Chương
Sau khi điều hòa cảm xúc và sửa sang quần áo của mình, cô ta vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy mất mát là lúc mở ra cửa, cô ta lại nhìn thấy người hầu cầm theo túi giấy vàng đứng bên ngoài.
“Cô Phỉ Nhi, có một người đàn ông gửi cái này cho cô đấy.” Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn đứa túi giấy cho Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi nhíu mày lại, trong thành phố này, ngoại trừ nhà họ Bắc Minh ra thì cô cũng không hề quen biết với người nào khác. Làm sao có ai đưa đồ cho cô được kia chứ.
Phỉ Nhi cầm lấy túi giấy rồi đóng cửa phòng lại một lần nữa.
Cô ta ngồi trên giường, lấy USB màu trắng từ bên trong túi giấy ra.
Cô ta cầm USB với vẻ ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đã đưa thứ này cho cô ta vậy?
Rốt cuộc bên trong có chứa những gì?
…
Vào lúc cô ta đang ngạc nhiên thì điện thoại lại đổ chuông.
Cô ta cầm lên xem thử, là một số máy lạ nhưng cô ta cảm thấy dường như có liên quan đến cái USB này.
“Alo…”
Chỉ nghe thấy có tiếng cười lạnh vang lên ở đầu dây bên kia: “Phỉ Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Gương mặt Phỉ Nhi cứng đờ, rồi sau đó cô ta vội vàng giơ tay bụm chặt miệng mình mà thì thầm: “Cái USB mà tôi mới vừa nhận được có phải là anh đưa không?”
Ở đầu dây bên kia, căn phòng mà người đàn ông ấy ngồi có thể nhìn thấy chiếc ghế sô pha trong phòng của Bắc Minh Quân, anh ta hờ hững vắt chéo chân, bây giờ đang đội chiếc nón lưỡi trai đen trên đầu.
Anh ta cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý: “Phỉ Nhi, gần đây có một chuyện cần cô làm cho tôi.”
Phỉ Nhi nhíu mày lại: “Anh bị điên rồi à, lần trước chúng ta gặp nhau ở nông trường có một lần thôi mà suýt nữa tôi đã bị anh hại chết rồi kìa, tôi còn cần phải làm việc cho anh nữa sao. Nói cho anh biết, tôi đã tiêu hủy những chứng cứ ở Tây Ban Nha rồi, bây giờ tôi sẽ không làm việc cho anh nữa đâu.”
Người đàn ông đội nón bóng chày đen cười lạnh “Ồ? Cô chắc chắn đến thế à? Thật ra những thứ ở Tây Ban Nha chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả. Hay là cô xem USB này trước đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta bèn ngắt máy.
Người đàn ông đội nón bóng chày đen vắt chéo chân, híp mắt nhìn điện thoại: “Tôi không tin cô không gọi lại cho tôi.”
Phỉ Nhi biến sắc, rốt cuộc trong USB này có cái gì mà người đàn ông ấy chắc chắn rằng cô ta sẽ đi tìm hắn.”
Chỉ có điều nơi này không có máy tính, lúc cô ta sốt ruột đi qua đi lại thì đột nhiên nhớ đến máy tính trong phòng làm việc của Bắc Minh Quân.
Nhưng cô ta lại do dự, bởi vì phòng làm việc là nơi Bắc Minh Quân không cho phép ai ra vào.
Nhưng bây giờ cô ta rất muốn biết USB chứa thứ gì bên trong, cô ta cắn răng, quyết định mạo hiểm một lần.
Sau khi ra quyết định như thế, cô ta lặng lẽ mở he hé cửa phòng rồi nhìn ra hành lang xem có người nào hay không.
Phỉ Nhi lặng lẽ bước ra khỏi phòng, chạy đến phòng của Bắc Minh Quân với tốc độ nhanh nhất.