Chương
Dáng người chữ T với tỷ lệ vàng và đôi chân thon dài của anh ta đặc biệt thu hút người khác, bộ vest ôm gọn lấy cơ thể càng làm anh ta trở nên quý phái và lịch lãm hơn.
Anh đứng đó nhìn ba mẹ con đang đi đến, một nụ cười dần xuất hiện trên môi. “Chú đẹp trai! Mẹ mau nhìn chú đẹp trai…” Dương Dương kích động lắc lắc thân thể nhỏ bé trên lưng Cố Tịch Tịch Dao cũng sửng sốt, không nghĩ tới vừa từ biệt ở nông trại, chưa tới hai ngày lại gặp lại nhau.“Thật là trùng hợp, cô Cố, chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Noton mỉm cười và gật đầu với cô.
Sau đó trong nháy mắt nhìn thấy Dương Dương: “Ha ha, xem ra chú phải tiến hành ước định giữa chúng ta nhanh thôi.”
Dương Dương nghe anh đề cập đến thỏa thuận đó, cậu bé lập tức vặn vẹo thân thể yêu cầu Cố Tịch Dao đặt cậu xuống.
Ngay khi xuống đất chạy tới bên cạnh Noton nhìn lên nhìn xuống: “Chú đẹp trai, chú lại đẹp trai hơn rồi nha.”
Noton cười, giơ tay xoa Dương Dương đầu: “Cháu cũng không tệ nha.”
Dương Dương nghe vậy tự nhiên rất vui, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bụi trên quần áo, nói với giọng điệu tự hào: “Đây là bộ trang phục cháu chuẩn bị để mặc lên sân khấu nhận giải.”
Dương Dương nói xong lộ ra vẻ hưng phấn nói: “Chú đẹp trai, lời chú nói có phải là thật không? Chú sẽ dạy cháu làm cánh gà nướng thơm ngon.”
Cố Tịch Dao nắm tay Dương Dương: “Lúc nào gặp mặt, đều muốn mọi người dạy con làm cánh gà vậy.”
“Ha ha, không sao đâu. Chú đã hứa với Dương Dương rồi, chú nhất định sẽ giữ lời.”
Sau khi Noton nói xong, anh ta mỉm cười vẫy tay với Trình Trình đang đứng cạnh Cố Tịch Dao, “Chào …”
Trình Trình cũng lịch sự gật đầu với anh.
“Ồ, thật là là thất lễ, để mọi người đứng ngoài lâu như vậy, vào trong xe chúng ta tiếp tục trò chuyện.” Noton nói, mở cửa xe ra và làm động tác mời.
Cố Tịch Dao thấy Noton ra hiệu mời họ lên xe, cô cũng không tiện từ chối.
Sau khi cảm ơn, cô dắt hai con lên xe.
So với cái nóng bên ngoài, bên trong xe thật sự vô cùng rất mát mẻ.
Cố Tịch Dao đưa con ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa kính ô tô.
Sau khi Noton lên xe, anh đóng cửa lại, lấy một vài lon nước trái cây trong tủ lạnh đặt lên bàn, sau đó lấy ra một ít đồ ăn nhẹ được trang trí rất đẹp mắt đặt lên bàn.
“Cô Cố, cho bọn nhỏ ăn đi, cô cứ tự nhiên, không cần khách sáo.”
“Cháu biết rồi! Bụng cháu nãy giờ cứ kêu mãi.” Dương Dương vươn bàn tay nhỏ bé gắp thức ăn trong đĩa.
Nhưng Cố Tịch Dao khẽ đánh vào tay Dương Dương: “Đã dạy con bao nhiêu lần rồi hả, người khác mời con ăn thứ gì, nhất định trước tiên phải nói lời cảm ơn, sau đó phải rửa tay sạch sẽ rồi mới được ăn.”
Dương Dương bĩu môi, cậu quay người nhảy xuống ghế chạy đến bồn rửa tay rửa tay, sau đó ngước nhìn Noton và nói: “Cảm ơn chú đẹp trai ạ.”
Noton dựa vào tủ lạnh cầm ly nước trái cây gật đầu với Dương Dương.
“Noton tiên sinh, anh không tiếp tục đi du lịch sao, sao lại xuất hiện ở đây?” Cố Tịch Dao có chút khó hiểu.
Noton uống một ngụm nước trái cây: “Thực ra lúc nào tôi cũng đều đi du lịch, nhưng gần đây tôi quyết định sẽ ở lại đây một thời gian.”