Chương 73 Cô nhìn vết thương trên tay anh cảm thấy rất đau lòng. – Tay anh bị thương rồi, để em băng bó lại cho… Cô chạy lại tủ lấy hộp thuốc. Cô chăm chú rửa vết thương cho anh. – Có đau không, nếu đau không cần cố chịu đâu, bảo em để em nhẹ tay hơn nhé. Cả quá trình anh chỉ nhìn cô mà không lên tiếng. Trong lòng một một nỗi xót xa xẹt qua. Lý trí bảo anh không được để mắc lừa. – Thôi! đủ rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa. Tay cô đang băng bó cho anh bị hất ra. Cô nhìn anh mím môi thẳng thắn hỏi. – Anh có thể cho em biết vì sao anh biết Cảnh Dự chết là do em không? Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng – Cô cho rằng tôi vu oan cho cô?? – Em không nói vậy, nhưng mọi chuyện phải rõ ràng. Cho dù em có lỗi thì cũng cần biết rõ lỗi của mình. – Được, cô muốn rõ ràng đúng không được tôi sẽ cho cô chết được minh bạch, khỏi nói Phương Cảnh Hàn tôi vu oan cho cô. Anh bước đến bàn làm việc cầm một tập hồ sơ ném về phía cô. – Cầm lấy, về xem cho kỹ. Hôm nay có thể rời khỏi Phương gia. Cô cầm tập hồ sơ lên nhìn anh một cái rồi quay người rời khỏi phòng. Bước gần đến cửa cô quay lại hỏi… – Em có thể hỏi anh một chuyện không ? – Cô muốn biết điều gì . – Trước khi chúng ta kết hôn anh đã điều tra về việc này phải không. – Phải, thì sao? – Vậy có nghĩa là anh đã biết em từ trước khi chúng ta kết hôn? – Đúng. – Vậy …. Có nghĩa là anh cố ý tiếp cận gia đình em và kết hôn là để…vì Cảnh Dự sao??? Cô ấp úng mãi mới thốt lên lời… – Phải, cô cho rằng như thế nào? – Có nghĩa là mọi việc dẫn đến cuộc hôn nhân của chúng ta đều là do anh sắp xếp?? Mắt cô rưng rưng cố kìm nén những giọt nước mắt. – Phải!!! Cô quay lưng gạt nước mắt, cô không muốn anh thấy mình khóc. – Có câu này, anh có thể nói thật cho em biết không?? – Cô muốn biết điều gì? – Tình cảm của anh có lúc nào đó là thật lòng không? Anh nhìn cô, trong lòng nhói lên như có một mũi kim xuyên qua. Không chờ câu trả lời của anh, cô quay lưng ra khỏi phòng. Cô đi một mạch về phòng đóng cửa lại, lúc này mới tựa lưng vào cửa nước mắt không còn kìm nén được nữa cứ thế tuôn rơi. Sáng hôm sau Y Lan tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp và tâm trạng mệt mỏi, cô tự nhủ bản thân… – Y Lan!! mày phải cứng rắn lên, mày không còn là một cô bé ngây thơ chuyện gì cũng hỏi ý kiến cha mẹ. Đã đến lúc mày tự lập và tự lo chuyện của bản thân. Nếu người ta không yêu mày thì mày cũng cần phải yêu quý bản thân mình, không cần chạy theo xin chút tình cảm làm gì. Cô đi vào làm vệ sinh cá nhân và xuống nhà để đi làm. Cô vào phòng ăn khi nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn ăn có hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh đã thu hồi lại tâm trạng của mình đi vượt qua anh, lấy một chút bánh và hộp sữa và đi luôn. Cảnh Hàn liếc có một cái rồi cũng nhanh chóng ăn rồi đến công ty. Y Lan đến công ty nhưng tâm trạng không được tốt lúc làm việc không được tập trung. – Em sao vậy??? Y Lan giật mình.. – Em không sao, anh vừa nói gì nhỉ??? Huỳnh Đông nhìn cô khó hiểu – Hôm nay em không tập trung , có chuyện gì vậy?? Em không khỏe sao??? – Em không sao, anh nói tiếp đi, chúng ta đang bàn đến đâu rồi nhỉ??? – Nếu em mệt thì xin nghỉ đi, sắc mặt em kém lắm. – Em không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi.