Chương 90 Cô hơi cúi người gần anh để bóp được dễ hơn. Hương thơm thanh mát từ người cô phả vào mũi anh. Khiến cái gì đó trong anh nhộn nhạo. Anh mở mắt nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cánh giữa anh và cô thật gần khiến không khí trở nên nóng dần. Thấy anh nhìn mình chăm chăm, cô cảm giác nhịp tim của mình tự nhiên không nghe theo mình nữa nó đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Một cái gì thôi thúc khiến cô mạnh dạn nhìn lại anh không né tránh. Như ma xui quỷ khiến cô bị người đàn ông này cuốn hút như nam châm, một cái gì đó mách bảo cô mạnh dạn thể hiện cảm xúc của mình. Cô cúi đầu chạm môi mình vào đôi môi mát lạnh của anh. Nhưng lại bối rối không biết làm gì tiếp theo, chống tay vào ngực anh định ngồi thẳng dậy thì cô bị anh ôm ngã năm lên ngực anh. – Đến hôn cũng không biết hôn, vậy cô làm được việc gì? Nghe anh nói khiến tai cô càng đỏ hơn muốn ngồi dậy phản bác anh thì rất nhanh lời nói chưa phát ra đã bị anh chặn lại. Môi anh cuốn lấy môi cô. Lời nói bị nuốt ngược trở lại. Phải rất lâu sau khi cô cảm thấy mình không thể thở được nữa anh mới buông tha cho cô. – Như vậy mới gọi là hôn, biết chưa? – Anh… anh.. Cô lúng túng cựa quậy trong lòng anh. Anh nhẹ xoay đẩy cô nằm xuống giường. Một lần nữa anh lại cúi xuống chiếm lấy đôi môi xinh đẹp của cô. Rất nhanh cô liền cảm nhận được sự mát lạnh của cơ thể mình. Trên người cô đã không còn mảnh vải nào che chắn.Cô xấu hổ, nắm lại bàn tay anh đang trên người mình. – Cảnh Hàn đừng… đây là văn phòng. – Là em quyến rũ tôi trước Anh cắn nhẹ xương quai xanh của cô. – Em đâu có, anh mau dừng lại đi nhỡ có ai vào. – Không được tôi đồng ý, ai dám vào. Nói rồi, bàn tay anh tiếp tục xoa năn khắp cơ thể cô. Lý trí còn xót lại của cô đã nhanh chóng tan biến. Anh luôn biết cánh làm tâm hồn cô bấn loạn, không làm chủ được mình. Cứ như vậy cô để mặc cả tâm bồn và lý trí của mình cùng anh triền miên. Khi cô tỉnh dậy cũng là lúc trời tối mịt, nhìn xung quanh không thấy anh cô nhặt quần áo rồi vào phòng tắm. Nhìn những dấu hôn anh để lại trên người mình cô không khỏi đỏ mặt. Cô nhanh chóng tắm rửa thay đồ rồi rời khỏi phòng. Không thấy anh trong phòng làm việc cô mở cửa ra ngoài, bên ngoài đã là giờ tan tầm nên khá văng vẻ. Trợ lý Trần thấy cô liền đi đến nói. – Cô Diệp, chủ đang họp cô về trước đi. – Uh tôi biết rồi. Cô xuống lầu bắt xe về biệt thự. Mãi khuya anh mới trở về. Anh vào thẳng thư phòng xem tiếp tài liệu. Thấy anh như vậy cô làm cho anh chút cháo yến mạch rồi mang vào thư phòng. – Cảnh Hàn, anh ăn chút cháo đi. Đừng làm việc khuya quá. Những ngày sau đó cô luôn lặng lẽ quan tâm chăm sóc anh. Anh cũng không phản đối hay quá gay gắt với cô. Nhưng cũng không thể hiện bất kỳ thái độ gì. Ba cô gái lại tụ tập nhau trong một quán kem. Mẫn Quân vừa ăn vừa nhớ ra một chuyện liền nói. – Y Lan mình hỏi được ra một chuyện rất kỳ lạ mà nghĩ mãi không ra là tại sao. – Chuyện gì cơ – Một người bạn cũ lớp chúng ta vừa gặp mình. Bọn mình ôn lại chuyện cũ và có nhắc đến chuyện của cậu, qua lời nói của cậu ta mình thấy có một chi tiết kỳ lạ là Huỳnh Đông bế cậu chạy về lúc cậu rơi xuống nước nhưng cậu ta lại nói quần áo của Huỳnh Đông vẫn khô ráo. – Vậy sao?? – Cậu ta còn nói cậu ta và Huỳnh Đông đăng ký học bơi nhưng về sau không có dịp học được. – Học bơi.. ý cậu là Huỳnh Đông không biết bơi??