nhưng người chết không sống lại được. Có điều nước mắt cũng làm dịu cơn đau buồn. Nên Bùi Khương nhìn lại một lần chót nơi chôn ba thi thể cùng một chỗ rồi lạy một lần nữa mới quay gót bước đi ra. Bùi Khương bước đi thật chậm chạp và nặng nề. Chàng nghe cô đơn đếm từng bước chân đi âu sầu của chàng.
Chàng rời cái hang đá sau ba ngày.
Bùi Khương lần bước theo con đường hầm để mà đi ra ngoài.
- Ồ! Bây giờ là ban ngày!
Mặc dầu đã ba ngày không ăn uống nhưng Bùi Khương vẫn không thấy đói khát gì cả. Chàng liền nhảy một cái, cảm thấy thân hình nhẹ hơn lúc thường, chàng nghĩ thầm là có lẽ đã ba ngày mệt nhọc nên thân thể yếu sức đi.
Bùi Khương đến cửa hầm liền nhảy lên một cách nhẹ nhàng.
Vừa lên khỏi cửa hầm đã thấy Lãnh Cúc song mộc vẫn còn ngồi trên một tảng đá nơi đó.
Lãnh Khô Mộc bình thản lên tiếng trước :
- Thiếu hiệp làm đã xong việc chưa?
Bùi Khương chỉ gật đầu không đáp.
Lãnh Hàn Trúc nói :
- Vậy chúng ta đi!
Hai anh em lão quái này cũng không hỏi han gì Bùi Khương nữa cả.
Cả ba liền đi trở lại lối đã lên lúc ba ngày trước.
Bùi Khương vừa đi vừa hỏi :
- Chúng ta không trèo núi nữa sao?
Lãnh Khô Mộc liền đáp :
- Ba ngày không ăn uống, sức đâu mà trèo núi?
Lúc này Bùi Khương mới biết hai lão quái này đã chờ đợi chàng tại cửa hầm ba ngày ba đêm không rời một bước.
Đường dốc núi rất gồ ghề khó đi, nhưng lúc ấy Bùi Khương đã đi theo Lãnh Cúc song mộc một cách hết sức dễ dàng, khác hẳn lúc lên phải khó nhọc và chậm chạp vô cùng.
Bùi Khương không chú ý đến sự thay đổi ấy của chàng.
Song Lãnh Cúc song mộc đã phát hiện ra. Hai lão quái này liền dừng lại.
Rồi Lãnh Khô Mộc đột nhiên đánh ra một chưởng nhằm vào Bùi Khương.
Bùi Khương kinh hoảng liền hít một hơi nhẹ thì thân hình đã lùi lại ba bốn thước tránh thoát tầm chưởng.
Lãnh Khô Mộc đôi mắt sáng lên nói :
- Đúng rồi!
Bùi Khương không hiểu chuyện gì nhưng cũng hỏi lại :
- Đúng chuyện gì vậy?
Lãnh Hàn Trúc lại nói :
- Chắc Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh đã chết rồi?
Bùi Khương cũng đáp :
- Cả hai Thiên Thủ thư sinh và Lãnh Nguyệt Tiên Tử đều chết hết.
Lãnh Hàn Trúc gật gù nói :
- Nghe nói Phật gia và đạo gia có một thứ võ công rất thần kỳ, có thể trong ba ngày khai thông được Sinh Tử Huyền Quan của một người...
Rồi lão nhìn Bùi Khương vỗ nhẹ lên vai chàng thân mật tiếp :
- Không ngờ thiếu hiệp có duyên phước đã gặp được sự kiện ấy. Nhưng thiếu hiệp có biết Lãnh Nguyệt Tiên Tử chết vì thiếu hiệp không?
Bùi Khương nghe hỏi nên còn hoang mang chưa khẳng định được như thế nào nên kể hết chuyện đã gặp trong hang đá.
Lãnh Cúc song mộc nghe Lãnh Nguyệt Tiên Tử đã chết cũng phải than dài một tiếng thật buồn.
Thế rồi ba bóng người lại đi như bay thoát xuống núi. Bùi Khương đã đi sát theo bước đi của hai lão quái võ lâm cao thủ này rồi.
Lãnh Hàn Trúc nhìn thấy Bùi Khương nét mặt vẫn ủ rũ nên lên tiếng gọi chàng :
- Thiếu hiệp à!
Bùi Khương nghe gọi liền quay lại hỏi ngay :
- Tiền bối gọi tại hạ?
Lãnh Hàn Trúc cười nói :
- Bây giờ thiếu hiệp hãy đoán xem đám người còn đợi chúng ta ở dưới chân núi không nào?
Bùi Khương liền đáp :
- Chúng ta lên đây đã ba bốn ngày rồi, có lẽ họ đã đi rồi chăng?
Lãnh Hàn Trúc lại cười đáp :
- Tôi thì hy vọng họ đừng đi, vì có họ đi theo sau lưng cũng đỡ buồn vậy.
Ba người tiếp tục đi xuống núi.
Chỉ trong khoảnh khắc đã xuống đến chân núi thì tiếng ồn ào như cái chợ vang lên. Đám người lúc này còn đông hơn trước đây ba ngày. Mùi thơm của rượu và thịt làm cho ba người nghe cơn đói cồn cào trong bụng.
Cả ba dự định tìm món ăn thức uống trước đã.
Nhưng khi Bùi Khương vừa xuất hiện thì đã nghe nhiều người la lên :
- Bùi đại nhân! Bùi đại nhân!
Mọi người đều bu lại vây quanh Bùi Khương.
Lão Quán Nhị của Phi Long Bảo và Thiết Toán Bàn Vu Bình chạy lên đón chào rồi hỏi :
- Bùi đại nhân! Đã biết được thắng bại chưa?
Bùi Khương cười đáp :
- Chưa.
Chàng nhìn mọi người chung quanh rồi nói tiếp :
- Tại hạ những tưởng quý vị đã đi rồi, không ngờ quý vị còn chờ ở đây.
Thiết Toán Bàn Vu Bình liền đáp :
- Chúng tôi đã định đi rồi, nhưng vì Giả tiêu đầu nói ba vị sẽ xuống đây nên chúng tôi phải chờ nữa đấy chứ.
Bỗng nghe Kê Quán Bao Hiểu Thiên la lớn :
- Mang rượu ra mau lên! Tôi uống rồi còn đi gặp Diêm vương nữa chứ!
Giọng nói của Bao Hiểu Thiên oang oang nên Bùi Khương nghe thấy phải cau mày nghĩ: “Lại một người không muốn sống nữa.”
Chàng rẽ đám đông bước đến cạnh Kê Quán Bao Hiểu Thiên rồi hỏi lão ta :
- Các hạ có chuyện gì buồn mà phải tìm cái chết vậy?
Kê Quán Bao Hiểu Thiên nhướng mắt đáp ngay :
- Tôi quá vui đấy chứ! Bởi vì tôi đánh cá thua lão họ Giả đó nên phải chết.
Bùi Khương hỏi :
- Đánh cá vụ gì vậy?
Kê Quán Bao Hiểu Thiên đáp :
- Chúng tôi đợi hai ngày mà vẫn không thấy ba vị xuống, lão Giả Bân lại nói trong vòng năm ngày ba vị sẽ xuống tới đây mà tôi nhất quyết là không. Nên chúng tôi mới cá...
Bao Hiểu Thiên quay nhìn Hắc Lừa Truy Phong Giả Bân rồi nói tiếp :
- Tôi hỏi cá cái gì thì lão Giả đáp cá cái đầu!
Rồi Bao Hiểu Thiên bật cười lớn hơn :
- Ha! Ha! Cái đầu thì cái đầu... mang rượu lại đây mau...
Bùi Khương quay sang Hắc Lừa Truy Phong Giả Bân, thấy dáng người lão này ốm yếu nhỏ xác nhưng đôi mắt rất sáng. Bùi Khương xá lão một cái. Lão cũng vội xá lại liền. Bùi Khương lên tiếng nói trước :
- Chắc các hạ là Giả tiêu đầu, tại hạ là Bùi Khương cũng từng ở Phi Long tiêu cục nhiều năm nhưng chưa có cơ hội được gặp tiêu đầu.
Giả Bân liền đáp :
- Vì tôi ở phân cuộc Giang Nam nên thiếu hiệp không gặp tôi.
Bùi Khương lại nói :
- Tại hạ không có quyền tham dự vào chuyện của các hạ, nhưng sinh mạng con người dù sao vẫn là chuyện lớn. Nên mong các hạ vì tôi mà vui lòng bỏ cuộc đánh cá đó đi. Tại hạ thành thật cám ơn lắm!
Giả Bân suy nghĩ một lúc rồi đi đến trước mặt Kê Quán Bao Hiểu Thiên nói :
- Bộ lão Bao định chết thật à?
Bao Hiểu Thiên đáp :
- Dĩ nhiên!
Giả Bân cười lớn nói :
- Lão Bao đúng là một lão ngốc. Vì sao lão Bao có biết không?
Giả Bân ngừng lại thì Bao Hiểu Thiên hỏi ngay :
- Biết gì?
Giả Bân cười tiếp :
- Lúc tôi đánh cá với lão Bao, tôi đã tính sẵn nếu tôi thua thì tôi sẽ bỏ đi luôn, dù sao lão Bao cũng rượt thằng ốm Giả Bân này không kịp rồi đó! Hà! Hà! Thế lão Bao không phải là ngốc là gì?
Kê Quán Bao Hiểu Thiên nhảy dựng lên lớn tiếng nói :
- Được! Được! Nếu vậy thì tôi không chết nữa. Chết mà còn bị lão Giả ốm đó chửi ngốc thì chết làm chi?
Miệng lão tuy cứng rắn như vậy nhưng trong lòng đã thầm cảm ơn vô cùng.
Bùi Khương cũng vui mừng. Chàng hy vọng cuộc đánh cá của Thần Thủ Chiến Phi cũng sẽ được hóa giải như cuộc đánh cá này vậy.
Tất cả đều vui vẻ và cái chợ lưu động này lại được bày bán nhộn nhịp hơn.
Bùi Khương cùng Lãnh Cúc song mộc tìm mua các thức ăn thức nhắm rồi cùng nhau thưởng thức với bầu rượu thật quý. Đã ba ngày không ăn uống nên giờ đây ba người ăn uống thật ngon lành.
Đoàn người vẫn theo sau lưng Bùi Khương và Lãnh Cúc song mộc. Cuộc đánh cá chưa biết được kết quả nên vẫn giữ nguyên tình trạng như cũ. Thật là một đoàn người kỳ cục.
Theo sau đoàn người lại còn có chả một cái chợ lưu động mỗi ngày mỗi đông, để cung cấp thức ăn, thức uống cũng như đồ dùng cần thiết cho tất cả đoàn người.
Đúng là một cảnh tượng chưa bao giờ có từ trước tới nay.
Lão Kê Quán Bao Hiểu Thiên vẫn cười to nói lớn như lúc nào. Nhưng giờ đây Kê Quán Bao Hiểu Thiên với Hắc Lừa Truy Phong Giả Bân đã trở thành đôi bạn thân chứ không còn hục hặc như lúc trước nữa.
Bùi Khương thì càng ngày càng bận rộn hơn.
Cứ mỗi ngày Lãnh Cúc song mộc lại truyền thụ cho chàng thật nhiều môn như Cầm, Kỳ, Thi, Họa, Y học, Tướng số cho đến khinh công, kiếm thuật, ám khí làm cho Bùi Khương không còn nhiều thời giờ rảnh rỗi để hàn huyên chuyện vãn bâng quơ. Hơn thế nữa, Bùi Khương còn miệt mài học tập võ công trong quyển “Hải Thiên bí lục”.
Được vậy là nhờ Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh đã trút hết cho Bùi Khương tinh huyết khí lực bà ta để đả thông “Huyền quan sinh tử” của Bùi Khương, nên ngày nay chàng thâu nhập được những điều học hỏi nhanh chóng và dễ dàng.
Từ cái ngu dốt mà người ta đã gán ghép cho chàng từ lúc còn ở Phi Long tiêu cục mà giờ đây có ai ngờ Bùi Khương lại học tập quá nhanh chóng đến như vậy.
Ngay cả Lãnh Cúc song mộc cũng phải phục trí thông minh và mức học thật nhanh chóng của Bùi Khương. Có khi hai lão quái còn cảm thấy học thức của hai lão ta cũng không đủ để dạy cho chàng nữa. Nên chính Lãnh Cúc song mộc cũng phải thường xuyên mua thêm nhiều sách để học với Bùi Khương.
Thật là lạ không. Càng ngày người học lại càng tiến bộ và thông thái ra, trái lại người dạy thì càng ngày càng cảm thấy khó khăn và thiếu thốn kiến thức đã dạy.
Sự kiện học hành của Bùi Khương thật là câu chuyện kỳ cục, vì nó không giống với bất cứ một người nào trong võ lâm từ trước đến nay cả.
Ngày tháng trôi qua.
Dáng dấp bên ngoài của Bùi Khương và chất khí của chàng theo đó mà phát triển, thay đổi, nhưng chính chàng lại không để ý đến.
Còn đám người đi theo mỗi ngày một đông lên, đi từ nơi này qua chốn khác.
Một năm trời lại trôi qua.
Trong một năm đó Phi Long tiêu cục và Lãnh sơn trang bên ngoài tuy rất bình thường không có việc gì xảy ra, nhưng thật sự cả đôi bên đang tích cực chuẩn bị ráo riết để nhằm đối phó nhau qua một cuộc đại quyết đấu trong tương lai. Mà cuộc quyết đấu này có thể quyết định sự tồn tại hay tiêu diệt giữa Phi Long tiêu cục và đồng minh lục lâm ở Giang Nam vậy.
Những tin tức đều có liên quan tới hai phe đối đầu đã được phao đi rất nhiều.
Trang chủ Lãnh sơn trang là Thần Thủ Chiến Phi nói với thiên hạ là cuộc đánh cá không thể thay đổi. Đồng minh Giang Nam phải sẵn sàng quyết chiến vì vụ này.
Mục đích của Thần Thủ Chiến Phi dĩ nhiên là nhắm vào ái nữ của Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh là nàng Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ.
Cũng trong thời gian qua, dịch vụ của Phi Long tiêu cục đã giảm sút rất nhiều.
Nhưng điều quan trọng vẫn là nàng Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ vì từ ngày kết thúc đại hội đến nay không ai rõ một tin tức nào về nàng ta cả.
Đàm Tiểu Kỳ ở đâu? Đàm Tiểu Kỳ đang làm gì? Không một ai biết được cả.
Tình hình càng lúc càng gay go hơn.
Thế nên sự đối lập giữa Hắc đạo và Bạch đạo đã quá rõ rệt.
Cuộc quyết đấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Sự yên tĩnh lúc này chỉ là tạm thời cũng như sự yên tĩnh trước một trận bão táp vậy.
Tình hình như ngầm chuyển biến.
Rồi những sự kiện âm thầm xảy ra trong rắc rối bắt đầu.
Đó là vào thượng tuần tháng chín vừa qua.
Phân Thủy Phân Tây Lưu Đắc Ngọc thuộc khối đồng minh Giang Nam bỗng bị đâm chết ở Hà Khẩu.
Câu chuyện được kể lại là Lưu Đắc Ngọc có gây gổ với một nhóm ba người áo đen tại một quán rượu, rồi liền sau đó có tin Lưu Đắc Ngọc bị đâm trúng bảy chỗ mà chết. Nhưng không một ai biết ba người áo đen ấy là ai.
Cách không bao lâu, đến phiên một tiêu đầu hạng nhứt của Phi Long tiêu cục tên là Hổ Đầu Âu Đường Liệt từ Hoài Linh đi ghe qua sông, nhưng đi luôn không thấy về. Ba ngày sau, thi thể của Hổ Đầu Âu Đường Liệt nổi trên sông ấy.
Liên tiếp xảy ra hai vụ làm dư luận xôn xao. Mọi người hồi hộp không biết có phải đã đến lúc hai bên mở cuộc đại quyết đấu chưa.
Bí mật vẫn bao trùm.
Trong lúc mọi người chờ xem sự việc diễn biến như thế nào, thì Thần Thủ Chiến Phi đưa mười tám ngàn lá thư thông báo cho võ lâm, đại thể nói rằng Lãnh sơn trang sẽ không bảo đảm việc an toàn của những chuyến xe thuộc Phi Long tiêu cục chạy trên các đường thuộc phạm vi của Đồng Minh Giang Nam.
Cách một ngày sau, tới phiên Kim Kê bang chủ cũng phát ra mười tám ngàn lá thư nói rằng Kim Kê bang tuy đối lập với Lãnh sơn trang trong cuộc đánh cá, nhưng những quyết định của Đồng Minh Giang Nam, Kim Kê bang sẽ tuân theo.
Rồi Thất Khảo Sơn Trại cũng ra một thông tri tương tự.
Thành ra cái gọi là Đồng Minh Giang Nam lại có vẻ trở thành đoàn kết với nhau.
Trước những phản ứng như vậy, mọi người đều hướng về Phi Long tiêu cục để xem có phản ứng gì không?
Nhưng Phi Long tiêu cục hoàn toàn yên lặng như không hay biết gì về những việc làm của Đồng Minh Giang Nam.
Chính vì sự im hơi lặng tiếng đó mà mọi người cảm thấy Long Hình Bát Chưởng càng thêm bí mật bội phần.
Những ngày lạnh lẽo của mùa đông đã qua đi, mọi người chờ đón những ngày xuân êm ả đến.
Mùa xuân bao giờ cũng đẹp đẽ. Cây cỏ hoa lá đơm bông trổ nụ. Không khí trong lành dìu dịu, êm êm. Tiếng chim vui hót tung tăng dưới nắng xuân ấm áp.
Mùa xuân đến muôn người dang tay chào đón.
Nhưng không biết đoàn người và cái chợ lưu động đi sau Bùi Khương và Lãnh Cúc song mộc có biết đến không? Chỉ biết họ cứ mải miết đi thật là nhộn nhịp. Và mùa xuân này đến thì đoàn người cũng đến dãy núi Phục Ngưu.
Vào xuân nên cây cối của núi rừng thật tươi tốt, xanh thắm. Dãy núi Phục Ngưu cũng thế.
Đến đêm, đám người này đốt lửa dưới chân núi và ngồi thành từng nhóm.
Trong khi đó Bùi Khương và Lãnh Cúc song mộc lên trên núi rồi.
Ánh lửa bập bùng in hình người chao động chung quanh.
Bỗng trong bóng tối có ba thớt ngựa chạy rất nhanh không biết từ đâu đến.
Ba người kỵ mã vừa xuống ngựa đã có rất nhiều người bu lại hỏi. Mà họ đều hỏi có một câu :
- Tình hình ra sao rồi?
Một trong ba người này là người cao niên rất ốm, hỏi trở lại :
- Tình hình ở đây làm sao rồi?
Có người lên tiếng đáp :
- Chưa biết thắng bại. Nhưng Bùi đại nhân có vẻ càng lúc càng bình tĩnh và Lãnh Cúc song mộc thì có vẻ hơi hoang mang.
Có người hỏi người trung niên ốm :
- Liễu đại ca nói mau đi.
Người được gọi là Liễu đại ca thong thả cởi áo khoác ngoài ra rồi ngồi xuống cạnh một đống lửa, vừa ăn, vừa uống, vừa nói trước sự chú ý của mọi người vây quanh.
- Phi Long phân cuộc ở thành Nhi Xương tỉnh Hồ Bắc , toàn phân cuộc gồm mười bảy nam nữ chỉ trong một đêm đã bị hạ sát, nhưng vẫn không rõ thủ phạm là ai.
Như vậy đây là lần thứ ba, sau hai lần xảy ra cho phân cuộc ở Xương Dương và Hán Dương.
Cộng chung tất cả ba lần đó, người của Phi Long tiêu cục đã bị hạ sát năm mươi lăm người nam nữ.
Kẻ gây ra ba vụ thảm sát đó rõ ràng là một đại cao thủ, vì mỗi lần hành động đều không để lại một dấu vết nào cả, thành thử không ai có thể suy đoán được kẻ đã hạ thủ độc ác đó.
Nói đến đây gã bỗng nói nhỏ giọng :
- Có người nói là Thần Thủ Chiến Phi đã đến Giang Bắc đích thân làm những chuyện đó.
Người khác xen vào :
- Như vậy chắc sắp sửa tới rồi.
Liễu đại ca lại nói :
- Có thể sắp tới, nhưng theo người ta đoán là phải cho cuộc đánh cá này có kết quả mới có động thủ thật sự.
Mọi người lại góp lời bàn cãi nhốn nháo cả lên. Mãi một lúc sau mới trở về ngồi chỗ cũ.
Phía trên núi, Bùi Khương và Lãnh Cúc song mộc đang ngồi cạnh đống lửa nhìn xuống đám đông dưới chân núi.
Nhìn Bùi Khương, Lãnh Cúc song mộc cười nói :
- Không ngờ huynh đệ lão đây tới lúc tuổi già lại khỏi cảnh cô đơn.
Lãnh Khô Mộc lại nói :
- Lão huynh nhận thấy Bùi thiếu hiệp tiến bộ một cách phi thường thì lão cũng rất mừng cho thiếu hiệp.
Nhưng Lãnh Hàn Trúc lại chận lời nói :
- Lão huynh nhận khoan mừng đã. Đệ đang lo chút nữa phải lấy gì để dạy cho thiếu hiệp đây?
Lãnh Khô Mộc nói :
- Lão huynh thì muốn chịu thua cho xong. Mà sở dĩ còn kéo dài đến hôm nay chỉ vì lão huynh nhìn thấy cái cảnh kỳ cục đấy lão huynh rất thích thú, sợ rằng kết thúc rồi thì không đời nào gặp được tình cảnh như vậy nữa.
Hai người nói xong liền nhìn nhau cười.
Bùi Khương vẫn không có lời nào mà chỉ nhìn xuống đám người phía dưới chân núi một cách bâng quơ, mơ màng đâu đâu.
Bỗng nhiên đám người ở dưới chân núi náo loạn lên. Mọi người đều đứng lên hết.
Có nhiều tiếng la nên Lãnh Cúc song mộc lắng tai nghe thì có những tiếng la lớn hơn :
- Long Hình Bát Chưởng đến rồi!
Tiếp theo có hai bóng người chạy nhanh lên núi.
Đó là Hắc Lừa Truy Phong Giả Bân và Bát Chưởng Liễu Huy.
Hai người này chạy lên cách Lãnh Cúc song mộc chừng năm trượng, dừng lại cung kính nói :
- Bùi đại nhân! Long Hình Bát Chưởng Tổng tiêu đầu xin được gặp Bùi đại nhân.
Bùi Khương vẫn ngồi yên như không nghe thấy gì cả.