Chương 93 Chiếc xe lao nhanh trong màn mưa. Dù đi rất nhanh nhưng cũng phải rạng sáng xe mới đến được lâu đài. Quản gia thấy anh đến vội vàng soi đèn dẫn đường cho anh. Hai người giúp việc đang gõ cửa phòng cô. – Bà Phương, bà Phương bà có sao không, mở cửa cho chúng tôi. Cảnh Hàn đẩy họ ra nói đưa khóa dự phòng đây. Anh mở cửa bước vào. Cô đang ngồi sát góc tường, anh chạy lại lay cô – Y Lan, Y Lan, không sao chứ. Anh vỗ vỗ mặt cô. Trong ánh sáng lờ mờ, mặt cô tái nhợt, người run lên bần bật. Cô hoảng sợ đẩy anh. – Đừng lại gần tôi, tránh xa ra, đừng đến gần tôi. Cảnh Hàn vội giữ tay, ôm cô vào lòng mình – Y Lan, là anh. Đừng sợ. Cô cố vùng vẫy, mở mắt ra nhìn anh. – Cảnh Hàn là anh sao? – Phải là anh… Cô nhìn anh thật kỹ rồi òa khóc to. Vung tay đánh liên tiếp vào người anh – Phương Cảnh Hàn, đồ chết tiệt, đồ xấu xa, đồ khốn. Anh là kẻ vô lương tâm. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy hả. Tôi đã làm gì có lỗi với anh hả. Đồ tồi. Cô đánh liên tiếp vào người anh, nói không ngừng. – Anh tiếp cận tôi, khiến tôi yêu anh rồi trả thù tôi phải không. Vậy giờ anh vừa lòng chưa. Cái chết của em anh là lỗi của tôi thật sao. Anh nói thật lòng mình đi thật sự là lỗi của tôi sao. Tôi cũng là người bị rơi xuống nước. Vốn dĩ tôi không thể tự làm chủ mà. Anh có thể công bằng một chút với tôi không. Anh im lặng mặc cô đánh, sức lực cô vốn dĩ không bằng anh, giờ lại kiệt sức nên đánh vào người anh chẳng khác nào bị một bịch bông đánh vào. – Đồ khốn, nếu anh muốn trả thù cho em anh đến vậy, thì dùng dao đâm tôi luôn một nhát đi, không cần phải vứt tôi đến cái nơi ma quỷ này để hành hạ tôi. – Nơi ma quỷ, em nói gì vậy. – Không phải sao, không phải anh đưa tôi đến cải nơi quý ám này để hành hạ tôi sao, anh thành công rồi đấy. – Ma sao, làm gì có ma ở đây. – Có, rất nhiều. Ma to, ma nhỏ, ma nam, ma nữ. Rất đáng sợ. Cô lại tiếp tục khóc to. – Đồ chết bầm nhà anh, anh muốn đến với cô gái khác thì đi luôn đi, tôi với anh ly hôn. Đồ khốn kiếp… Cô đánh mấy cái vào người anh. Nhưng do quá mệt không nói được hết câu đã ngất đi. – Y Lan, Y Lan… Anh vỗ mấy cái lên mặt gọi cô. Sờ trán biết cô đang sốt. Vội bế cô đặt lên giường. – Trần Siêu gọi bác sĩ. – Bác sĩ cô ấy thế nào rồi. – Bị kiệt sức, lại do quá hoảng sợ cộng thêm bị nhiễm lạnh. Ngoài ra còn phải làm một vài xét nghiệm nữa. Tôi đã lấy máu đợi có kết quả sẽ thông báo. Giờ đã tiêm thuốc và truyền nước. Giờ tôi xin phép, mai sẽ quay lại. kiểm tra thêm cho cô ấy. – Được cảm ơn ông. Trần Siêu tiễn bác sĩ về. Bác sĩ đi rồi anh quay lại giường ngồi xuống cạnh cô. Do sốt nên nhìn cô nhợt nhạt, môi khô khốc. Anh đưa tay vén những sợi tóc trên trán cô. Nhớ lại những gì cô nói, một cảm giác day dứt dâng lên trong lòng. Anh biết bản thân mình không hề vô cảm với cô. Nên cho dù tự nhằc bản thân cô là người hại em mình nhưng anh vẫn không thể xuống tay trả thù. Anh không thể tự dỗi lòng rằng anh đối với cô có chút không nỡ. Khi biết cô có chuyện đã không thể kìm nén mà tức tốc chạy đến. – Cảnh Hàn, có ma, có ma. Cô hôn mê giật mình hét lên. – Y Lan đừng sợ, đừng sợ. Anh ôm cô vỗ nhè nhẹ. Cô ôm chặt anh không buông. Khi thấy hơi thở cô trở lại bình thường anh mới nhẹ nhàng đặt cô nắm xuống rồi đắp lại chăn cho cô. Vừa định rút tay ra thì cô lại túm tay anh thật chặt. Anh đành cứ để cô nằm tay mình. Nhẹ nhàng nằm cạnh cô. Cô tỉnh lại đã là hai ngày hôm sau. Cô mở mắt nhìn xung quanh. – Tỉnh rồi sao, thấy trong người thế nào. – Em không sao. Nhận ra người vừa nói là ai nên cô thờ ơ trả lời rồi quay mặt nhìn qua cửa sổ. Cảm giác được sự xa cách của cô, anh nhẹ bảo – Vậy ngồi lên ăn chút gì đi, rồi lát bác sĩ khám lại cho em.